Không thể tự mình tìm Trần Vân Thanh trả thù, nhưng không phải là hắn hết cách.
Hắn phải tìm chỗ dựa của mình ra, đem tên Trần Vân Thanh kia trấn áp.
Chỗ dựa đáng tin cậy của hắn không phải ai khác, chính là Trần Hộc vị này, chưởng khống giả chân chính của Hỏa Kế Phòng, tu vi Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ cảnh giới, một chân bước vào hàng Yêu Sĩ tứ trọng.
Rất ít người biết, hắn chính là cháu ruột của Trần Hộc, kể từ khi cha mẹ hắn từ trần sau, khi còn rất nhỏ hắn chính là được Trần Hộc nuôi lớn cùng dạy dỗ. Quan hệ hai người bọn họ như là cha con một dạng, chỉ cần hắn muốn làm chuyện gì, Trần Hộc nhất định sẽ không có chối từ.
Những năm qua vì có Trần Hộc tại Hỏa Kế Phòng này chống lưng, nên là hắn có thể một tay che trời, lấy đi Nội Khí Đan mà gia tộc ban phát hàng tháng cho Yêu Giả thất trọng trở lên tu hành, cũng không có người dám làm gì hắn.
Như đặt tại nơi khác, dám làm chuyện động trời như thế, hắn đã bị người ta tháo ra tám khối quăng cho Hổ Khuyển Thú ăn mất rồi.
"Giúp mày! Mày bảo ta giúp mày bằng cách nào đây?" Trần Hộc gương mặt tăm tối, hắn rất là muốn đem thằng cháu này của mình đá ra xa cho đỡ phiền toái.
Chuyện xảy ra hôm nay tại Hỏa Kế Phòng Chính Sảnh, sau khi đi tham dự một ít công vụ do Ngoại Viện Trưởng Lão tổ chức, trở lại hắn là đã nghe người khác nói đến.
Dù có không nghe, Hỏa Kế Phòng này đám đệ tử huyên náo cả buổi tối hắn không muốn biết cũng khó khăn.
Không thể nghĩ đến, người cháu mà hắn luôn thương yêu lại bại trận, còn là bại một cách quá triệt để dưới tay một tên phế vật tên Trần Vân Thanh. Lấy tu vi Yêu Giả Cửu trọng, còn là Yêu Kỹ gia truyền nhưng vẫn bại trong tay của đồng cấp Yêu Giả.
Đứa cháu vô dụng này thật sự là làm cho hắn mất hết mặt mũi, mấy năm nay bưng bít trên dưới cho nó lấy đại lượng tài nguyên tu hành giờ trở thành công cốc.
Đã như thế tên này còn không có biết nhục, chạy đến nơi đây cẩu xin hắn giúp đỡ, hắn biết giúp như thế nào đây?
Trần Phủ có quy định bất thành văn là dùng thực lực đến định địa vị, thực lực cao cường sẽ có tất cả. Trần Lạc Phong cùng Trần Vân Thanh là công bằng quyết đấu, tài nghệ không bằng người thua nào có thể trách ai. Tên Trần Vân Thanh kia không phế đi Trần Lạc Phong đó đã là cảm ơn trời đất rồi, thằng cháu của hắn không biết cảm ơn còn đến nơi này kêu gào thay hắn báo thù.
Như theo lời của Trần Lạc Phong ra tay, là làm trái với quy định Trần Phủ, ỷ mạnh hiếp hiếu chi danh, hắn đây sẽ mang theo suốt đời, Trần Phủ cao tầng cũng sẽ ra tay trừng phạt hắn, loại chuyện vừa mất mặt mũi vừa phải chịu phạt như thế này, hắn làm sao đi làm đây.
"Thúc thúc! Cháu cũng không cần chú ra tay trừng trị tên Trần Vân Thanh kia, chỉ cần đuổi hắn xuống Hỏa Kế Phòng lão đại là được rồi...! Chú nhất định phải giúp đỡ cho cháu lần này a!" Trần Lạc Phong biết rất rõ, muốn Trần Hộc ra tay trừng trị Trần Vân Thanh là có chút không hợp lý, hắn cũng là không dám ép buộc ông ta quá.
Nhưng mà đuổi tên Trần Vân Thanh kia xuống lão đại vị trí, vị thúc thúc này của mình sẽ là có cả trăm ngàn biện pháp. Khi Trần Vân Thanh rơi đài, hắn quay lại làm lão đại, lấy thủ đoạn của hắn ra mua chuộc dụ dỗ mấy tên đại ca các phòng ban.
Mấy tên Yêu Giả thất trọng trở lên cùng hắn liên kết lại, hắn không tin không thể đem Trần Vân Thanh nghiền ra cám, đây chính là mục đích của hắn khi đến nơi đây cầu cạnh Trần Hộc.
"Mày để tao suy nghĩ lại một chút..!"
Trần Hộc là không muốn đồng ý giúp thằng cháu trai vô dụng này của mình thêm lần nào nữa, hắn quan sát thấy, mấy năm qua vì có sự giúp đỡ của hắn, Trần Lạc Phong không như những không có tiến bộ bao nhiêu, ngược lại càng ngày càng ỷ lại vào hắn, cứ như thế này mãi là không được, như hắn không may có chuyện gì, thằng cháu này không phải cũng sẽ đi theo hắn luôn hay là sao.
Có điều khi nhìn đến bộ dạng đáng thương của Trần Lạc Phong, những lời từ chối hắn lại không thể nói ra được.
Đứa cháu này là người mà hắn thương yêu nhất, là người thừa kế hương hỏa của Trần gia bọn họ, hắn là không nhẫn tâm từ chối yêu cầu của nó mà.
"Vâng! Thúc thúc..! Cháu xin phép cáo lui trước!" Trần Lạc Phong trên miệng nở một nụ cười, rất là cung kính bái chào Trần Hộc một cái rồi cáo lui, dễ dàng nhận ra Trần Lạc Phong hiện tại tâm trạng khá là vui vẻ.
Hắn hiện tại dĩ nhiên là vui vẻ rồi, cùng Trần Hộc chung sống mười mấy năm, tính cách của ông ta như thế nào, hắn là biết quá rõ, như ông ta nghiêm khắc từ chối, như thế chuyện mà hắn xin là không có hy vọng, còn nếu như mình ông ta nói mình suy nghĩ lại, như vậy có đến chín mười phần trăm, ông ta sẽ ra tay giúp đỡ.
Ngày mai, tên Trần Vân Thanh kia liền sẽ thảm rồi, hắn mong Trần Vân Thanh sẽ phấn khởi phản kháng, khi đó hắn mượn tay của thúc thúc hắn đem Trần Vân Thanh diệt luôn một thể cho gọn, không cần hắn đây phải tính toán chi tiết đối phó.
...
Sáng sớm! Trần Vân Thanh gian phòng!
"Phù...Ong...!"
"Thần bí năng lượng quả nhiên cường đại, sau một đêm dưỡng thương, thương thế của mình đã hoàn toàn khỏi hẳn!" Trần Vân Thanh đang tại xếp bằng tu hành trên chiếc bàn nhỏ bỗng nhiên khai mở hai mắt ra, cùng với đó là khí thế thuộc về Yêu Giả cửu trọng hậu kỳ bộc phát cực kỳ cường hãn, hắn không khỏi mỉm cười một cái vô cùng hài lòng.
Đêm hôm qua Trần Phục hai người đưa đến cho hắn hơn hai trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch, hắn liền đưa hết cho cái Thần Bí Ngọc Bài này ăn, sau khi ăn xong, quả nhiên Thần Bí Ngọc Bài phát ra năng lực truyền vào thân thể của hắn, đem thương thế cùng tai họa ngầm mà hắn sử dụng Nhất Đóa Tam Ảnh đại thành thân pháp tiêu trừ không còn.
Đến sáng hôm nay càng là trợ giúp hắn cải thiện kinh mạch bên trong thân thể, thanh lọc tạp chất bên trong cơ thể cùng Nội Lực, làm cho hắn như thoát thai hoán cốt một dạng, hắn có cảm giác tinh thần hiện tại của mình cực kỳ tốt, thân thể các giác quan rất mẫn tiệp, không hề kém Yêu Giả vừa mới đột phá lên Yêu Sĩ tiếp thụ qua Thiên địa linh khí tẩy luyện thân thể.
Lần này xem như Trần Vân Thanh hắn nhân họa đắc phúc đi.
Đáng nói là Thần Bí Ngọc Bài năng lượng sau khi đem thân thể hắn trị thương tẩy luyện các thứ, vẫn còn thừa hơn phân nửa, xem ra Hạ Phẩm Linh Thạch kia đúng là hàng rất tốt, có nhiều tiền, nhất định hắn sẽ nghĩ cách lấy đến nó càng nhiều hơn.
Hiện tại như gặp lại cái tên Tô Phòng Thoại kia, hắn có thể sử dụng Nhất Đóa Tam Ảnh chạy thoát khỏi bàn tay của tên kia được rồi, có đám năng lượng này trong tay, đủ cho hắn xài dài dài.
"Bị động chịu đòn cũng không phải là một cách hay, mình phải nên nghĩ cách đột phá Yêu Sĩ cảnh giới mới được!" Trần Vân Thanh sau một hồi vui mừng liền là quay về trầm tư suy nghĩ.
Hắn là hiểu rất rõ, dù khả năng lĩnh ngộ Yêu Kỹ của mình có cường đại như thế nào, nhưng tu vi quá thấp cũng không thể nào thi triển ra được.
Như hiện tại gặp lại Tô Phòng Thoại, hắn cũng chỉ trốn tránh mà không thể nào phản đòn được.
Lâu dần, một khi năng lượng bên trong Thần Bí Ngọc Bài tiêu hao hết, hắn không còn thi triển được cao siêu thân pháp, vậy cũng giống như cá nằm trên thớt, chờ đao phủ đến làm thịt mà thôi.
Hơn nữa hắn biết kẻ thù của mình không chỉ có Tô Phòng Thoại, còn là Tô Hồng, thậm chí là đại Trưởng Lão của Tô gia. Chưa tính đến Mang gia đám người như hổ đang rình mồi bên cạnh.
Nhìn ra xung quanh hắn hiện tại đâu đâu cũng có kẻ thù, mà kẻ thù người nào người nấy đều quá cường đại, không một bên nào hắn có thể chống lại được cả.
Phương pháp hữu hiệu nhất hiện tại là hắn phải sớm ngày đột phá Yêu Sĩ cảnh giới, chỉ có đột phá Yêu Sĩ cảnh giới, có Chân Khí trong người, hắn sử dụng Nhị Giai Yêu Kỹ sẽ không còn lo sợ bị phản phệ như trước.
Cho dù trước mắt còn không có khả năng chống lại mấy đại cường giả chân chính kia, nhưng chí ít hắn cũng đã có chút ít năng lực tự vệ, sẽ không có thảm như hiện tại, cứ gặp mấy tên Yêu Sĩ cấp thấp liền phải bán sống bán chết co giò lên chạy.
"Tài nguyên trong tay của mình đều có đủ cả rồi, nên tìm một thời điểm thích hợp đột phá thôi!" Nghĩ đến đột phá Yêu Sĩ chi cảnh, Trần Vân Thanh trong lòng khá là tự tin.
Tu vi của hắn hiện tại đã là Yêu Giả cửu trọng hậu kỳ, đã đi đến Yêu Giả chi cảnh phía cuối con đường, qua những lần sinh tử tôi luyện kia, cảnh giới vô cùng vững chắc, bất kỳ lúc nào cũng có thể đột phá.
...
P/s: Chương cuối trong ngày đưa lên đủ số gạch các anh em tặng... Lão Ma khá uy tín nha.
Thanks các anh em ủng hộ.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc