Đêm khuya thanh vắng, tối đen như mực là thời điểm thích hợp nhất để ngủ. Dư Tiếu nằm ngửa bụng ra vô tư ngủ, còn Triệu Lam nằm sấp trên giường, im lặng không dám cử động, căng thẳng lắng nghe động tĩnh giường trong cùng của Chu Tiểu Trân.

Tiếng bước chân dừng lại bên cạnh giường Dư Tiếu, chiếc gối cạnh bên hơi lún xuống, nếu lúc này đèn được bật lên, chắc chắn Chu Tiểu Trân có thể nhìn thấy bàn tay trắng bệch, sưng phù biến dạng đang đặt trên giường.

Nhưng vì hai người bọn họ không có ai có khả năng nhìn xuyên đêm, chỉ có thể nằm im trên giường, thầm cầu nguyện tới mười tám đời tổ tông, thần Phật trên trời, hy vọng Dư Tiếu sẽ không tỉnh dậy, hy vọng Dư Tiếu sẽ không xảy ra chuyện gì.

“Để tôi xem lại là ai không ngoan nữa nào…”

Trong căn phòng bệnh vắng vẻ vang lên giọng nói khàn khàn khó nghe, giọng nói này giống như đang dán bên tai Dư Tiếu. Với những người bình thường hay khó ngủ thì cho dù là đang ngủ cũng sẽ bị âm thanh này đánh thức, mà chất lượng giấc ngủ của Dư Tiếu chỉ ở mức trung bình, ngoại trừ hai người bạn thân yêu cùng phòng ra thì ở đây không ai biết cô hiện tại căn bản chẳng nghe thấy gì.

“Lừa gạt bác sĩ sẽ bị ăn thịt đó nha…”

“Hi hi hi…”

Mười phút trôi qua, trong phòng bệnh lại chìm vào im lặng lần nữa, bóng dáng đứng ở đầu giường Dư Tiếu có chút ngơ ngác, cô ta chăm chỉ làm việc bao nhiêu năm như thế, lần đầu tiên gặp được bệnh nhân ngủ say như chết thế này.

Nhưng chẳng sao cả, cô ta vẫn còn cách khác, bàn tay sưng phù biến dạng vươn tới bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh của người trên giường.

Trong giấc ngủ, Dư Tiếu cảm nhận được sự bất an, da cổ tiếp xúc với hơi lạnh, khiến cô vô thức rụt cổ lại, ôm lấy chăn, lật người. Cô cảm thấy khó chịu khi không còn gối êm, thế là kéo chiếc gối kê lên đầu, cong người nằm nghiêng ngủ ngon lành.

Lúc này chẳng ai để ý, chiếc gối…

“A… Thật là chẳng ngoan chút nào…”

Những ngón tay biến dạng từ từ tiếp cận, Triệu Lam thì sắp khóc đến nơi, lỡ đâu Tiếu Tiếu tỉnh lại thì sao đây? Liều mạng với thứ đó sao? Ba người bệnh tật bọn họ có thể đấu nổi với ma quỷ sao?

Đột nhiên, những móng tay đen sì quẹt qua giấy vàng, phát ra âm thanh loẹt xoẹt khe khẽ.

“?”

Lá bùa hệt như một mảnh giấy rách lặng lẽ được kích hoạt, những đường nét phức tạp được phác lại bằng chu sa chợt sáng lên trong phút chốc, tựa như dòng chảy nham thạch.

Bùa Vận Lôi Đả Túy!

Bùa chú đạo giáo có công dụng vô cùng uyên thâm, mà lá bùa Vận Lôi Đả Túy này đúng như tên gọi, dùng sét đánh ma, là lá bùa chuyên dùng để trừ ma trừ tà.

“Uỳnh!!!”

Trong phòng bệnh vô duyên vô cớ xuất hiện một tia sét sáng chói, cả căn phòng bừng lên như ban ngày, chiếu sáng gương mặt trắng bệch khiếp sợ của Chu Tiểu Trân và Triệu Lam. Tiếng nổ vang trời cứ đến ầm ầm, cho đến khi tia sét biến mất, bên tai hai người vẫn oang oang.

