“Hai hôm nay em còn có cảm giác mình có thể đột phá Yêu Giả thất trọng trung kỳ!"

" Nói thật với thiếu gia, em cũng không hiểu vì sao mình lại tu hành nhanh đến như thế. Chỉ cảm giác được công pháp rất hợp với mình, ngoài ra không còn cái gì khác!" Ngô Tiểu Diễm nhìn thấy Trần Vân Thanh đã đem Diệu Hoàn Đan nuốt đi vào, tâm tình cũng là vui vẻ hơn trước đây không ít, nghe Trần Vân Thanh hỏi đến chuyện này, nàng cũng là đúng theo sự thật để mà thuật lại.

Cảm giác của nàng là Yêu Quyết mà thiếu gia đưa cho nàng không có gì khó hiểu cả, có thể chiếu theo kinh mạch vận chuyển trên đó tu luyện là được rồi.

Nàng không biết bên ngoài Yêu Giả đột phá cảnh giới có khó hay không, nhưng với nàng, tu hành môn Đại Hành Huyền Khí Kinh kia, đột phá cảnh giới hết sức là bình thường, dường như không hề có bình cảnh gì ngăn cản nàng cả.

Ân! Còn một vấn đề nữa đó là, theo tu vi tăng trưởng, nàng đầu óc cũng dễ sử hơn, không còn quá ngu ngốc như khi chưa tu hành nữa.

Nói vừa rồi diễn kịch trước mặt của Trần Vân Thanh chính là một ví dụ, những cái biến hóa gương mặt này, trước đây nàng là không bao giờ làm được, nhưng theo tu vi lên cao, những cái này không cần người khác dạy nàng cũng đã thông hiểu mọi thứ.

"Xẹt...!".

"Thiếu gia...! Anh nhẹ tay một chút, Tiểu Diễm đau quá a..!" Ngô Tiểu Diễm bỗng nhăn mặt kêu lên. Như ai tại hoàn cảnh hiện tại của nàng, cũng là sẽ kêu lên như thế này.

Vị thiếu gia này khi không đang bình thường lại đem tay trái của nàng nắm chặt lại, còn là sử dụng lực lượng khá mạnh, làm tay của nàng khá là đau đớn.

Như vị thiếu gia này muốn làm chuyện đó, thì cũng phải nhẹ nhàng một chút chứ.

Ngô Tiểu Diễm nàng tuy từ lâu đã có ý làm người của thiếu gia, nhưng khi nó kéo đến, nàng cũng có chút sợ hãi, tim đập khá mạnh, trong lòng cực độ lo lắng.

Hy vọng sau hành động thô lỗ vừa rồi, thiếu gia sẽ nhẹ nhàng thương tiếc nàng một chút.

"Mạch tượng bình thường! Nội Lực tinh thuần. Không có dấu hiệu gì khác lạ. Thật ra đây là có chuyện gì kia chứ?"



Trần Vân Thanh khẽ buông tay của Ngô Tiểu Diễm ra, đôi hàng lông mày lưỡi kiếm có chút nhíu lại, như Lê Hữu Tài có mặt tại nơi đây, sẽ nhận ra được đây là biểu hiện của Trần Vân Thanh khi gặp một ca bệnh rất khó có thể chữa trị.

"Thiếu gia...! Cái gì là cái gì thế?" Ngô Tiểu Diễm nhắm mắt một hồi lâu nhưng không thấy Trần Vân Thanh có cái hành động gì tiếp theo, sau đó liền thả tay nàng ra nói mấy lời mà nàng cũng không hiểu cái gì cả.

Không phải là thiếu gia muốn làm chuyện đó với nàng sao?

Làm sao nữa đường lại không tiếp tục nữa?

Cái này làm cho nàng có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhiều hơn là sự thất lạc. Như thiếu gia làm gì với mình thì tốt biết bao.

