Chu Tiểu Trân reo lên một tiếng, rồi nhón chân nhảy tới giúp Dư Tiếu dọn bàn. Ác Mộng nhìn Dư Tiếu. Ở trong phòng bệnh lâu như vậy, có đôi lúc anh sẽ nhìn thấy ba chị em Dư Tiếu khoác vai nhau. Anh nhìn vai của Dư Tiếu một lúc, cuối cùng chẳng làm gì.
“Chị Lam.” Dư Tiếu gọi: “Ăn cơm thôi.”
Triệu Lam không thể hiện ra bên ngoài. Nếu Tiếu Tiếu đã không muốn nói, vậy cô ấy cũng sẽ không hỏi thẳng, đành phải tìm cơ hội nói chuyện riêng với Tiếu Tiếu vậy.
Ba người và một Ác Mộng cùng ngồi ăn cơm với nhau. Ác Mộng hình như thích ăn cá, điều này rất kỳ lạ, bởi vì trước đây anh cũng chỉ biến thành mèo chứ không phải là mèo thật, không lẽ khẩu vị cũng sẽ thay đổi sao?
“Chị Tiếu.” Chu Tiểu Trân vừa gắp ớt ra khỏi cá, vừa hỏi: “Lần này chị không phải chịu hình phạt gì chứ?”
“Không.” Dư Tiếu sớm đã thành thạo kỹ năng nói dối mà mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh rồi: “Chị nói rồi, bệnh viện là nơi công bằng, sẽ không xử oan người tốt đâu.”
 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play