“Truyền thuyết trong thôn?” Lục Tầm một bên vò đầu bứt tóc chơi mạt chược (vì anh ta không biết chơi cái này), một bên phân tâm hỏi Cổ Ảnh Vinh: “Sao trước giờ chưa bao giờ nghe cậu nói qua?”
Cổ Ảnh Vinh sợ hãi đến mức tận cùng, lá gan tự nhiên lớn hơn một chút, giọng điệu cậu ta có chút hờn dỗi nói: “Tôi với anh rất thân thiết hay sao? Tại sao phải nói với anh chuyện này?”
Trong phút chốc, Lục Tầm không nói ra lời, không tìm được cách để nói lại. Cậu ta thừa nhận Cổ Ảnh Vinh nói cũng có vẻ đúng.
Dư Tiếu thấy con quỷ này chắc là không nói được, vì vậy, hỏi ngược lại Cổ Ảnh Vinh: “Truyền thuyết này cậu đã được nghe từ nhỏ hay sao?”
“À, không phải.” Không biết tại sao, tuy rằng các bà vợ của cậu ta đều rất đáng sợ, nhưng Cổ Ảnh Vinh sợ nhất là bà vợ cả này, cậu ta thành thật trả lời: “Đây cũng là chuyện từ năm trước rồi.”
Năm trước? Dư Tiếu nghĩ không tồi, quả nhiên năm trước trong làng đã xảy ra một vài chuyện gì đó.
“Cậu nói tiếp đi.” Dư Tiếu rót một ly trà ngồi bên cạnh.
Mấy bà vợ dữ dằn đều ngồi bên cạnh cậu, thời gian dài Cổ Ảnh Vinh cũng không sợ hãi nhiều lắm nữa, cậu ta nghĩ rồi nói: “Khi đó tôi còn đang bệnh, sự việc kia cũng là nghe người khác nói. Phía bắc làng chúng tôi có một hộ gia đình, ở tận bên kia sông, không có ở cùng một chỗ với người trong làng.”
“Tại sao?” Triệu Lam thắc mắc hỏi: “Bên kia sông là nghĩa địa mà, không phải sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT