Đám quan sai chưa rõ là ai động thủ nên giật mình, quay đầu lại thì thấy người xuất đao chính là thủ lĩnh đỉnh đỉnh đại danh Tây Lương Ngũ bổ đầu, hắn đang đứng hoành đao trước ngực, lạnh lùng nhìn A Tam.
Lão Lý vừa đỡ A Tam dậy vừa hỏi:
A Tam vẫn còn kinh hãi run rẩy nói:
Ngũ Định Viễn trừng mắt nhìn, trầm giọng nói:
Hắn đi tới, vỗ nhẹ hai má A Tam trầm giọng:
A Tam sợ đến tè cả ra quần, khôngthốt nên lời. Ngũ Định Viễn tra đao vào vỏ:
Đám quan sai nhao nhao đồng tình.
Còn đang nói chuyện thì tiếng vó ngựa của Hoàng lão truyền tới. Hoàng lão này tên chỉ có một chữ Tế, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tuy đã ngoài bảy mươi nhưng đôi mắt vẫn sáng rực tinh quang. Năm xưa có một vị quan ở Hình bộ trong triều vì đại án mà đặc biệt mời HoàngTế vào kinh để nghiệmthi,
cũng không dám thất lễ chút nào. Được xưng là Tây Cương đệ nhất ngỗ tác. Ngũ Định Viễn, thấy Hoàng Tế đến thì an tâm hơn rấtnhiều.
Mọi người cùng nghênh đón, đang định mở lời thì Hoàng Tế khoát tay tỏ ý đừng lên tiếng. Lúc này ánh trời chiều nhuộm đỏ cả đại mạc Tây Cương, hình bóng đám người như kéo dài trên mặt đất. Một đám quan sai đứng quanh những tử thi, trong lòng đều cảm thấy nặng nề.
Hoàng Tế lấy ra pháp đao, trong miệng trầm mặc niệm chú siêu sinh, lúc này mới xem xét tử trạng. Ngũ Định Viễn nói:
Hoàng Tế gật đầu không đáp, lấy ra một chiếc ngân châm, liên tục thăm dò yết hầu, ngực, bụng của mười tám thi thể.
Ngũ Định Viễn biết lão dùng ngân châm để nghiệmđộc, liền bước tới hỏi:
Hoàng Tế kiểm tra ngân châm đột nhiên lắc đầu nói:
Hoàng Tế không đáp, nghiệm thi thêm một lúc mới nói:
Ngũ Định Viễn vội tới gần, Hoàng Tế chỉ một kẻ đã chết nói:
Ngũ Định Viễn nhìn kĩ chỉ thấy trên cổ tay người này có một vết tụ máu nhỏ, không rõ dụng ý của Hoàng Tế nên ngạc nhiên hỏi:
Ngũ Định Viễn làm theo liền kinh ngạc phát hiện trên cổ tay mỗi tử thi đều có một vết nho nhỏ.
Hắn vội hỏi:
Nói xong liền dùng đoản đao cắt lấy vết tụ máu trên cổ tay một tử thi.
Hoàng Tế nhẹ nhàng xẹt qua một đao mà khiến mọi người nín thở tập trung quan sát, chỉ thấy máu huyết đậm đặc không ngừng tuôn ra.
Ngũ Định Viễn kinh ngạc nói:
Chỉ là một vết máu tụ nho nhỏ, sao có thể nhiều máu như vậy?
Hoàng Tế không đáp mà tiếp tục mổ dọc theo cánh tay, bỗng toàn thân chấn động giọng nói trở nên run rẩy:
Mọi người vội vàng tiến tới bỗng sắc mặt trở nên tái nhợt chỉ biết sững sờ nhìn nhau,Ngũ Định Viễn cũng hít một hơi lạnh không thể thốt nên lời.
Một lỗ sâu chừng ngón út hiện ra bên trong cổ tay tử thi, miệng vết thương ẩn kín bên dưới da thịt. Lật lớp da ra mới thấy lỗ máu dài này rất quỉ dị đáng sợ, nếu không phải Hoàng Tế đã dùng đao rạch ra, chỉ quan sát bên ngoài chắc chắn sẽ không phát hiện.
Hoàng Tế rạch dọc theo lỗ máu rỗng kia, chỉ thấy từ lỗ máu nhỏ như ngón út xuyên qua cánh tay đến bả vai, cuối cùng tạo nên vết thương lớn dần hướng về phía trái tim. Giống như con rết chui vào trong cánh tay người, dùng răng nhọn cắn xé bên trong tạo thành một cái động máu đầm đìa.
