Cổ Thụ đi đến nhà trưởng thôn, ở phía xa đã thấy đứng trước cửa có một người khá xinh… Là một người phụ nữ đã có chồng?
Cảm giác trong lòng anh ta rất ấm ức, tại sao mọi người đều là bác sĩ chủ trị, mà có mỗi mình anh ta chịu loại cực khổ này thôi? Ban đầu, Cổ Thụ nghĩ làm bác sĩ chủ trị ở chỗ này chắc là rất yên bình, hiện tại, anh ta chỉ muốn thoát khỏi nơi này. Tiễn hết mấy người bệnh đợt này xong, anh ta chắc chắn phải đổi chỗ khác, đổi chỗ nào mà dân cư càng thưa thớt càng tốt.
Hai mắt Dư Tiếu nhìn chằm chằm vào Cổ Thụ, mãi tới khi anh ta tới gần, Dư Tiếu mới nói: “Bác sĩ Cổ Thụ, anh đã đến rồi.”
Rõ ràng Cổ Thụ đã thấy cách đó không xa có người đang trốn ở góc phòng nhìn lén anh ta. Hiện tại, anh ta nhìn thấy Dư Tiếu thì có cảm giác mệt mỏi trong lòng, nghe được lời nói của Dư Tiếu, tay anh ta run run. Bởi vì thật sự là quá giận, mà lại không thể làm được cái gì, anh ta bực đến tức ngực.
“Bác sĩ Cổ Thụ cực khổ rồi.” Dư Tiếu đi bên cạnh Cổ Thụ, ánh mắt giống như có móc, nhìn Cổ Thụ một lượt từ trên xuống dưới: “Đã trễ thế này còn phải đến đây một chuyến.”
Cổ Thụ bực mình không muốn nói chuyện, đi thẳng một lèo đến cửa phòng của Cổ Ảnh Vinh.
Dư Tiêu kinh ngạc thu tay lại, sau đó ngượng ngùng nhìn thoáng qua Cổ Thụ: “Bác sĩ Cổ Thụ, anh đừng như vậy, người ta đã kết hôn rồi.”
Cổ Thụ: “…”
Đẩy cửa ra, trên giường nằm một người mang vẻ mặt sống không còn gì lưu luyến.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT