Hắc Cẩu hắn vốn là nhìn tên này không có vừa mắt từ lâu rồi, đang muốn kiếm cơ hội khử đi tên này mà không có được, như bây giờ tên này có điều gì giở trò, hắn chắc chắn sẽ không có buông tha.

"Hồi Tam Đương Gia! Các vị! Người giết tứ thiếu gia theo chúng tôi điều tra được là người của Nguyệt Ảnh Lâu!" Bàng Du Tâm không dám chậm trễ nữa giây, liền nhanh chóng nói ra tin tức mình điều tra được đến.

"Nguyệt Ảnh Lâu..?"

Nghe đến người sát Tiếu Khánh Ly là Nguyệt Ảnh Lâu cái tên này, cả tám tên đương gia bao gồm Hồ Phỉ bên trong, đều là trầm mặc cả lại, không khí có chút trầm lắng bên trong đại điện, kim rơi cũng có thể nghe được đến.

Chân hung là Nguyệt Ảnh Lâu. Hèn gì mà cái tên Bàng Du Tâm này lại ấp a ấp úng không dám nói ra.

Như đối thủ của bọn họ là Trần gia hay thậm chí là Phủ Thành Chủ, Chấn Nam Đạo bọn họ cũng có thể đại chiến một phen, thậm chí đem đối phương tận diệt.

Nhưng là Nguyệt Ảnh Lâu thì lại khác. Đây là một cái quái vật khổng lồ, đừng nói chỉ là một đám thổ phỉ không mấy danh tiếng như Chấn Nam Đạo bọn họ, ngay cả Đại Hán Vương Quốc hay Hoa Mỹ Vương Quốc, cũng không dám cùng với một thế lực như Nguyệt Ảnh Lâu làm quá.

Nói không quá chứ nếu Nguyệt Ảnh Lâu muốn diệt bọn họ, chỉ cần phái ra mấy vị Yêu Sư trung kỳ cường giả là đã đủ rồi.

"Nguyệt Ảnh Lâu sẽ không có vô duyên vô cớ đi giết Khánh Ly, nói cho tao biết là ai đã đứng ra thuê Nguyệt Ảnh Lâu giết người?"

Hồ Phỉ ánh mắt cực kỳ cay độc, hắn ngay lập tức nhận ra được, Nguyệt Ảnh Lâu người xưa nay làm việc cực kỳ có nguyên tắc, sẽ không có vô duyên vô cớ đi sát bất kỳ người nào, trừ khi bọn họ nhận được nhiệm vụ của cố chủ.

Bọn hắn phải tìm ra người treo nhiệm vụ giết Tiếu Khánh Ly là ai, sau đó đem tên đó diệt đi, không những như vậy, cả gia tộc phía sau của tên đó cũng phải bị diệt theo.

Nguyệt Ảnh Lâu bọn họ không đối phó được, nhưng bọn họ không có tin, mấy cái thế lực cỏn con nơi này Chấn Nam Thành có thể làm khó được bọn họ.

"Thưa Phó Bang Chủ! Chuyện này tôi không có được biết, tất cả tư liệu về tứ thiếu gia bên trong Nguyệt Ảnh Lâu phân đà trong một đêm hoàn toàn bốc hơi, đến bây giờ ta cũng không biết là nguyên nhân do đâu!" Bàng Du Tâm khá là bất đắc dĩ lên tiếng nói.



Khi biết tin Tiếu Khánh Ly bị Nguyệt Ảnh Lâu sát, hắn đoán chắc thế nào đám người này cũng sẽ không dám đi tìm người của Nguyệt Ảnh Lâu trả thù, mà tìm đối thủ nhẹ cân hơn, nên hắn đã rất quyết tâm cho người điều tra chuyện này, đáng tiếc mọi tư liệu về Tiếu Khánh Ly hay người ra giá diệt Tiếu Khánh Ly đều trong một đêm biến mất, hắn là không thể nào làm gì hơn.

"Rầm rầm..Phốc..!"

"Không biết thì lập tức đi điều tra ra cho tao! Mày còn đứng nơi này để làm cái gì?"

