"Niên Niên..."
Nước mưa trên đầu Lâm Phó Niên đã biến mất, cậu nghe được giọng nói liền quay đầu lại, thấy ba cậu đang cầm dù che mưa trước mặt cậu.
Khóc không tiếng động, khóc đến mỗi lòng dạ quặn thắt.
Cậu đứng lên ôm lấy người phía sau: "Ba... Anh ấy không cần con nữa rồi."
Lâm Quý Nguyên vỗ nhẹ lưng cậu, ông ngồi ở trên xe cũng đã nhìn thấy cảnh vừa rồi.
"Niên Niên ngoan, chúng ta về nhà thôi."
Biệt thự nhà họ Lâm...
Lâm Phó Niên quấn chăn ngồi ngơ ngác trên ghế sô pha, Ninh Lê bưng một bát canh gừng đến bên cạnh Lâm Phó Niên.
"Niên Niên à, uống canh gừng đi, cẩn thận kẻo bị cảm."
Lâm Phó Niên chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn Ninh Lê.
"Có phải con rất mất mặt không..."
Ninh Lê hơi sững sờ, ấn tượng về con trai của bà trước giờ không phải như thế này.
Lâm Quý Nguyên đi đến xoa đầu Lâm Phó Niên.
"Ba biết con khó chịu, cũng biết con thật lòng thích Tiểu Trì."
"Khó chịu thì cứ khóc đi, khóc đến khi nào trong lòng thấy thoải mái, không hề mất mặt một chút nào."
Ninh Lê để bát canh gừng lên bàn ngồi bên cạnh Lâm Phó Niên, nhẹ nhàng dùng tay vén mớ tóc lòa xòa trước tai ra sau tai của con trai.
"Con trai ngoan, thế giới này vốn luôn hỗn loạn, tình cảm của con người cũng thế, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc thôi."
Lâm Phó Niên nức nở nói: "Chẳng qua là con không nghĩ tới lần này con và anh ấy tách nhau ra lại khiến chúng con không còn cơ hội quay trở lại như trước kia."
"Nhưng cho dù có buông hay không buông, anh ấy có yêu con hay không, anh ấy cũng sẽ không còn thuộc về con nữa."
"Con không trách anh ấy, con chỉ trách mình, là con lựa chọn bỏ anh ấy ở lại, anh ấy cũng có quyền lựa chọn chờ con hoặc không yêu con nữa."
Lâm Quý Nguyên nhìn cậu con trai mình đứt ruột sinh ra có những suy nghĩ thế này cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Ninh Lê dịu dàng lau nước mắt trên mặt Lâm Phó Niên rồi nói: "Con nghĩ được vậy là tốt rồi."
"Được rồi, uống canh gừng đi, không nên để mình bị cảm."
Nói xong bà liền bưng bát canh gừng trên bàn lên thổi thổi, đưa cho Lâm Phó Niên: "Uống xong rồi ngủ đi."
Lâm phó Niên bưng bát canh gừng nhanh chóng uống sạch.
Lâm Quý Nguyên trở lại phòng sách, Ninh Lê đưa Lâm Phó Niên về phòng, đắp chăn giúp cậu. Sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: "Niên Niên, ngủ một giấc thật ngon nhé."
Lâm Phó Niên đỏ mắt gật đầu một cái: "Vâng, mẹ, mẹ cũng về nghỉ ngơi đi, con không sao."
Ninh Lê dặn dò vài câu rồi đóng cửa rời đi, bà đứng ngoài cửa hồi lâu vẫn chưa bước đi.
Một lúc sau, bà trở về phòng, lấy ra một bức thư từ trong tủ quần áo, Ninh Lê nhìn chằm chằm bức thư, tâm trạng phức tạp.
Bà thở dài một tiếng: "Niên Niên... Nếu như con biết, có phải con sẽ trách mẹ không?"
"Mẹ chỉ muốn bảo vệ con thật tốt, những thứ khác mẹ không hề quan tâm."
Lâm Phó Niên nằm trên giường rất lâu nhưng vẫn không ngủ được, ánh mắt cậu rơi vào cây dù đen trên tủ đầu giường.