Ngũ Định Viễn hoảng sợ, cùng Hoàng lão liếc nhau thì đều nhận thấy sự kinh hoàng trong mắt đối phương.
Hoàng Tế run rẩy nói:
Ngũ Định Viễn bình tĩnh nói:
Khuôn mặt Hoàng lão tái nhợt, khẽ lắc đầu:
Ngũ Định Viển ngẩn người:
Vẻ mặt Hoàng lão nặng nề, cúi đầu không nói gì.Lão Lý run run nói:
Ngũ Định Viễn lo lắng quan sát xung quanh, cũng chỉ nhìn thấy cát bay đầy trời trên vùng hoang mạc bằng phẳng, nơi đây không có khe gò gì để người ẩn núp. Rõ ràng mười tám cao thủ này không phải bị mai phục, mà là bị kẻ khác đường đường chính chính đánh giết. Bất kể kẻ đó là người hay quỷ quái yêu ma, nhất định những người đã chết này đã nhìn thấy chân diện hung đồ đáng sợ.
Hắn nắm chặt chuôi đao, một cảm thấy bất an mà hơn mười năm vào nghề đến nay chưa từng có:
Hắn lắc đầu thật mạnh, xoay người lên ngựa rồi quát:
Một trận cuồng phong thổi cát bụi bay đầy trời, Ngũ Định Viễn nheo mắt nhìn cảnh tượng tràn ngập tà khí, những võ lâm cao thủ chết mà không hề có dấu vết gì, vô cùng quỉ dị. Áp lực đè lên vai khiến Ngũ Định Viễn cảm thấy khó thở.
Hắn sai thuộc hạ đưa những tử thi về nha môn, bản thân thì chậm rãi vừa đi vừa suy nghĩ về tình tiết vụ án.
Hai năm qua hắn qua lập công nên được thăng chức sớm, năm trước gần như bán mạng cuối cùng phá được án “Phỉ đồ Hồng Thông Lĩnh” đã bỏ ngỏ nhiều năm. Cuối cùng được tổng đốc Cam Thiểm (1) mở lời, năm sau sẽ điều động hắn đến phủ Hà Đông, trước hết cho hắn làm Tổng tuần bộ. Không ngờ lúc quan trọng lại xảy ra đại án khó khăn trước mắt. Nếu không phá xong, đừng nói là điều động thăng chức mà sợ rằng cái vị trí đầu mục hiện giờ cũng khó mà giữ được.
Ngũ Định Viễn lắc đầu thở dài, biết rõ rằng mình đã đối mặt với thử thách lớn nhất trong đời, dù đại án này gian nan đến đâu cũng phải vượt qua được cửa ải này.
Đột nhiên thấy lão Lý hoảng hốt chạy đến, Ngũ Định Viễn ghìm ngựa trầm giọng:
Ngũ Định Viễn lắp bắp kinh hãi, không ngờ mới đó mà Yến Lăng tiêu cục đã nhận được tin, vội nói:
Ngũ Định Viễn hừ một tiếng, đường đường là bổ đầu Tây Lương, với vài câu đe dọa mà chùn bước thì làm sao phục chúng? Hắn khoát tay nói:
Lão Lý định nói thêm thì hắn đã thúc ngựa chạy vào thành.
Bên trong tiêu cục sớm đã loạn hết cả lên, không có ai ra nghênh đón, mấy chục tiêu sư đang ngồi nghiến răng nghiến lợi ở đại sảnh, bên trong đầy tiếng kêu khóc tang tóc. Mấy kẻ phụ trách vận chuyển tử thi bên nha môn cũng đang ngồi ở đại sảnh nhưng vẻ mặt lại không cam lòng.
Vừa thấy Ngũ Định Viễn tiến vào liền nói:
Ngũ Định Viễn thấy đám thuộc hạ mặt mày bầm tím, rõ ràng mới bị đánh một trận xong. Hắn gật gật đầu bảo bọn họ không cần sợ hãi, trong lòng cực kỳ tức giận với hành vi bá đạo của Yến Lăng tiêu cục.
Hắn thấy không có ai để ý liền tự bước tới dâng hương tế bái trước linh vị, đột nhiên một tráng hán bước ra ngăn cản hắn, tay trái nắm vạt áo hắn hung tợn nói:
Ngũ Định Viễn nhận ra kẻ hung hăng này chính là Tề Bá Xuyên, là nhi tử duy nhất của Tề Nhuận Tường. Có lẽ hắn đã quen vênh váo nên dám vô lễ với cả bộ đầu nha môn. Ngũ Định Viễn mấy năm nay đánh khắp Tây Lương cũng chưa gặp kẻ thứ hai như vậy. Khẽ vung tay đẩy tráng hán kia ra, trầmgiọng nói:
Tề Bá Xuyên bị hắn đẩy ra nhưng chân chưa hề lùi nửa bước, xem ra công phu hạ bàn khá vững chắc, cũng là kẻ cứng tay như lời đồn. Chỉ nghe hắnlạnh lùng thốt lên:
Nói xong liền ngoắc ngón tay cười lạnh nói:
Ngũ Định Viễn tức tối nhưng vẫn áp chế cơn giận:
Từ trước đến giờ, các tiêu cục gặp chuyệnkhông may đều không muốnquan phủ nhúng tay, Ngũ Định Viễn tuy biết điều này nhưng án tình này quá lớn, hắn nào dám nhắm mắt làm ngơ.
Tề Bá Xuyên không thèm đếm xỉa chỉ cười lạnh rồi xuống thế trung bình tấn, như muốn đánh về phía Ngũ Định Viễn.
Đột nhiên một âm thanh già nua vang lên:
Chú thích : (1) Hai tỉnh Cam Túc và Thiểm Tây
Đào Tiểu Vũ eBook
Tải eBook: www.dtv-ebook.com
Đọc truyện Online - Chương 1: Thiết huyết Ngũ bộ đầu
Anh Hùng Chí Tác giả: Tôn Hiểu
Quyển I: Bão táp Tây Lương
Chương 1: Thiết huyết Ngũ bộ đầu Hồi 4
Người dịch:Trảm Phong Biên dịch: Yến Linh Điêu Biên tập: Pearl
Hiệu đính: nomore8x
Tề Bá Xuyên lập tức lùi ra sau.
Ngũ Định Viễn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão nhân râu dài đến ngực, sắc mặt hồng hào, chính là Tổng tiêu đầu Yến Lăng tiêu cục Tề Nhuận Tường. Ngũ Định Viễn chắp tay hỏi:
Vẻ mặt Tề Nhuận Tường thay đổi nói:
Ngũ Định Viễn biết rõ lúc này không nên làm cho sự tình trở nên rối rắm, trầm giọng nói:
Tề Bá Xuyên hừ một tiếng rồi quát:
Tề Nhuận Tường ho khẽ:
Yến Lăng tiêu cục tài cao thế lớn, không coi bộ đầu nha môn vào đâunhưng nếu vì việc nhỏ mà đắc tội Ngũ Định Viễn thì không đáng nên Tề Nhuận Tường lên tiếng dạy dỗ nhi tử trước mặt người ngoài. Tề Bá Xuyên tuy tức giận nhưng cũng không dám cãi lời, vội ra ngoài bảo thủ hạ thả người.
Ngũ Định Viễn tới là tìm hiểu tình tiết vụ án, thấy gã Tề Bá Xuyên nóng nảy ra ngoài thì vội tận dụng thời cơ:
Tề Nhuận Tường nhìn Ngũ Định Viễn chậm rãi nói:
Ngũ Định Viễn thấy khó khăn đành nói:
Tề Nhuận Tường nhìn hắn, cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm nói:
Ngũ Định Viễn nghe lão nói vậy thì khẽ nhướng mày, cũng hiểu ra Tề Nhuận Tường có ý ngầm trả thù, thực sự không coi nha môn ra gì. Trong lòng thấy khó chịu nhưng Yến Lăng tiêu cục vốn là khổ chủ của vụ án, bọn họ không muốn nói rõ tình tiết thì cũng không tiện truy hỏi.