Hồ Phỉ đang là một bụng tức giận, nhìn thấy cái tên Bàng Du Tâm này càng nhìn càng thấy chướng mắt, phất tay một cái đem tên này đánh bay, sau đó liền gằn giọng nói.

"Vâng..Vâng...! Thuộc hạ biết lỗi..thuộc hạ sẽ nhanh chóng đi điều tra...đi điều tra!" Bàng Du Tâm không dám cải lại, liên tục gật đầu vâng lời.

Hắn biết trong hoàn cảnh này, như mình trù trừ một phút giây thôi, chắc chắn mình sẽ không còn cơ hội để tiếp tục nói.

"Khoan đi đã...!"

"Phó Bang Chủ có gì xin cứ căn dặn!"

"Bên kia vợ chồng của Trần Khánh Dư, liền đem bọn chúng diệt cả đi!" Hồ Phỉ âm hàn lên tiếng ra lệnh.

Lần này chuyện mấy tên bên kia không biết cái gì cả, lão đại giao đứa con yêu của mình cho bọn chúng trông nom, kết quả lại thành ra như thế này, đám người kia đều đáng chết vạn lần.

"Vâng! Phó Bang Chủ! Tôi sẽ cho người đi làm ngay!"

Bàng Du Tâm rùng mình một cái, có chút tiếc thương cho đôi mật thám trung thành kia, nhưng thời thế vốn là vậy, hắn cũng không biết làm sao hơn.



...

Hoang đạo hương Đông Chấn Nam Thành!

"Vân Thanh! Con tiễn đến nơi đây được rồi! Quay trở lại Trần Phủ làm việc đi, nếu như để những vị đại nhân kia phát hiện sẽ không được tốt!" Trần Thiên Tâm ngồi trên lưng Độc Giác Mã, tay trái liền bị thằng nhóc này nắm từ khi còn tại bên ngoài Chấn Nam Thành đến giờ, thật sự là hắn không có thói quen cho lắm.

Phải biết hai cha con bọn họ là đi cả nữa ngày trời rồi, Mặt Trời cũng sắp ngã về chiều, như còn không có trở lại, chắc chắn sẽ muộn, mà trời tối tại Chấn Nam Thành cùng khu vực xung quanh rất là loạn, Đạo Phỉ khắp nơi đều có, như Trần Vân Thanh chạm phải bọn chúng, như vậy thì thật không xong, chưa kể là chuyện nó bỏ bê công việc tại Hỏa Kế Phòng bên kia, như lão đại phòng ban gì đó để ý đến, như vậy thì nó sẽ thảm rồi.

"Được rồi phụ thân! Trên đường đi cha phải bảo trọng!" Trần Vân Thanh lần này cũng là không có cứng đầu như hai tiếng đồng hồ trước nữa, hắn buông tay của Trần Thiên Tâm ra, tràn đầy quan ái lên tiếng.

Như để ý kỹ, tay hắn nắm tay của Trần Thiên Tâm sau khi buông ra, có một khối ngọc nhỏ nằm trong lòng bàn tay của hắn, hắn là đem khối ngọc này cùng Trần Thiên Tâm nắm tay suốt hai tiếng đồng hồ thời gian a.

"Vân Thanh! Ngươi không cần lo lắng, ta trên người không có gì quý giá, không có ai đi chú ý đến lão già vô dụng như ta đâu. Với lại con Độc Giác Mã này của ngươi đưa cũng không có bao nhiêu người có thể đuổi kịp!" Trần Thiên Tâm vì để cho Trần Vân Thanh an tâm trở lại, rất nhiều lý do hắn cũng đưa ra được đến.

Nhưng hắn nói đây cũng không có chút gì sai lầm, trên người hắn đúng là không có cái gì quý giá, lại mang bệnh tật tại thân, như gặp phải Yêu Sĩ đạo phỉ, bọn chúng nhìn cũng lười nhìn hắn một cái.

Còn đám Yêu Giả đạo phỉ, nhìn thấy tu vi Yêu Sĩ của hắn thì đã sợ mất mật rồi, làm gì còn có gan dám chặn đường của hắn đánh cướp nữa kia chứ.