Trong tiếng sấm vang rền, bọn họ dường như nghe thấy tiếng kêu vô cùng thảm thiết.

Lần này Dư Tiếu ngủ rất ngon, không nằm mơ gì, cũng không bị tỉnh vì mắc vệ sinh. Cô cứ vậy ngủ yên bình cho đến sáng, đến khi ánh đèn trên đầu sáng lên lần nữa, cô mới từ từ mở mắt.

Nằm trên giường mơ màng nhìn cái đèn, Dư Tiếu ngây người một lúc, mọi chuyện xảy ra hôm qua tựa như một giấc mộng. Dư Tiếu ngồi trên giường vươn vai một cái, chuẩn bị chào hỏi với hai người bạn cùng phòng thân yêu, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy hai người nọ đều đang ngồi ở đầu giường, hai tay ôm chân, cằm tựa lên đầu gối, nghiêng đầu giương đôi mắt thâm đờ đẫn, hoang mang nhìn cô.

Dư Tiếu giật nảy mình: “Làm gì vậy? Sao lại nhìn em?”

Lại quay đầu, cô phát hiện trên chiếc chăn của mình xuất hiện một mảng màu đỏ máu, nhìn kĩ hơn thì thấy ba từ dường như được viết bằng máu tươi - Tao hận mày!

“Chuyện gì vậy?” Dư Tiếu vén chăn ra, cô tức giận: “Em yêu quý mọi người như thế sao lại hận em!”

“Chị Tiếu.” Chu Tiểu Trân khàn giọng hỏi cô: “Chị có thể nghe thấy rồi?”

“Đương nhiên!” Dư Tiếu chống nạnh: “Chị đã nói là ngủ một giấc tai sẽ ổn mà, có phải hai người nhân lúc chị không nghe thấy mà làm chuyện xấu đúng không?”

Hai người nhìn Dư Tiếu, ánh mắt trở nên phức tạp khó mà hình dung.

“Tiếu Tiếu…” Triệu Lam nhìn cô, trong lòng yêu hận xen lẫn: “Đêm qua xảy ra chuyện gì em thật sự không biết chút nào sao?”

Dư Tiếu sững người, sau đó nhìn vào ba từ đẫm máu trên chiếc chăn, suy nghĩ: “Em cảm thấy đêm qua có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà em lại chẳng có chút cảm giác nào.”

“Điều đó không quan trọng.” Chu Tiểu Trân xuống giường, đột nhiên quỳ xuống bên giường Dư Tiếu.

Dư Tiếu kinh hãi tột độ: “Làm gì đấy? Em chào hỏi buổi sáng thế này à?”

“Sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi một lạy!” Chu Tiểu Trân kéo lấy tay Dư Tiếu thành kính nói: “Con nguyện hầu hạ bên cạnh sư phụ, xin sư phụ người hãy truyền lại cho con y bát của người!!”

“Điên rồi điên rồi!” Dư Tiếu nhảy xuống giường, chạy đến bên Triệu Lam: “Chị Lam, con bé này điên rồi!”

Triệu Lam nhìn cô nhảy lên giường mình, sau đó nói với Chu Tiểu Trân: “Tiểu Trân em đừng như vậy, chẳng thùy mị gì cả.”

Từ nhỏ Chu Tiểu Trân đã luôn mong ước bản thân có thể trở thành một người con gái thùy mị nết na như mẹ mình, nhưng đáng tiếc em thường không thể làm được. Nghe vậy em lập tức tỉnh táo: “Chị Lam chị nói đúng, em cần phải dè dặt.” ứ n g d ụ n g t-y-t

Triệu Lam hài lòng gật đầu, sau đó chạm lên vai Dư Tiếu nói: “Tiếu Tiếu em thấy chị thế nào? Đủ tư cách làm đồ đệ của em không?”

“…”

Hồi lâu sau hai người họ mới bắt đầu giải thích rõ ràng chuyện gì xảy ra đêm qua cho Dư Tiếu. Sau khi nghe xong, Dư Tiếu há hốc miệng, thế nào cũng không khép lại được. Cô lật tung chăn gối trên giường mình, phát hiện lá bùa được cất đi tối qua đã không cánh mà bay, chỉ còn lại một nắm tro tàn dưới gối.

“Giỏi thật.” Dư Tiếu ưỡn ngực: “Thì ra mình lại giỏi vậy sao?”

Lần đầu tiên vẽ bùa vậy mà lại thành công rồi!

“Cảnh tượng đêm qua, thật sự là…” Chu Tiểu Trân không thể đến trường vì mắc bệnh vậy nên cố gắng vắt não mới nghĩ ra phải hình dung như thế nào: “Đỉnh của chóp luôn!”

Triệu Lam trưng ra vẻ mặt một lời khó nói hết, kéo Chu Tiểu Trân đang bám dính lấy Dư Tiếu ra, chân thành nói: “Tiếu Tiếu, cảm ơn em, nếu không phải em, e rằng đêm qua chúng ta đều chết hết rồi.”

Chuyện này chẳng ra làm sao, người không ngủ sẽ bị ăn thịt. Nhưng với cách làm gọi không tỉnh thì lay đến chết của ma nữ kiểm tra phòng, trừ khi là hôn mê bất tỉnh, nếu không thì cho dù ngủ say đến mấy cũng sẽ bị lay tỉnh.

“Điều này không bình thường.” Dư Tiếu nói: “Nếu kiểm tra phòng kiểu này thì các bệnh nhân đều không thể sống nổi mất.”

“Đúng vậy.” Triệu Lam vẫn còn khiếp sợ: “Nếu không nhờ có lá bùa của em…”

Dư Tiếu siết chặt nắm đấm: “Không được, cục tức này em nuốt không trôi.” ( truyện trên app tyt )

“…” Chu Tiểu Trân ngây ngốc một lúc, sau đó phiền muộn nói: “Haiz, chuyện này thì còn có cách gì chứ? Đó là ma quỷ, còn có thể quay về báo thù sao?”

“Tại sao không?” Dư Tiếu nhếch mép cười, cô lấy đồ dùng để vẽ bùa từ trong ngăn kéo ra, vừa vẽ vừa hỏi: “Hai người có ai có băng dính không? Tốt nhất là cái loại 2 mặt ấy.”

Ánh mắt Triệu Lam chợt lóe lên, lập tức nghĩ tới gì đó, cô ấy nói: “Chị có!”

Dư Tiếu ôm hận trong lòng nên tốc độ vẽ rất nhanh, chưa gì đã vẽ xong được mấy lá rồi. Triệu Lam góp thêm chiếc băng dính hai mặt. Cả ba người tụ tập trước cửa phòng, nghiên cứu xem nên dán lá búa ở đâu mới càng có thể trấn được người… à trấn được ma quỷ.

Vốn dĩ là định dán lên tay nắm cửa phía bên ngoài nhưng bọn họ lại không dám mở cửa đưa tay ra đó, thế là quyết định gài vào khe cửa. Sau khi gài xong, bọn họ lại cảm thấy gài một lá bùa trong khe cửa có hơi lộ liễu quá, ma quỷ chưa chắc đã chạm vào.

Dư Tiếu nôn nóng nhìn thời gian rồi nói: “Chúng ta làm nhanh lên đi, tám giờ sáng có lẽ sẽ có bản tin từ bệnh viện, chúng ta đâu thể bỏ lỡ được.”

“Bản tin gì?” Triệu Lam tò mò hỏi.

Chu Tiểu Trân: “Bệnh viện mà còn có bản tin sao?”

Dư Tiếu mở diễn đàn bệnh viện số 4 ra, tìm thấy một bài viết.

[Điểm lại những con người tuyệt đỉnh mà tôi biết trong bản tin buổi sáng của bệnh viện]

“Mẹ, còn có chuyện này sao?” Chu Tiểu Trân cướp lấy điện thoại, lướt một lúc, kinh ngạc nói: “Trong này không chỉ có những nhân tài của bệnh viện số 4, còn có cả của bệnh viện số 3, số 2 và số 5… Nhưng sao lại không có bệnh viện số 6?”

“Chắc là vì bệnh viện số 6 là bệnh viện mới…”

“Leng keng!”

