Lát sau, Chu Tiểu Trân ấn điện thoại một lúc, sau đó đưa điện thoại cho Dư Tiếu nhìn.

Trên phần ghi chú viết: “Tiếu Tiếu, bọn em quyết định mở cửa.”

Dư Tiếu nhìn hai người, hai người cũng nhìn lại cô. Từ ánh mắt và khoé miệng căng cứng có thể thấy được các cô cực kỳ khẩn trương, cũng cực kỳ sợ hãi.

Dư Tiếu tươi cười, nụ cười tràn đầy kiên định: “Mở đi, em cũng tin tưởng mọi người.”

“Tốt quá.” Đôi mắt Chu Tiểu Trân đong đầy nước mắt: “Có thể quen được hai người, trở thành bạn của hai người, thật sự rất tuyệt. Có thể sau khi mở cửa em sẽ đi đời ngay nhưng em cũng đã chấp nhận số phận. Có thế chết cùng một chỗ với mọi người, em chết cũng không hối tiếc.”

Nói xong, em đặt tay trên then cửa, khoảnh khắc cuối cùng trước khi mở cửa, em thâm tình quay đầu lại nhìn hai người đồng bạn thân yêu thì thấy Triệu Lam đứng ở bên cạnh biểu tình hơi xấu hổ. Còn thấy Dư Tiếu đứng ở chỗ còn xa hơn, trên tay đang cầm lá bùa mà cô tự vẽ ra, hai mắt nhắm lại, miệng đang lẩm bẩm cái gì đó.

“Sao hai người lại đứng xa như vậy?” Chu Tiểu Trân có cảm giác bị phản bội.

Triệu Lam cười gượng nói: “Lúc mở cửa mà đứng đông quá thì chật chội lắm.”

“Không được!” Sự cảm động vừa rồi của Chu Tiểu Trân hoá thành hư không, em túm lấy tay của Triệu Lam: “Chị cũng lại đây, chúng ta cùng nhau mở cửa, Tiếu Tiếu, chị cũng phải lại đây.”

Triệu Lam: “Tiếu Tiếu không nghe thấy…”

Chu Tiểu Trân: “Em lại dắt chị ấy lại đây.”

Ba cô gái trẻ tuổi đứng nép chật kín phía sau cửa. Mặt Dư Tiếu buồn xo. Tuy rằng cô đã mắc bệnh nan y, nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới xem việc chết nhẹ tựa lông hồng. Chỉ cầu cho liệt tổ liệt tông phù hộ, bên ngoài thật sự là nhân viên giao cơm. Nhưng mà nghĩ lại, nếu liệt tổ liệt tông thật sự có linh mà phù hộ cô, thì cô cũng không mắc bệnh nan y lúc còn trẻ như thế này, vì vậy biểu tình càng thêm buồn bực.

Triệu Lam và Chu Tiểu Trân cùng nhau mở cửa, cửa gỗ thô sắc mở hé ra một cái khe, sương mù màu đen dày đặc phía ngoài vẫn như muốn tràn vào trong phòng, lại phảng phất như có một tấm chắn vô hình ngăn tất cả chúng ở ngoài cửa. Dư Tiếu không nghe được, nhưng có thể cảm nhận được loại ớn lạnh và ác ý này.

Ba người gắt gao nhìn chằm chằm vào khe hở, khẩn trương đến mức quên cả việc hô hấp.

Bỗng nhiên, cửa rung nhẹ một cái, như bị người ngoài cửa đụng vào, thân mình Chu Tiểu Trân lập tức mềm nhũn, dựa vào người của Triệu Lam. Thân thể Triệu Lam suy yếu, căn bản không thể trụ được lâu, nên lại dựa vào người Dư Tiếu. Dư Tiếu kiên trì một lúc, rồi yên lặng chống vào tường.

Dưới ánh nhìn chăm chú của sáu con mắt, một thứ đồ vật màu trắng trắng gần khe cửa. Thứ đó cực kỳ trắng, phần lớn ẩn sâu trong bóng tối, nhìn xuyên qua khe cửa không thể thấy rõ hình dạng cụ thể. Sau đó, đồ vật đó bị kẹt lại, vì khe cửa quá nhỏ.

Ngay lúc ba người nghĩ có nên khóa cửa lại lần nữa hay không, thì đột nhiên, một cánh tay khô gầy tái nhợt như tay của thây ma cắm vào khe cửa.