Đó là của Giang Dư Trì đưa cho cậu trước khi rời đi, không biết xuất phát từ bản năng hay từ lòng thương hại nữa.
"L'Anh Trì đã có người xứng đáng với tình yêu của anh ấy rồi, Lâm Phó Niên, mày mau dẹp bỏ cái tình yêu của mày dành cho anh ấy đi, đừng làm người khác cảm thấy khó chịu.'
Cảm giác đau đớn trong lòng Lâm Phó Niên càng lúc càng mãnh liệt, cậu ngồi dậy đứng trước cửa sổ, mở cửa sổ ra cho thoáng gió, lúc này mới dịu lại một chút.
Vườn hoa nhà họ Giang...
Giang Dư Trì ngồi trên ban công, nâng ly rượu vang đỏ lên uống một hớp, điện thoại di động trên bàn sáng màn hình.
Hình nền trên màn hình khóa của chiếc điện thoại này và hình nền trên điện thoại di động của Lâm Phó Niên là cùng một bức ảnh.
Thẩm Chi Ức đi tới từ phía sau, ngồi lên một chiếc ghế khác: "Giang tổng, anh đang suy nghĩ về người trước cửa công ty phải không?"
Giang Dư Trì không nói lời nào.
Thẩm Chi Ức nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Giang Dư Trì thì nói: "Tôi có thể biết tên anh ấy không?"
Giang Dư Trì chậm rãi nói: "Tên của cậu ấy rất êm tai, Lâm Phó Niên."
Thẩm Chi Ức nhắc lại cái tên đó: "Lâm Phó Niên, tên rất đẹp, anh ấy cũng rất dịu dàng."
"Chuyện hôm nay ở công ty, nếu đổi lại là người khác có thể đã tranh cãi với tôi rồi, nhưng anh Lâm lại nở một nụ cười ấm áp với tôi."
"Giống như... Đang an ủi tôi rằng đừng lo lắng, anh ấy sẽ không làm gì cả." (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)
Giang Dư Trì cười nói: "Từ nhỏ cậu ấy đã như vậy, không bao giờ nghĩ cho mình, luôn đặt bản thân ở vị trí cuối cùng."
"Thật ngu ngốc..."
Thẩm Chi Ức che miệng lại cười một tiếng: "Giang tổng cũng là người không thành thật, anh rất miễn cưỡng chia tay anh ấy ở trước cửa công ty."
"Nhưng vẫn giả vờ thân mật với tôi trước mặt anh ấy, hy vọng anh ấy sẽ ghen."
Bàn tay cầm ly rượu của Giang Dư Trì dừng một chút: "Cậu ấy... Chúc phúc cho chúng ta."
Thẩm Chi Ức nói: "Tại sao trước đó... Anh Lâm lại đi vậy?"
Ba năm trước...
Có một ngày Giang Dư Trì không liên lạc được với Lâm Phó Niên, lúc đầu anh cũng không suy nghĩ gì nhiều, cho đến khi sang ngày thứ hai, Lâm Phó Niên vẫn không có bất kỳ tin tức gì.
"Số điện thoại này không tồn tại..."
Cho dù Giang Dư Trì có bấm bao nhiêu lần, đầu dây điện thoại bên kia vẫn luôn trả lời rằng.
"Số điện thoại này không tồn tại..."
Giang Dư Trì trực tiếp lái xe đến biệt thự nhà họ Lâm, bên trong nhà cũng chỉ có mình Ninh Lê.
"Bác gái, Niên Niên đâu rồi ạ?"
Ninh Lê bình tĩnh uống một ngụm trà: "Cậu không cần đến tìm thằng bé nữa."
Hốc mắt Giang Dư Trì ửng đỏ, đầu tóc rối bù, sắc mặt u ám ảm đạm, có thể nhìn ra bao lâu rồi anh chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng.
"Bác gái, cháu cầu xin bác hãy nói cho cháu biết... Niên Niên đi đâu..."
Ninh Lê nói: "Thằng bé hết yêu cậu rồi, xin cậu sau này hãy rời khỏi nó, cũng đừng làm vướng chân nó nữa."
