Cuối cùng Mạc Tử Sâm cũng phải ngậm ngùi xuống làm bữa sáng phục vụ cho ba mẹ chồng.

Cô cắn răng chịu đựng hết tất cả, chỉ mong mau đến ngày hai chân cô có thể bình phục.

Cô nhất định sẽ vực dậy Mạc Thị mà không cần sự giúp sức của nhà họ Hàn nữa.

Ở đây, cô chỉ nhận được sự chán ghét và tủi nhục mà thôi!
Phải rồi, nói đến điều đó thì bất chợt lại có một dòng suy nghĩ xoẹt qua trong đầu của Mạc Tử Sâm.

Nếu cô nhớ không lầm thì hôm qua là ngày Hàn Minh Hạo đi kí kết một hợp đồng rất quan trọng.

Mối làm ăn này của anh nghe bảo là đem lại lợi ích rất lớn cho Hàn Thị.

Vậy vì sao tối hôm qua anh ta lại trở về với dáng vẻ say khướt và tức giận với cô như thế? Bình thường anh ta chẳng phải còn chẳng thèm đoái hoài đến cô hay có hứng thú gần gũi nữ sắc nào cả.

Vậy thì vì sao hôm qua anh ta lại làm thế với cô? Chẳng lẽ hợp đồng hợp tác thất bại rồi? Nếu vậy thì Hàn Thị chắc chắn tổn thất không nhỏ, liệu chỗ dựa của Mạc Thị có còn vững chắc nữa hay không? Không đúng! Cô phải điều tra chuyện này cho rõ ràng.

Sau khi dùng bữa sáng xong thì ba mẹ chồng của Mạc Tử Sâm đều ra ngoài.

Cô cũng muốn lẻn ra theo, nhưng vừa ra tới cửa Mạc Tử Sâm đã bị các vệ sĩ chặn lại.

Mặt mũi tên nào cũng hùng hổ, hầm hầm nhìn cô.

Một tên có vẻ là chỉ huy cất giọng khàn đặc nhưng đầy uy lực nhắc nhở:
- Thiếu phu nhân, cô không thể ra ngoài.
Cô có chút giật mình nhớ ra là mình vẫn đang bị Hàn Minh Hạo hạ lệnh giam lỏng ở nhà, nhưng rồi cô cũng lấy lại bình tĩnh đáp:
- Tôi có việc quan trọng, nhất định phải đi.
Nghe vậy thì cả nhóm người liền hiểu và đi tới đứng chắn ngang trước mặt cô như là một hàng rào vững chắc! Người chỉ huy lại tiếp tục lên tiếng:
- Xin thứ lỗi, nhưng chúng tôi không thể kháng lệnh.

Xin thiếu phu nhân đừng làm chúng tôi phải khó xử!
Mạc Tử Sâm nhìn đám người trước mặt mà khẽ thở dài, quả nhiên là thuộc hạ của Hàn Minh Hạo không hề tầm thường! Cô phải làm sao đây? Nếu là trước kia khi hai chân của cô không hề bị tổn hại thì đám người này cũng chẳng thể cản cô nổi!
Nhưng sự thật bây giờ thì khác, mặc dù đang trên đà hồi phục nhưng vẫn chưa hoàn toàn cứng cáp, cô không dám tự mình liều lĩnh.
Đang loay hoay không biết phải thế nào thì phía bên ngoài lại truyền tới tiếng cánh cửa cổng vừa mở.

Chiếc BMW màu đen bóng loáng cũng theo đó mà chạy vào sân, đó là xe của Hàn Minh Hạo.

Sao anh ta lại quay về lúc này? Mọi người đều chăm chú nhìn vào chiếc xe đó.

Nhưng khi bước xuống xe lại là Trương Lĩnh!
Bắt gặp cảnh tượng trước mắt, anh liền đi tới gật đầu với Mạc Tử Sâm và hỏi:
- Có chuyện gì sao thiếu phu nhân?
Không đợi cô trả lời người chỉ huy đám vệ sĩ lúc nãy liền lên tiếng:
- Hàn thiếu gia hạ lệnh cho chúng tôi canh giữ ở đây không được để thiếu phu nhân ra ngoài sẽ nguy hiểm!
Nghe xong Trương Lĩnh cảm thấy khá bất ngờ, anh không biết và cũng không tin được là Hàn tổng lại có thể hạ lệnh giam lỏng với phu nhân của mình như vậy.

Người đàn ông này thật sự quá máu lạnh, vô tình!
Mạc Tử Sâm thấy vậy thì liền lên tiếng giải thích:
- Tôi thật sự có chuyện quan trọng cần ra ngoài.

Cơ mà Minh Hạo không quay về với anh sao?
Trương Lĩnh im lặng nhìn cô một lúc rồi đáp:
- Hàn tổng vì lúc sáng đi vội vã nên đã quên mất tệp hồ sơ quan trọng ở nhà.

Anh ấy bảo tôi một mình quay về lấy và...đưa thiếu phu nhân cùng đến công ty.
Hết thảy đều kinh ngạc vì lời của Trương Lĩnh vừa nói.

Mạc Tử Sâm nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đen to tròn được mở to hết cỡ.

Là sự thật hay chính là anh ta đang muốn giúp cô?
Thấy mọi người vẫn chưa kịp định hình thì Trương Lĩnh lại tiếp tục dùng giọng nghiêm nghị quay về hướng của đám vệ sĩ hỏi:
- Thế nào? Tôi đưa cô ấy đi được chưa?
- Chuyện này...
Đám vệ sĩ áo đen liền lúng túng không biết nên giải quyết thế nào.

Nhưng họ cũng biết Trương Lĩnh chính là cánh tay phải đắc lực của Hàn thiếu gia nhà họ.

Hai người bên cạnh nhau còn nhiều hơn ở nhà, nên nếu họ kháng nghị lại lời của anh ta, không may điều đó là sự thật thì nhất định họ sẽ bị trách tội.

Trong khi họ còn đang do dự, Trương Lĩnh quyết định dùng câu phản đòn cuối cùng đánh thẳng vào tâm lí của họ:
- Đã suy nghĩ xong chưa? Nếu còn chậm trễ gây ảnh hưởng không tốt đến công việc của Hàn tổng thì các người nhắm có đền bù thiệt hại nổi không?
Vừa nghe xong đám vệ sĩ liền cuối đầu răm rắp liên tục lắc đầu xua tay rồi lùi lại phía sau nói:
- Không dám...không dám thưa thiếu phu nhân!
- Vậy thì tốt!
Trương Lĩnh hờ hững đáp lại rồi quay lưng đi vào nhà, anh lấy tệp hồ sơ còn đang để ở ngay trên bàn trong phòng khách và nhanh chóng quay ra.

Đến cửa, anh nhìn cô rồi kính cẩn nghiêng mình nói:
- Thiếu phu nhân, mời!
Mạc Tử Sâm gật đầu với anh rồi đi thẳng ra xe và không hề có ý định quay đầu lại.

Trương Lĩnh đứng đó đợi cô vào trong xe rồi, lúc này ánh mắt anh mới quay lườm đám vệ sĩ một cái sắt lẹm! Sau đó quay đi, cuối cùng chiếc xe lăn bánh ra khỏi nhà bỏ lại đám người đàn ông mặt tái nhợt đang không rét mà run vẫn đứng ở đó..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play