“A—!” Chu Tiểu Trân phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi nhưng hốt hoảng, muốn nhấc chân đá lên cánh tay của thây khô kia. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, chỉ nghe một âm thanh trầm ổn từ ngoài cửa: “Đừng cử động, tôi là người đưa cơm.”

Chân Chu Tiểu Trân giơ giữa không trung, ngay lập tức cái tay kia nhanh chóng mở rộng cửa, tiếp theo đẩy mạnh tới một bao nilon màu trắng căng phồng. Từ hình dạng có thể thấy, bên trong là vài hộp, mà còn có hương vị đồ ăn nhàn nhạt lan tỏa ra trong không gian.

Chu Tiểu Trân vui sướng khóc nấc lên: “Thật sự là cơm kìa!”

Triệu Lam kích động nắm tay cô: “Chúng mình thành công!”

Dư Tiếu không nghe được, nhưng cảm nhận được sự kích động của hai người, cô vỗ lên cánh tay của bọn họ, chỉ vào khe cửa nói: “Cái tay còn ở kia kìa.”

Hai người đang vui sướng bỗng nhiên im bặt, phát hiện thấy cái tay thây khô kia vẫn như cũ xuyên qua khe cửa ở trong phòng bệnh, hơn nữa duy trì tư thế lòng bàn tay ngửa lên.

“Cơm chúng tôi đã nhận được.” Triệu Lam cẩn thận nói: “Anh có thể đi rồi.”

Ngoài cửa là một khoảng im lặng bao trùm, Chu Tiểu Trân lại nâng chân lên một lần nữa, Dư Tiếu xoay người chuẩn bị đi vào trong ngăn kéo cầm dao lên. Đang trong lúc không khí cực kỳ căng thẳng, dầu sôi lửa bỏng, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh không kiên nhẫn: “Tiền đâu? Còn chưa có đưa tiền đấy!” Bản edit thuộc a p p t y t

“…”

Lần này, đến phiên phòng bệnh lâm vào im lặng, Triệu Lam bối rối một chút, nói: “Không có tiền mặt, trả qua Alipay có được không?”

Tay thây khô lui ra ngoài, biến mất trong khoảng không đen tối, sau vài giây thì duỗi vào lần nữa, cầm theo một mã QR.

Lúc Dư Tiếu cầm dao quay lại, thấy Triệu Lam đang cầm di động ngồi xổm trên mặt đất quét mã gì đó.

Sau khi trả xong tiền cơm, thấy tay thây khô lùi về sau, Chu Tiểu Trân lập tức khóa trái cửa phòng. Em và Triệu Lam nhìn nhau, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, quay người lại thấy Dư Tiếu đứng ở phía sau, trên tay cầm theo một con dao còn nhỏ hơn ngón tay cái, chỉ khoảng một nửa dao gọt hoa quả.

“Tiếu Tiếu, em đang làm gì đó?” Triệu Lam hoảng sợ hỏi.

“Chị Tiếu không nghe được đâu.” Chu Tiểu Trân gõ chữ trên di động cho Dư Tiếu nhìn xem.

Dư Tiếu biết không còn nguy hiểm, cô mỉm cười nói: “Em sợ có nguy hiểm nên đi lấy dao.”

Chu Tiểu Trân trợn mắt nhìn con dao trên tay Dư Tiếu, con dao này mà cắm vào ngực em chưa chắc có thể qua hết lớp mỡ trên ngực nữa là, sau đó em hỏi: “Đây là con dao mà lúc trước chị kêu em đi lấy để cắt cái tay quỷ kia đó hả?”

Tuy rằng quá trình hơi bấp bênh, nhưng đồ ăn thì không có vấn đề gì hết, ngược lại còn rất thơm. Ba người vì bệnh tật nên cũng không thường xuyên ăn uống, không cảm thấy gì hết. Nhưng hôm nay, ba người đều ăn rất ngon miệng, có lẽ bởi vì tiêu hao năng lượng quá nhiều.

Sau khi ăn xong, Dư Tiếu nằm trên giường mơ màng sắp ngủ, trong tay cầm theo lá bùa mà cô vẽ ban ngày. Nếu nội dung trên diễn đàn giao lưu giữa các phòng bệnh của bệnh viện số 4 là thật sự tồn tại, vậy nghĩa là cách vẽ bùa này cũng thật sự có hiệu quả, chẳng qua lá bùa này là sản phẩm thất bại của cô thôi. 

Nghĩ lại cũng đúng, người đăng bài - thầy dạy vẽ bùa đó, đến xác suất thành công cũng chỉ là một phần năm, cô là người mới học, thất bại cũng là chuyện bình thường. 

Vốn dĩ cô đã rất buồn ngủ, sau khi ăn xong thì căng da bụng chùng da mắt. Cô nhét lá bùa xuống dưới gối, hai mắt nhắm lại, ngay lập tức chìm vào giấc mộng. 

Ở bên cạnh, Chu Tiểu Trân và Triệu Lam vừa ăn cơm xong, đang thu dọn. Triệu Lam thấy trên túi nilon đựng hộp cơm có một tấm giấy note dán lên. Vì bình thường rất nhiều hộp cơm đều có dán một tờ giấy như vậy bên ngoài, ở trên thường viết nhắc nhở đánh giá khen ngợi linh tinh, nên ban đầu các cô cũng không hề để ý tới. 

Bỗng nhiên, Triệu Lam nghĩ đến, chỗ đặt cơm của bệnh viện số 6 mà cũng cần đánh giá khen ngợi hay sao? Vì vậy, cô xé tờ giấy xuống, sau đó gọi Chu Tiểu Trân lại: “Tiểu Trân, em mau đến xem này.”

“Chuyện gì vậy ạ?” Chu Tiểu Trân bò từ trên giường qua, cầm tấm giấy hình trái tim vừa thấy trên tay Triệu Lam. Ở trên viết: “Nhớ nghỉ ngơi đúng giờ nha ~ moa moa ~”

Triệu Lam nhìn chăm chăm vào Chu Tiểu Trân, Chu Tiểu Trân: “Uầy, cái người đàn ông này đúng là ghê tởm ạ.”

“…”

“Đây là trọng điểm hả?” Triệu Lam cuống cuồng: “Một thứ gì đó không biết có phải người hay không bán cơm, vậy tại sao thứ đó lại dán loại giấy này lên trên hộp cơm? Có phải là nhắc nhở hay không?”

Chu Tiểu Trân mới sực nghĩ lại: “Đúng vậy nha, có thể đây là nhắc nhở chúng ta chuyện gì đó thì sao?”

“Nhớ nghỉ ngơi đúng giờ…” Triệu Lam suy nghĩ rồi nói: “Từ khi chúng ta nằm viện, mỗi đêm đều có một hộ lý kiểm tra phòng, em nghĩ xem đêm nay liệu cũng tương tự như vậy không? Vậy nếu lúc kiểm tra phòng mà chúng ta không ngủ thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

Lông tơ cả người Chu Tiểu Trân đều dựng thẳng lên: “Chị Lam, chị đừng nói nữa. Tiếu Tiếu, chị Tiếu Tiếu nói một câu đi, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Quay người lại chỉ thấy giường bên trong cùng có Dư Tiếu đang nằm không hề nhúc nhích, cực kỳ yên lặng, nếu cẩn thận nghe kỹ, còn có thể nghe được tiếng hít thở vững vàng của Dư Tiếu.

“…”

“Không hổ là chị Tiếu của em.” Chu Tiểu Trân bái phục: “Loại tố chất tâm lý này, thật đúng là đàn gảy tai trâu, điếc không sợ súng, trời sập không sợ hãi.”

“Được như em ấy thì tốt.” Triệu Lam nghiêm túc nói: “Chúng ta cũng phải như vậy, tranh thủ ngủ một giấc đến sáng mai luôn.”

Tuy là nói như thế nhưng lúc nào nói cũng dễ hơn làm.

Lúc 8 giờ rưỡi, đèn trong phòng bệnh bỗng nhiên tắt, kèm theo đó là một đoạn nhạc du dương êm dịu, cùng một chất giọng nữ the thé nghe y như bị ai bóp cổ: “Ây ây, đã tắt đèn rồi nha ~ tắt đèn thì phải ngoan ngoãn ngủ, nếu không ngoan sẽ bị ăn luôn đó nha ~ hì hì hì hi…”

“…”

Nằm ở trên giường, nội tâm của Chu Tiểu Trân đang điên cuồng chửi bậy. Cái thời buổi này, mà có người trẻ tuổi nào 8 giờ lên giường ngủ không cơ chứ? Sau đó, cô nghe thấy tiếng hít thở đều đặn từ phía giường sát bên truyền đến, hâm mộ đến mức nước mắt cũng muốn chảy xuống theo.

Con người chính là như vậy, thường thường càng muốn cái gì thì càng không thể làm được, giống như Chu Tiểu Trân và Triệu Lam lúc này. Nằm trên giường nhắm mắt lâu như vậy rồi, không hề có một chút buồn ngủ nào, ngược lại càng ngày càng tỉnh táo.