Còn có con Độc Giác Mã này, đây là phương tiện đi lại của hắn hiện tại, cũng là thu hoạch lớn nhất lần này đến Chấn Nam Thành Trần Phủ của hắn.

Đây vốn là của Trần Vân Thanh lấy nó ra từ Mã Khu của Trần Phủ tặng cho hắn, hắn là kiên quyết không nhận, nhưng mà thằng bé này cứ ép nó mãi, hắn không nhận cũng là không được.



Qua chuyện này, hắn cũng an tâm hơn rất nhiều về Trần Vân Thanh, dựa vào chuyện nó lấy được Độc Giác Mã ra từ Mã Khu của Trần Phủ, nghĩ đến dạo gần đây nó lăn lộn bên trong Trần Phủ cũng có chút tiếng tăm, theo như hắn biết Độc Giác Mã này như không phải người có chút địa vị sẽ không được phép mua Độc Giác Mã, cũng như đem Độc Giác Mã rời đi Trần Phủ. Trần Vân Thanh làm được, như vậy hắn cũng đã bớt lo lắng cho nó rồi.

"Hý...!"

Những gì cần nói cũng như cần làm khi đến nơi đây gặp Trần Vân Thanh hắn cũng là đã làm cả rồi, cũng là đến lúc nên rời đi, nếu cứ đứng tại đây nói mãi, e là ngày mai thằng con này của hắn cũng là chưa thể nào về được đến Trần Phủ.

"Phụ thân nha! Cha hiện tại thương thế tuy chưa khôi phục, nhưng cũng không phải là ông già sắp xuống lỗ đâu!" Trần Vân Thanh nhìn Trần Thiên Tâm quất ngựa đi xa, thần thái mạnh mẽ, hắn cầm lấy cái Thần Bí Ngọc Bài trong tay quan sát một chút, không khỏi mỉm cười nói khẽ.

Miếng ngọc mà hắn cùng Trần Thiên Tâm nắm tay suốt hai tiếng đồng hồ chính là Thần Bí Ngọc Bài, mục đích của hắn cũng không phải là bịn rịn không muốn chia tay, mà là muốn truyền năng lượng của Thần Bí Ngọc Bài vào trong thân thể của Trần Thiên Tâm, trợ giúp ông ấy chữa trị bệnh tật cũng như thương thế hiện có.

"Phụ thân là bị người nào đã thương, vì sao thương thế lại bá đạo đến như vậy?" Trần Vân Thanh liếc nhìn lại khối Thần Bí Ngọc Bài đã không còn lại bao nhiêu ánh sáng, đến nhìn phương hướng mà Trần Thiên Tâm rời đi, thần sắc không khỏi cực độ nghiêm túc.

Hắn Trần Vân Thanh là Thần Y cái thế, tuy không thể sánh bằng Luyện Đan Sư cao giai của thế giới này, nhưng xem xét bệnh tình của một Yêu Giả không phải quá cao tại thế giới này không thể làm khó được hắn.

Tại khi mới gặp lại Trần Thiên Tâm tại Trần Phủ, hắn là đã nhìn dị thường, thế nên tiến lên, mang tiếng dìu Trần Thiên Tâm, nhưng mà bên trong chân chính cũng là muốn xem xét bệnh tình của Trần Thiên Tâm thế nào.

Không xem không biết, một khi đã quan sát được, Trần Vân Thanh không khỏi sợ hết hồn, tại bên trong cơ thể của Trần Thiên Tâm là đang có một loại độc hỏa kỳ lạ, nó là hỏa độc thì đúng hơn, ngày đêm gặm nhấm sinh cơ cốt tủy của Trần Thiên Tâm, làm cho Trần Thiên Tâm muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong.

Trần Vân Thanh hắn duyệt qua vô số bệnh tật độc dược, nhưng còn chưa bao giờ gặp phải loại hỏa độc kỳ lạ này, nó như là có sinh mệnh một dạng, bám trú thân thể của người bệnh, diệt tận sinh cơ của ký chủ cho đến khi ký chủ không còn sống nữa thì mới thôi.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play