Vốn mấy chuyện này hắn cũng muốn nói cho hai người này nghe, nhưng giờ nhìn lại thái độ vừa rồi của bọn họ, hắn nghĩ là không có cần thiết lắm.
"Cái Bố Tông?..Thái Thành sư huynh anh ấy tính toán thật là cao xa!" Nghe Trần Anh Tư giải thích, Trần Côn hai người đã là thu lại thần sắc khinh thị mới vừa rồi thể hiện, thay vào đó là một bộ kính phục thần sắc.
Cái Bố Tông! Bên ngoài tuy đám người này chuyên hành nghề ăn mày, nhưng mà bọn họ biết, ẩn đằng sau đó là một tổ chức tình báo cực kỳ khổng lồ, trải rộng toàn bộ Nam Hoang Chi Địa, dường như nơi nào trên Nam Hoang Chi Địa có ăn mày xuất hiện, nơi đó sẽ có sự hiện diện của đám người Cái Bố Tông.
Đây là một cái bang phái cường đại cùng hùng mạnh không kém gì Nguyệt Ảnh Lâu là bao cả.
Như bọn họ bắt tay vào điều tra, rất nhanh liền sẽ có được tin tức mà bọn họ mong muốn truyền về đây thôi.
"Thái Thành sư huynh còn nói, tại Ngoại Viện nơi này đã không còn chuyện của chúng ta, ngày mai hai anh liền là đến Nội Vụ Đường báo danh, gia nhập Nội Viện đi. Bên kia Nội Viện hai vị sư huynh sư tỷ đang cần sự trợ giúp của chúng ta!" Trần Anh Tài khá hài lòng về thái độ chuyển biến tích cực của hai người này, tiếp tục lên tiếng căn dặn nói.
"Nhập Nội Viện!..Xin nghe theo sự sắp xếp của Thái Thành sư huynh!" Hai người Trần Côn có chút giật mình, nhưng rất nhanh, bọn họ liền không có ý kiến gì nữa.
Mấy người bọn họ tu vi đều đã đột phá Yêu Sĩ cảnh giới, theo như quy định của Trần Phủ liền có thể đủ điều kiện gia nhập Nội Viện được rồi.
Chỉ là bọn họ cảm thấy trên Nội Viện cạnh tranh có chút khốc liệt, nên mới nấn ná tại đây làm hoàng đế thêm một thời gian, nhưng giờ đây hai người kia đã muốn bọn họ nhập Nội Viện trợ giúp, bọn họ không thể không đi.
Nói nữa ba người bọn họ có thể thuận lợi đột phá Yêu Sĩ, cũng là do hai người kia tài bồi.
Nhớ lại mấy tháng trước không có Đan Dược từ Trần Nhật đưa đến, mấy người bọn họ đang lúc thời cơ đột phá thì bị chặn lại, như không có tài nguyên của hai người kia cung cấp kịp thời, mấy người mình hiện tại cũng chỉ là Yêu Giả cửu trọng tu vi.
...
Đêm tối! Trần Vân Thanh bên ngoài gian phòng!
"Cạch!"
"Trần Phục! Chúng ta đã được tự do, mày vì cái gì còn muốn chúng ta làm con chó cho Trần Vân Thanh tiếp?" Khẽ đem cửa phòng của Trần Vân Thanh khép lại một cái, đi ra khoảng sân vắng, Trần Hành liền là lên tiếng vấn tội Trần Phục.
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, khi bọn họ hai người đưa Hạ Phẩm Linh Thạch trao tận tay cho Trần Vân Thanh, tên Trần Vân Thanh này cũng khá giữ lời hứa, đưa thuốc giải Tam Chỉ Hồng cho bọn họ, kể từ giờ phút này trở đi, bọn họ không còn bị độc dược của Trần Vân Thanh khống chế sinh tử nữa, hắn là vui mừng phải biết.