Chưa bao giờ Triệu Lam có cảm giác giận dỗi bản thân như vậy, cô hận không thể một đấm đánh ngất chính mình.

Thời gian từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua, trong phòng bệnh là một không gian tối đen thăm thẳm. Từng khung cảnh của ban ngày trong giây lát hiện lên, bóng đêm ngoài cửa, trong bóng đêm ấy có máu và cánh tay quỷ chuyển động liên tục canh giữ.

Đang đếm cừu trong đầu, tự nhiên lại chuyển sang đọc tên đồ ăn, rồi từ đọc tên đồ ăn biến thành lưỡi người kho, tay người không xương, rau trộn vú người…

Hu hu hu, thật rất sợ hãi, càng ngủ không được.

“Chị Lam…” Bên giường sát cạnh, Chu Tiểu Trân khẽ gọi.

Triệu Lam hơi xoay người, cũng nhỏ giọng đáp lại: “Sao đó?”

“Em không ngủ được.”

“… Chị cũng không ngủ được.”

“Chị nghĩ xem, thật sự sẽ có người tới kiểm tra phòng sao?” Chu Tiểu Trân buồn đến độ sắp tăng sinh tuyến vú: “Em sợ.”

Triệu Lam vừa muốn nói thêm gì đó thì trên hành lang nhỏ bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Vì vậy, hai người lập tức ngậm miệng, cố gắng không nhúc nhích hệt như chết rồi.

Mà bình thường lúc con người ta không nhìn thấy, độ mẫn cảm của các giác quan khác đều sẽ được tăng cường. Tựa như lúc này, các cô đều có thể nghe rõ âm thanh đóng mở cửa, còn có âm thanh quần áo cọ xát vào nhau sột soạt.

Triệu Lam nằm trên giường, nỗ lực thôi miên bản thân, mày đã ngủ rồi mày đã ngủ rồi, bây giờ chỉ là giấc mơ, chỉ là mơ thôi… ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cô ấy cảm giác được bên trái có một thứ gì đó tròn và lành lạnh đến gần, cánh tay đang ở trong chăn lập tức nổi da gà.

Trong khoảnh khắc, từng cảnh phim khủng bố mà cô ấy từng xem qua bỗng chốc ùa về.

“Vù…”

Một cơn gió lạnh thổi vào cổ Triệu Lam, kích thích cô ấy nổi da gà hết đợt này đến đợt khác, Triệu Lam vẫn cố gắng nhắm chặt mắt lại, không nhúc nhích.

“Không ngoan nha ~” Bên tai là một giọng nói mang theo mừng thầm.

Trong giây lát, da đầu Triệu Lam tê rần. Nó phát hiện! Nó phát hiện mình không ngủ?!

Sợ hãi chỉ xảy ra trong chớp mắt, cô ấy nhanh chóng phát hiện ra vấn đề. Nếu nó xác định chính xác cô ấy thật sự không ngủ, vì sao còn chưa ăn cô ấy đi?

Triệu Lam vẫn bất động như cũ, bất kể thứ đó đứng ở bên mép giường nói cái gì, cô ấy đều sẽ không cử động, nhất quán tư tưởng giả chết đến cùng.

Nhưng mà giây tiếp theo, cô ấy không thể kiên trì nổi nữa. Một đôi tay lạnh giá ấn lên người cô, sau đó bắt lấy cô ấy, xem cô ấy như trục lăn mà lăn.

Triệu Lam: “!!!”

Còn có thể làm như vậy à?!

Ở trên giường, cô ấy giống như cái chày cán bột, bị lăn qua lăn lại, nhưng cô vẫn kiên trì không trợn mắt, không mở mắt là không mở! Chết cũng không mở mắt!

Bên giường bên cạnh, Chu Tiểu Trân nghe được động tĩnh, sợ đến mức sắp khóc ra tới nơi. Bỗng nhiên, ở giường đầu tiên, Dư Tiếu trở mình, duỗi tay gãi gãi phía cổ, miệng lẩm bẩm vài tiếng.

“…”

Nháy mắt, đầu óc Chu Tiểu Trân trống rỗng, Dư Tiếu nói… nói mớ. Lúc này mà chị ấy còn có thể nói mớ!

Vì thế, cái thứ đang lăn lội Triệu Lam ngừng lại, bước chân lại vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nó đi đến chiếc giường đầu tiên.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play