'Phi..! Phi... Phi! Ngô Tiểu Diễm! Ngươi đang nghĩ cái gì vậy! Thiếu gia sao có thể thích một cô gái người không ra ngoài quỷ không ra quỷ như mày chứ!' Có chút thất lạc Ngô Tiểu Diễm vô tình nhìn vào một chiếc gương đồng bên kia phản chiếu lại dung mạo của mình.

Nhìn thấy loại nhan sắc ma chê quỷ hờn kia, nàng thầm trách mình không thôi, đồng thời cũng là hiểu vừa rồi hành động của Trần Vân Thanh là có mục đích khác, mà không phải như nàng tưởng tượng đến chuyện xấu hổ kia.

Nghĩ lại cũng đúng, với nhan sắc của nàng hiện tại, đừng nói là một người quá mức ưu tú như thiếu gia, cho dù có là một tên ăn mày, cũng sẽ không bao giờ lấy một người như nàng.

Trước đây nàng đã từng dùng nhan sắc của mình để hù chết một người đàn ông muốn dùng cưỡng bách phương pháp chiếm lấy nàng, nên nàng liền hiểu mình có bao nhiêu là xấu xí.

"Thật quá kỳ lạ!"

Không để ý đến tâm trạng cực kỳ phức tạp cùng tự ti trong lòng của Ngô Tiểu Diễm hiện tại, Trần Vân Thanh tiếp tục tìm kiếm đáp án cho mình.

Nội Lực hiện tại trong cơ thể của Ngô Tiểu Diễm rất là bình thường, Không muốn nói là còn tinh thuần hơn Trần Vân Thanh hắn một chút. Kinh mạch trong cơ thể không có bị thương tổn gì, điều này hoàn toàn không phải vì đột phá quá nhanh mà làm cho kinh mạch bất ổn.



Nhưng vấn đề là tại nơi đó. Ngô Tiểu Diễm Không dùng thiên tài dị bảo hay tu hành theo hướng tà đạo gì. Vì sao trong vòng có hơn ba tháng từ một người không có tu vi gì, đột phá một mạch lên đến Yêu Giả thất trọng cho được. Loại tốc độ tu hành khủng bố này, nghe mà rợn cả người.

Theo hắn biết đệ nhất thiên tài của Mân Việt Quận, cũng là bạn thời thanh mai trúc mã của hắn là Lăng Tĩnh Y cũng không có tốc độ tu luyện kinh khủng như thế.

"Tiểu Diễm! Nghe lời của anh dặn! Từ nay về sau có ai hỏi em về tu vi một việc, em phải nói mình năm mười tuổi mới bắt đầu tu hành... Có biết hay không?" Trần Vân Thanh vỗ nhẹ vai của Ngô Tiểu Diễm, chăm chú nhìn nàng ta, rất là trịnh trọng lên tiếng căn dặn.

Tạm thời hắn còn không có tìm hiểu ra nguyên nhân Ngô Tiểu Diễm chỉ bỏ ra ba tháng thời gian đã đột phá bảy cái tiểu cảnh giới.

Nhưng có một điều hắn vô cùng thông suốt, đó là tin tức này nếu truyền ra bên ngoài, Ngô Tiểu Diễm chắc chắn sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.

Thử nghĩ xem nếu như có thể tìm ra được bí mật tu hành trên người của Ngô Tiểu Diễm, nó sẽ trợ giúp lớn đến như thế nào cho một cái tu luyện giả.

Nói không chắc có thể dựa vào bí mật trên người Ngô Tiểu Diễm liền có thể trợ giúp một cái Yêu Vương đột phá Yêu Hoàng, tái hiện lại uy phong của Lạc Hoàng Đại Đế năm xưa cũng không biết chừng.

Nghĩ có chút phi lý, nhưng cũng không phải là không có khả năng, cả chuyện Ngô Tiểu Diễm dùng ba tháng có thể đột phá Yêu Giả thất trọng còn có thể xảy ra, trên đời này có cái gì mà không thể.

Vì loại tham vọng này, đừng nói là hy sinh một người hầu thấp kém như Ngô Tiểu Diễm, dù cho Công Chúa thiên kim vẫn có thể bị lấy ra làm vật hy sinh.

"Thiếu gia! Anh an tâm! Em sẽ không nói cho ai biết chuyện mình dùng ba tháng thời gian đột phá Yêu Giả thất trọng đâu!" Ngô Tiểu Diễm nàng hiện tại không có ngốc nghếch như trước đây nữa. Trần Vân Thanh vừa nói một, nàng liền đã hiểu hai.

Thần sắc của Trần Vân Thanh hiện tại rất nghiêm túc, cái này cũng là làm cho nàng biết được chuyện này tính chất nghiêm trọng.

Thú thật là nàng không có sợ bản thân an nguy, nhưng nàng là sợ mình sẽ làm liên lụy đến thiếu gia, như thế dù có chết, nàng cũng sẽ không tha thứ cho mình đâu.



"Như thế thì tốt! Nơi đây anh có một ít tài nguyên! Em cầm lấy đi tu hành, khi nào hết liền đến tìm anh lấy tiếp!" Trần Vân Thanh có chút hài lòng với sự thông minh của cô bé này, khen ngợi cô ta một câu, đồng thời hắn cũng là không có quên đưa thêm nhiều tài nguyên cho Ngô Tiểu Diễm.

"Thiếu gia! Không được! Tiểu Diễm sao có thể lấy tài nguyên của anh tu hành!" Ngô Tiểu Diễm lắc đầu liên tục, Không cần nhìn xem Trần Vân Thanh đưa cho mình cái gì tài nguyên, cũng liền lập tức từ chối.

Đây là có chuyện gì? Rõ ràng là nàng muốn đưa tài nguyên cho thiếu gia tu hành, sao chỉ qua một thời gian, mọi chuyện lại đi trái ngược lại hoàn toàn thế này.

Chuyện này tuyệt đối là không được, từ trước đến nay là do nàng lo cho thiếu gia từng chút một, làm sao có thể để thiếu gia lo lắng lại cho mình.

Như cái dạng này còn cần một cái nha đầu vô dụng như Ngô Tiểu Diễm nàng ở bên cạnh thiếu gia làm cái gì?

Là để ăn hại? Hay là hút máu của thiếu gia đây? Dù là bất kỳ lý do gì, nàng cũng tuyệt đối không thể nào nhận được.

"Tiểu Diễm! Nghe lời của thiếu gia anh nói, những thứ này hiện tại đối với lại thiếu gia anh vô dụng, nên là để lại cho người cần nó thì tốt hơn. Em là nha hoàn của anh, cũng là thân nhân của anh, nếu như không giao nó cho em, thì anh biết giao cho ai. Không lẽ đem nó bỏ đi hay sao?" Trần Vân Thanh cũng là hiểu được Ngô Tiểu Diễm cô nàng này trong lòng đang là suy nghĩ cái gì, thế nên là hắn ra sức dụ dỗ nói.

"Không nghe! Không nghe! Thiếu gia anh gạt người. Nếu anh Không dùng liền có thể đem nó trao đổi lấy tài nguyên thích hợp với mình hơn. Nó hoàn toàn không có vô dụng đối với anh." Ngô Tiểu Diễm lấy hai tay che tai của mình lại, lắc đầu liên tục, Không muốn tiếp tục nghe Trần Vân Thanh dụ dỗ nữa.

Mấy tháng qua được tự do tự tại đi nhiều nơi, nhìn thấy được nhiều, nên nàng là hiểu, tài nguyên tại thế giới này có thể trao đổi cho nhau, nhiều người đổi thứ mình không cần thiết nữa lấy thứ mình cần, chỉ cần thêm một ít tiền mà thôi.

Những thứ mà thiếu gia này đưa cho nàng, như đem ra phường thị bán, vẫn có thể kiếm được số tiền lớn, hoàn toàn không phải là không có trợ giúp gì như thiếu gia vừa mới nói.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play