Ngũ Định Viễn trầm ngâm một lúc, liền nói với Tề Nhuận Tường:
Sắc mặt Tề Nhuận Tường đại biến nhưng lập tức bình thản trở lại:
Ngũ Định Viễn nghe giọng điệu trách cứ của lão chỉ biết cười gượng:
Lúc này Ngũ Định Viễn phản bác cũng không được, một là chưa rõ kẻ giết người là ai, hai là không rõ hung thủ tính toán gì, thấy thần khí bá đạo của chủ nhân Yến Lăng tiêu cục Tề Nhuận Tường hắn liền nói ngay:
Tề Nhuận Tường biến sắc, chưa kịp nói thì Tề Bá Xuyên đi vào nghe thấy câu hỏi củaNgũ Định Viễn, tức sôi gan lên nói:
Ngũ Định Viễn biết rõ thiếu gia Tề Bá Xuyên tính tình nóng nảy nên chỉ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:
Tề Bá Xuyên sao lại không biết hắn sử dụng phép khích tướng, điềm nhiên nói:
đầu tiên có gan nói những lời khó nghe này trước mặt phụ thân ta! Ngũ Định Viễn lạnh lùng nói:
Tề Nhuận Tường thấy hai người đả kích nhau liền lên tiếng:
Ngũ Định Viễn thở dài:
Ngũ Định Viễn nhìn Tề Nhuận Tường như mong lão hồi tâm chuyển ý, Tề Bá Xuyên ở bên lạnh lùng nói:
Ngũ Định Viễn về tới nha môn, Hoànglão còn đang chờ ở đó, hắn vội hỏi:
Hoàng Tề năm nay đã ngoài bảy mươi, từ trước đến nay Ngũ Định Viễn vẫn luôn tôn kính như sư phụ.
Hoàng Tế nói:
Hoàng Tế thở dài:
Ngũ Định Viễn nhíu mày khôngnói gì. Hoàng Tế lại nói:
Ba gã bổ đầu tiền nhiệm Ngũ Định Viễn, chỉ có một người cáo lão thoái ẩn còn hai người bị hạ sát. Hiện giờ Tri phủ đại nhân mới đến không trọngdụng những người cũ, càng nghiêm khắc đối với Ngũ Định Viễn, hắn đã được thăng làm Tổng tuần bổ Hà Đông, rốt cuộc sắp không phải chịu đựng vị tri phủ này. Có điều làm khôngxong đại án này thì tất cả coi như xong.
Hoàng Tế hỏi:
Hoàng Tế nói:
Lúc hai người thảo luận một gã quan sai bước tới nói:
Ngũ Định Viễn thoáng giật mình, nói với Hoàng Tế:
Hắn xem qua lễ vật đưa tới, ba chiếc rương đều chứa đồ thường dùng như đai ngọc, cẩm bào, ngân quan…Ngũ Định Viễn muốn trả vật lại thì gia đinh tiêu cục sớm đã đi xa.
Hoàng Tế thấy những thứ này đều được chế tác tinh xảo, tuy không phảithứ quý trọng nhưng vẫn nhìn ra tâm ý của đối phương với Ngũ Định Viễn,
liền cười nói:
Ngũ Định Viễn trầm ngâm suy nghĩ một lát:
Nghĩ vậy nên khôngtừ chối nữa mà bảo thuộc hạ nhận lấy. Một gã quan sai cười nói:
Ngũ Định Viễn vốn tính tiết kiệm, chưa từng dùng đến thứ tốt như thế này. Hắn mỉm cười nói:
-Ngũ gia, đai lưng của ngài cũng đã cũ rồi, xem ra cái đai ngọc này có thể dùng được một thời gian đấy.
Nói xong liền nhặt một chiếc đai ngọc có khảm một viên ngọc sáng long lanh, mang hình dạng cổ xưa.
Ngũ Định Viễn xua tay:
Gã quan sai thấy hắn từ chối liền lao tới thắt chiếc đai vào ngang hông, quả nhiên người đẹp vì lụa, chiếc đai vừa được đeo vào liền làm nổi bật lên khí thế uy vũ phi phàm của Ngũ Định Viễn, khiến mọi người trầm trồ khen ngợi.
Ngũ Định Viễn cúi đầu nhìn lại. Cũng không tệ, không nỡ từ chối ý tốt của mọi người nên để nguyên.
Màn đêm buông xuống, Ngũ Định Viễn nghỉ lại ở nha môn, nghĩ đến tình tiết vụ án mà lo lắng đến mất ngủ. Tây Lương ngày nóng đêm lạnh, hắn đứng dậy khoác áo choàng rồi ngồi trước giường.
Đêm yên tĩnh, ánh trăng mông lung xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.
Ngũ Định Viễn hồi tưởng lại những năm gần đây. Từ khi nhậm chức bổ đầu, không biết đã ác đấu cùng bao nhiêu lục lâm hảo hán nhưng không chưa hề khó tra án như vụ này. Còn chưa rõ tung tích của kẻ hạ thủ, mà khổ chủ lại báđạo không hợp tác khiến Ngũ Định Viễn khó xử.
Hắn thở dài, vô thức nhìn qua cửa sổ, một lúc sau nghe tiếng mõ canh ba, thầm nghĩ:
Ngũ Định Viễn duỗi lưng lấy công văn ra, cầm đá đánh lửa ra thắp nến, đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, toàn thân nổi lên một hồi khó chịu tựa như có gì đó bất thường.