Khi mà hắn muốn lên tiếng cáo từ, rời xa Trần Vân Thanh này càng sớm càng tốt, cái tên Trần Phục này không biết uống lộn thuốc gì, quỳ xuống hiệu trung với lại Trần Vân Thanh, cam tâm làm một cái nô tài, thần sắc của Trần Phục khi đó hết sức là đê tiện, giống như là Trần Vân Thanh không nhận y, y sẽ quỳ mãi không đứng lên một dạng.
Bất đắc dĩ dưới, hắn cũng chỉ có thể cắn răng đi theo tên này mà thôi, giờ đây nghĩ lại, hắn là cực kỳ giận dữ, như không phải nơi đây cách vị trí của Trần Vân Thanh quá gần, động thủ sẽ làm kinh động đến y, hắn đã đem Trần Phục tên này đánh chết từ lâu rồi.
"Trần Hành! Vân Thanh sư huynh có nói, như chúng ta hai người không muốn ở bên cạnh Vân Thanh sư huynh, liền có thể ra đi bất kỳ lúc nào. Anh ấy tuyệt đối sẽ không ngăn cản cũng không có trách phạt. Như muốn mà nói, Mày hoàn toàn có thể rời đi được mà!" Trần Phục chậm rãi bước đi, không vui cũng không buồn lên tiếng nhẹ nhàng trả lời Trần Hành.
"Mày đừng có dùng thái độ này cùng tao nói chuyện, nhanh nói cho tao biết nguyên nhân chân chính đi!"
Trần Hành không có ăn Trần Phục này một bộ, ngay lập tức đi đến trước mặt ngăn cản đường đi của Trần Phục, thần sắc kiên quyết kia như nói cho Trần Phục biết, nếu như hôm nay ngươi không nói rõ ràng, đừng có nghĩ đến chuyện rời đi khỏi đây một dạng.
Đi! Như có thể dễ dàng rời đi như lời của Trần Phục này nói, hắn đã rời đi từ lâu rồi, nào có cùng tên này nói nhảm nhiều đến như thế.
Trong lòng của hắn là biết rõ, Trần Phục trong lòng cũng giống như hắn vậy, đều khát vọng tự do, trong lòng lúc nào cũng muốn rời khỏi Trần Vân Thanh.
Nội một chuyện tên này hồi chiều liều mạng đổi Hạ Phẩm Linh Thạch, hắn cũng là biết được tên này có bao nhiêu quyết tâm.
Muốn nói tên này cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh Trần Vân Thanh, hắn sẽ là không có tin, phía sau chuyện này chắc chắn còn bí mật gì mà hắn còn chưa biết, chính vì như thế cho nên hắn mới chưa vội rời khỏi Trần Vân Thanh sớm.
"Cụ thể ra sao tao không thể nói cho mày biết. Tao chỉ muốn nói, như chúng ta hai người rời khỏi Vân Thanh sư huynh, chúng ta chắc chắn phải chết!" Trần Phục quan sát xung quanh hoàn cảnh một chút, phát hiện không có ai, liền là kề sát vào tai Trần Hành lên tiếng nói nhỏ.
Nói xong, cũng không có sợ sự uy hiếp của Trần Hành, hắn một đường đi thẳng về căn nhà nhỏ của mình.
Như Trần Hành nghĩ, Trần Phục hắn đây cũng không muốn làm con chó mãi cho Trần Vân Thanh, hắn muốn ra bên ngoài tạo dựng một phen sự nghiệp lẫy lừng, ngặt một nỗi là hiện tại chưa được.
Nguyên nhân làm cho hắn có quyết định ở lại bên cạnh Trần Vân Thanh chính là tối nay khi trở lại Trần Phủ hắn được một người huynh đệ thân thiết báo cho biết Trần Hải, Trần Phi mấy tên lúc trưa đến tìm Trần Vân Thanh phiền toái đột nhiên biến mất, có người vào bên trong chỗ ở của mấy tên kia thì chỉ phát hiện được một đám nước hôi thối.
Như hắn đoán không sai, những người kia đã bị người ta sát, đống nước hôi thối kia chính là hung thủ dùng một loại độc dược độc ác hủy thi diệt tích.
Trong hoàn cảnh này, đáng nghi nhất chính là Trần Vân Thanh, nhưng hắn đây không có chứng cớ, thế cho nên dù có biết, hắn cũng chỉ đem chuyện này chôn sâu trong lòng.
Đồng thời sau khi nhận ra con người tàn độc của Trần Vân Thanh, ý nghĩ rời xa Trần Vân Thanh của hắn tạm thời không còn.
Không có ai biết, một khi hắn rời đi, hắn có phải sẽ giống như đám người Trần Hải hồi chiều, sống không thấy người, chết không thấy xác hay là không.
Vì cái nỗi sợ hãi này trong lòng, thế cho nên khi vừa rồi Trần Vân Thanh đưa cho hắn thuốc giải hắn cũng không dám uống, chờ cho Trần Hành thử thuốc xem như thế nào rồi hắn mới tính tiếp.
Ngay cả chuyện Trần Vân Thanh cho hắn tự do rời đi, hắn cũng không dám, hắn có linh cảm mãnh liệt, như hắn rời bỏ Trần Vân Thanh, rất lớn khả năng hắn sẽ chết, chuyện này từ từ suy nghĩ lại, phải chờ quan sát một thời gian sau đó rồi hắn mới tính tiếp đi.
"Phải chết sao?"
Trần Phục hết nhìn Trần Vân Thanh gian phòng, đến nhìn thân ảnh của Trần Phục rời đi, sau một hồi lâu hắn lẫm bẫm nói nhỏ.
Hắn lần này lựa chọn tin tưởng Trần Phục một lần, người này tu vi thực lực có thể không bằng hắn đây, thế nhưng trí tuệ có phần hơn hắn chút đỉnh. Tên này đã nói như rời khỏi Trần Vân Thanh chắc chắn sẽ chết, nghĩ đến y là đã nắm lấy trong tay một số tin tức gì đủ lớn rồi mới dám nói như thế.
Xem ra tạm thời không cần nghĩ đến chuyện rời khỏi Trần Vân Thanh được rồi.
May mắn Trần Vân Thanh kia làm người vẫn còn có chữ tín, nói hoàn thành nhiệm vụ liền cho hắn giải dược, y không có nuốt lời.
...
Hỏa Kế Phòng! Chính Sảnh hậu viện!
"Thúc thúc! Chú phải làm chủ cho cháu, cháu không thể nào chịu đựng được khuất nhục như thế này được!" Trần Lạc Phong quỳ xuống trước mặt của Trần Hộc, ôm lấy chân của ông ta như là một đứa bé, khóc lóc thảm thiết van xin ông ta giúp đỡ.
Chuyện chiều hôm nay nghĩ lại hắn vẫn là không thể nào nuốt trôi cơn giận này. Tên Trần Vân Thanh khốn kiếp kia không như những đánh hắn một trận ra xương, còn đem cái vị trí lão đại Hỏa Kế Phòng của hắn cướp đi nữa. Hiện tại hắn không còn cái gì cả, ra bên ngoài gặp đám đệ tử kia thì toàn nghe bọn chúng chê cười về hắn, không còn nghe bất kỳ âm thanh tôn kính nào như ngày xưa nữa.
Trần Lạc Phong hắn không phục, thật sự rất không phục, hắn muốn tìm lại tất cả những gì thuộc về mình trước kia, phải đem tên mạt rệp Trần Vân Thanh dẫm tại dưới chân, mới có thể giải nỗi hận trong lòng của hắn.
Nhưng nghĩ đến thực lực của Trần Vân Thanh, hắn lại không dám, với chút tu vi này của hắn, nếu đi tìm Trần Vân Thanh, chỉ tự chuốc khổ vào thân.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc