Trương Lĩnh khẽ quay đầu né tránh ánh mắt của Mạc Tử Sâm, vì anh biết hành động của mình vừa rồi nhất định sẽ khiến cô thấy khó hiểu.
Anh đành vờ đánh trống lãng nói:
- Thiếu phu nhân, cô xem còn nơi nào chưa được thu dọn không để tôi giúp cô?
Lúc này Mạc Tử Sâm mới chợt nhớ ra cô còn chưa được xuống khỏi giường bệnh, thì làm sao biết được còn vật dụng gì hay không.
- À anh đợi một lát, để tôi kiểm tra xem đã.
Mạc Tử Sâm chật vật bò xuống khỏi giường, chân cô chạm đất sau một thời gian không hoạt động thì liền muốn ngã khuỵ.
Trương Lĩnh phản xạ rất nhanh liền chạy đến đỡ lấy cô.
Ánh mắt hai người lại chạm nhau ở một khoảng cách rất gần...
Trong người Mạc Tử Sâm như có một luồng điện chạy qua khiến cô giật mình liền đẩy anh ra.
Sau đó hai người cùng cuối đầu đồng thanh nói:
- Tôi xin lỗi/Tôi xin lỗi!
Nghe vậy cả hai đều ngước lên nhìn nhau rất ngạc nhiên.
Dường như giữa họ có điểm tương đồng gì đó rất đặc biệt.
Trương Lĩnh nhìn dáng vẻ Mạc Tử Sâm khá bất tiện anh hỏi để xua đi bầu không khí ngượng ngùng:
- Thiếu phu nhân...từ lúc tỉnh dậy đến giờ cô chưa xuống giường lần nào sao?
Mạc Tử Sâm ngượng ngùng không biết phải nói thế nào, từ lúc vừa mở mắt đến giờ cô toàn bận chiến tranh với tên Hàn Minh Hạo đó.
Làm gì còn thời gian nghĩ đến việc xuống giường đi lại thử xem sao nữa.
Nên cô chỉ đáp lại vỏn vẹn mỗi một từ:
- Phải!
Trương Lĩnh lại được một phen ngỡ ngàng, nếu vậy thì làm sao biết được sức khoẻ của cô đã hồi phục thế nào mà Hàn tổng lại gấp rút cho xuất viện như vậy, liệu có ổn không?
- Để tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô thử.
Thấy vậy trong đầu anh liền nãy ra ý kiến, giọng nói vẫn còn đọng lại một chút xót xa.
Nhưng Mạc Tử Sâm lại ngăn cản anh:
- Thôi không cần đâu, tôi đã khoẻ rồi chỉ là bị tê liệt trong một thời gian nằm ngủ nên chưa quen thôi.
- Nhưng...
- Hàn Minh Hạo không phải đã rất hối thúc anh đi làm việc sao? Còn chậm trễ ở đây thì anh ta nhất định sẽ không tha cho anh đâu.
Mạc Tử Sâm liên tục giải thích còn cắt ngang lời của anh vì không muốn làm phiền anh thêm nữa, cô có cảm giác mình đã mắc nợ anh quá nhiều rồi.
Thấy vậy anh ta cũng không ép cô nữa,mà gật đầu đồng ý chuẩn bị ra về.
Mạc Tử Sâm theo chân Trương Lĩnh tập tễnh bước ra khỏi viện và lên xe của anh để đưa cô về Hàn Gia.
Về đến nơi cô đã thấy Hàn Minh Hạo đang ngồi ở phòng khách ăn trái cây và xem điện thoại.
Mặt cô bắt đầu tối sầm lại, tên chết bầm này lại có thể bỏ mặc vợ mình ở lại bệnh viện mà thong dong về nhà như vậy? Trong mắt anh ta cô thật sự chẳng có chút giá trị nào sao?
Còn đang nghĩ ngợi thì một giọng nói chua ngoa từ trong nhà đã vang lên chọc thẳng vào tai của Mạc Tử Sâm:
- Về rồi mà còn không biết vào nhà sao? Ra ngoài một phát là mãi mới chịu mò về cơ đấy!
Chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là mẹ của Minh Hạo.
Quả mẹ chồng này đối với Mạc Tử Sâm...thật là không thể nào ngờ tới!
Thấy vậy cô nhanh chóng vào nhà rồi đi thẳng lên lầu, lướt qua Hàn Minh Hạo như không thấy gì.
Nhưng anh lại gọi ngược cô lại bằng quả giọng vô cùng lạnh lẽo:
- Mạc Vân Ninh, đứng lại đó!
Nghe vậy Mạc Tử Sâm khẽ rùng mình một cái, tên chết bầm này lại muốn gì ở cô nữa đây? Nghĩ rồi cô cũng đứng lại quay mặt nhìn về phía anh cố ra vẻ lạnh lùng đáp:
- Chuyện gì?
Hàn Minh Hạo quay lại đối mặt với cô, gương mặt anh đanh thép như đang trên chiến trường nhìn cô.
Mạc Tử Sâm bất giác không rét mà run.
- Từ nay cô không cần ra ngoài nữa! Ở nhà mà học hỏi cách làm vợ đi!
Nghe như sét đánh ngang tai! Mạc Tử Sâm mở to mắt hết cỡ nhìn anh, chỉ vì cải nhau với cô lúc nãy mà anh có thể giam lỏng cô luôn sao? Thật là quá đáng! Mẹ chồng của Mạc Tử Sâm cũng liền nhận ra giữa hai người nhất định là có vấn đề.
Bà ta mừng thầm trong lòng nghĩ coi như ông trời cũng đang giúp bà rồi.
Mạc Tử Sâm uất hận hỏi:
- Vì sao chứ?
- Chẳng vì sao cả, tôi thấy em không thích hợp ra ngoài xã hội bon chen này thôi!
- Lời nói của chồng thì nên nghe chứ không nên hỏi cắt cớ như vậy! Cô có còn biết tôn ti trật tự không?
Mạc Tử Sâm còn chưa kịp mở miệng, mẹ chồng đã tiếp tục cướp lời cô để công kích cô.
Dường như cô không vừa mắt ai trong cái nhà này thì phải.
Cô cúi đầu với bà gượng gạo đáp:
- Dạ con xin lỗi!
Đúng vậy, dù sao thì đây cũng là Hàn Gia.
Không phải là Mạc Gia của cô, từ khi bước chân vào nhà này thì trong mắt họ, cô vẫn luôn là kẻ lợi dụng, bán thân để mua chuộc tài sản về cho nhà mình.
Nên nếu cô phản bác lại, họ nhất định sẽ bóp ch3t cả nhà cô trong gang tất.
Cô không thể đánh liều với cái tôi nhỏ bé của mình được.
Nghĩ rồi cô không nói nữa chỉ quay lại nhìn Minh Hạo một ánh nhìn của sự thất vọng.
Minh Hạo lại giật mình khi bắt gặp ánh mắt đó.
Nó thật sự khiến anh thấy có chút áy náy.
Anh không biết mình có đang quyết định sai hay không nữa.
Mạc Tử Sâm cũng không nói gì nữa, cô im lặng và quay đầu lặng lẽ đi lên phòng mình.
Cô thật sự sẽ bị anh ta giam lỏng sao? Người đàn ông này rốt cuộc là muốn cô làm gì nữa đây?.