Ánh mắt Giang Dư Trì trống rỗng: "Con sẽ không làm vướng chân cậu ấy... Vậy cậu ấy có gì muốn nói với con không..."
"Cậu ấy yêu con, còn nói sẽ gả cho con, bác gái."
Ninh Lê nói: "Nó hy vọng cậu quên nó, càng hy vọng sau khi nó trở về sẽ thấy cậu có người yêu mới."
Bàn tay Giang Dư Trì nắm chặt thành quyền: "Cậu ấy... Nói như vậy thật sao? Con không tin."
"Bác gái, con sẽ tìm được cậu ấy."
Sau khi Giang Dư Trì rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm, thời gian trôi qua rất nhanh, khi đó anh mới ý thức được lời Ninh Lê nói là sự thật.
Lâm Phó Niên thật sự đã biến mất.
Giang Dư Trì sử dụng hết tất cả các phương thức liên lạc mà anh có nhưng không tìm ra được một tin tức nào của cậu.
Tất cả đều bị chặn...
Giang Dư Trì suy sụp tựa vào ghế: "Lâm Phó Niên, em thật sự... Rất tàn nhẫn."
Giang Dư Trì nghĩ lại chuyện trước kia, giọng nói dần lạnh nhạt: "Đừng nhắc đến cậu ấy nữa, ghen hay không ghen cũng không quan trọng."
"Cậu là người yêu của tôi cũng là sự thật, cứ làm tốt bổn phận của mình là được, nỗi hận của tôi đối với cậu ấy sẽ mãi mãi không thay đổi."
Nói rồi, anh để ly rượu xuống rồi rời khỏi ban công.
Thẩm Chi Ức ở lại ban công nhìn bóng lưng Giang Dư Trì rời đi, yên lặng thở dài.
"Giang tổng, anh cứ như vậy sẽ bỏ lỡ anh Lâm đấy."
Thẳng đến một tuần sau, Lâm Phó Niên không tìm Giang Dư Trì nữa, thậm chí cũng không còn nghe thấy cái tên này phát ra từ miệng cậu.
Lâm Phó Niên đứng trên sân thượng, hút một điếu thuốc giữa làn gió thoang thoảng, mái tóc màu xanh tím bị gió thổi bay.
Lâm Quý Nguyên đi đến đứng bên cạnh Lâm Phó Niên: "Niên Niên... Ngày mai là sinh nhật con, gia đình chú Giang cũng sẽ tới dự."
"Cậu ấy cũng tới..."
Lâm Phó Niên khẽ gật đầu: "Không sao, nhà họ Giang và nhà họ Lâm trước giờ quan hệ rất thân thiết, ai tới cũng đều là khách."
Lâm Quý Nguyên lấy đi điếu thuốc trong tay Lâm Phó Niên: "Hút ít thôi."
Nói rồi, ông rời đi,
Lâm Phó Niên cầm điện thoại lên, nhắn một tin nhắn vào nhóm chat.
Bạch Quả: [Tối mai là sinh nhật tôi, các cậu có tới không?]
Không lâu sau, mấy người trong nhóm nhắn tin trả lời.
Nắm lấy những vì sao: [Tôi đang trên đường về, dù sao cũng là sinh nhật của cậu, chúng tôi phải đi chứ.]
Kinh Sư: [Phải đi sinh nhật ăn bánh gato chứ! Bọn tôi ở sân bay rồi, tối mai chắc chắn cậu sẽ thấy bọn tôi.]
Trác Dương: [Ừ.]
Bạch Quả: [Dương Dương của chúng ta vẫn là chữ quý như vàng nhỉ.]
Kinh Sư: [Cậu còn không hiểu cậu ấy sao? Không muốn nói chuyện nhưng trên thực tế lại đang cầm điện thoại liên hệ với người khác đặt quà cho cậu đấy.]
Trác Dương: [Cút.]
Lâm Phó Niên tắt điện thoại di động đi, tiếp theo chính là màn khẩu chiến của bọn họ, tóm lại là trên mặt Lâm Phó Niên có ý cười.
"Không sao, mình còn có bọn họ."