Trong phòng bệnh đột nhiên vang lên thanh âm trong trẻo, tiếp sau đó là một bài nhạc nhẹ nhàng. Theo tiếng nhạc du dương, chiếc rèm cửa trong phòng chầm chậm được mở ra, để lộ ra thế giới bên ngoài cửa sổ.

Khoảnh khắc ấy, Dư Tiếu giống như đã quên mất lời dặn không được vận động quá sức của bác sĩ, cô bèn lao như bay đến bên cửa sổ. Ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ, hàng cây xanh rợp bóng xung quanh, những khóm hoa nở rộ trên thảm cỏ xanh tươi, đàn cá tung tăng bơi lội dưới ao trong veo và những dãy núi trùng điệp sừng sững phía xa xa.

Quả là một khung cảnh non xanh nước biếc, điểu ngữ hoa hương tuyệt đẹp!

Lừa bịp, ai mà muốn nhìn cái nơi quỷ quái này chứ! Bệnh viện của họ không phải ở trung tâm thành phố sao?

“Trời ơi.” Chu Tiểu Trân rớt nước mắt: “Đây là nơi quỷ quái gì đây?”

Triệu Lam sớm đã có dự cảm nhưng lại không ngờ sẽ là cảnh tượng này: “Ê, nghĩ thoáng chút, cho dù bên ngoài là một nơi quen thuộc, chúng ta cũng không thể nhảy ra ngoài từ cửa sổ, chỗ này là tầng mười ba đấy.”

Bài nhạc trong đài phát thanh vẫn đang vang lên, một giọng nữ ngọt ngào bắt đầu lên tiếng: “Một ngày đẹp trời sẽ bắt đầu từ bây giờ~”

“Hôm qua, bệnh nhân có biệt danh là "Anh đây chỉ là một truyền thuyết" ở phòng bệnh số 15 của bệnh viện số 3 đã vô cớ đánh nhân viên y tá, hiện đã được giao cho văn phòng xử lý tranh chấp y tế của bệnh viện số ba.”

“… Bảng điểm tích lũy của bệnh viện số 4 đã được cập nhật lại, bệnh nhân có biệt danh là "Gia Cát Lượng đốt động Bàn Ti" được vinh dự đứng đầu bảng, chúng ta hãy cùng chúc mừng anh/cô ấy* nào…”

*tā trong tiếng Trung đều nghĩa là anh ấy/cô ấy.

“…”

“Bốn giờ chiều hôm qua, bệnh viện số 6 chính thức được đưa vào hoạt động. Các nhân viên y tá và bệnh nhân đã tích cực phối hợp. Trải qua một đêm vất vả, tổng cộng đã có 97 bệnh nhân sống sót, chúng ta hãy cùng chúc mừng cho họ. Các vị trí giường bệnh của bệnh viện số 6 vẫn còn chỗ trống, chúng ta phải tích cực tiếp nhận các bệnh nhân, cố gắng giúp đỡ thêm nhiều bệnh nhân thoát khỏi đau khổ…”

“Mẹ kiếp!” Chu Tiểu Trân cuối cùng không nhịn được: “Chết cũng coi là thoát khỏi đau khổ?”

Khóe miệng Dư Tiếu khẽ giật: “Chắc thế…”

“… Với sự nỗ lực chung của nhân viên y tá và bệnh nhân, bệnh viện số 6 đã đi vào hoạt động bình thường và có trật tự trở lại. Bảng điểm tích lũy của bệnh viện số 6 đã được đưa vào thực hiện, hiện tại bệnh nhân có biệt danh là ‘Truyền nhân điếc’ đang đứng đầu bảng, chúng ta hãy chúc mừng cho anh/cô ấy…”

“Vãi chưởng, chị đỉnh quá chị Tiếu.” Chu Tiểu Trân vỗ lưng Dư Tiếu, kích động không ngừng: “Chị đứng thứ nhất luôn đấy!”

“… Hôm qua, bệnh nhân này đã có màn thể hiện đặc biệt xuất sắc, giành được danh hiệu danh dự "Oán niệm của y tá xinh đẹp", chúng ta hãy chúc mừng cho anh/cô ấy nào…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play