Hắn rùng mình vội vàng quay đầu ra sau, chỉ thấy ánh trăng bàng bạc chiếu qua cửa sổ in bóng hắn lên tường, cũng không có gì lạ thường.
Ngũ Định Viễn cười khổ thầm nghĩ:
Hắn không để tâm trong lòng, đột nhiên một luồng gió phía sau thổi tới, ngọn nến vừa le lói liền vụt tắt.
Hắn mắng thầm một tiếng đành phải thắp lại nến, duỗi lưng chuẩn bị cầm công văn lên thì toàn thân lạnh lẽo, ngọn nến lại lần nữa bị gió thổi tắt.
Ngũ Định Viễn cả kinh, nhận ra trong phòng có gì cổ quái, quay lại thì thấy có một bóng người lờ mờ đứng trước cửa sổ, hắn cảm thấy lạnh lạnh sống lưng.
Ngũ Định Viễn giật mình nhưng dù sao cũng là bổ đầu, tuy chấn động trong lòng nhưng cũng không mấy sợ hãi, chậm rãi thò tay xuống gối với lấy binh khí “Phi Thiên Ngân Thoa” đã thành danh nhiều năm cùng hắn, nắm chặt trong tay mặc kệ thứ kia là ma quỷ gì, cứ đánh một trận rồi tính.
Ngũ Định Viễn hít thật sâu tụ khí toàn thân, chỉ cần cái bóng kia có cử động lạ thường thì lập tức động thủ.
Trong phòng rất im ắng, hắn chỉ nghe thấy nhịp tim mình đập mạnh, bàn tay nắm chặt Ngân thoa ướt dẫm mồ hôi.
Đột nhiên cái bóng kia nhoáng lên, chậm rãi bay về phía hắn, thân pháp nhẹ nhàng như không, tựa như oan hồn vậy. Ngũ Định Viễn cảm thấy da đầu tê dại:
Lúc này dù là kẻ lớn gan gấp mười lần cũng trở nên bối rối, Ngũ Định Viễn quát lớn:
Hắn ném “Phi Thiên Ngân Thoa” về phía cái bóng kia, nhoáng một cái thì không biết tại sao Ngân thoa mất đi sự chính xác mà rơi xuống. Hắn thấy bóng dáng kia từng bước chậm rãi đi tới miệng đắng ngắt lưỡi khô, mồ hôi lạnh úa ra.
Lúc này vài tên quan sai trực đêm gõ cửa kêu lên:
Đám quan sai không thấy hắn ra mở cửa thì hoảng hốt đẩy cửa mà vào. Lập tức cảm thấy hoa mắt tựa như có thứ gì đó mơ hồ lóe lên.
Cả đám thấy Ngũ Định viễn ngơ ngác đứng như trời trồng thì vội vã hỏi:
Một người thấy sắc mặt Ngũ Định Viễn tái nhợt thì vươn tay lay lay thân hình hắn, lúc này Ngũ Định Viễn mới tỉnh ra.
Một tên quan sai thấy căn phòng âm khí bức người vội thắp nến lên, thoáng chốc cả đám kinh hãi kêu thành tiếng.
Chỉ thấy căn phòng bừa bộn, ngoài giường chiếu thì tất cả mọi thứ đều bị người ta lục qua. Đám quan sai thấy vậy cả kinh hỏi:
Vội vã ba lời bảy câu thảo luận.
Ngũ Định Viễn rùng mình, biết rõ cái bóng kia không phải ma quỷ gì mà là cao thủ võ lâm. Hắn bình tĩnh nói:
Mọi người cũng không dám hỏi thêm vội vã rời đi.
Trong bóng đêm, Ngũ Định Viễn không dám ngủ tiếp mà đánh giá lại kỹ càng, rõ ràng vị khách không mời đêm nay liên quan tới vụ án, không chừng chính là hung thủ, không rõ nguyên nhân vì sao lại xông vào nha môn.
Ngũ Định Viễn tức giận, hắn nhậm chức đã sáu năm nhưng chưa từng thấy kẻ tội phạm dám to gan khinh thường nha môn như vậy, kẻ giết người lại dám ngang nhiên ra vào nha môn thì còn coi vương pháp ra cái gì? Nếu không lôi chúng ra chấp pháp thì sau này còn gì thể diện nữa?
Ngũ Định Viễn ngồi cả đêm, sắc mặt phờ phạc, cho đến khi gần sáng mới chợp mắt được một lát.