Anh Hùng Chí
Quyển 1 - Chương 1: Thiết huyết Ngũ bộ đầu
ANH HÙNG CHÍ
Quyển 1 - Chương 1: Thiết Huyết Ngũ Bộ Đầu
- Trời ạ! Đây…là…
Lão bổ khoái híp mắt lại, tay run run chỉ vào cảnh tượng ghê rợn phía trước. Dưới cơn nắng nóng như lửa đốt này, cả cái lưng gù lão ướt đẫm mồ hôi nhưng trong lòng lại rét run. Một cảm giác không thoải mái ập tới khiến lão nôn mửa từng đợt.
Đột nhiên một cơn gió lạnh từ sau thổi đến, lão bổ khoái giật mình quên cả lau miệng, vội vã nhảy lên ngựa vung roi quát:
- Đi! Đi nhanh!
Lão đánh một roi thật mạnh lên mông con ngựa làm nó đau đớn hí lộng lên rồi phóng như bay, để lại đằng sau bụi bay mù mịt tựa như một con rồng uốn lượn.
Tuy biết ngựa đang lao nhanh, nhưng giờ đây lão bổ khoái cảm thấy vẫn chưa đủ, liên tục ra sức quất roi, chỉ mong sớm rời khỏi nơi đáng sợ này. Một người một ngựa như tên bắn giống hệt đang chạy nạn.
Lão bộ khoái bám chặt lưng ngựa, lẩm bẩm:
- Ngũ đại gia, mọi việc đành nhờ vào ngươi rồi…
Ngựa phóng băng băng, tựa như sợ nền cát nóng hổi dưới chân làm bỏng rát, lão bổ khoái ôm chặt lưng ngựa, hô hấp nặng nhọc, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của lão hiện vẻ lo lắng, không ngừng quay đầu về phía sau như sợ có quái vật đuổi theo vậy, tay ướt đẫm mồ hôi nắm chặt lấy chuôi đao.
Ngựa đã chạy vào trong thành, thấy đám đông cản đường, lão bổ khoái quát lớn:
- Tránh đường! Tránh đường mau!
Dân chúng thấy ngựa lao tới vội dạt sang một bên. Mọi người thấy quan sai vội vã thúc ngựa vào thành thì bàn tán xôn xao, không biết xảy ra đại sự gì.
Lão bổ khoái liên tục gào thét trên đường, chẳng mấy chốc đã đến trước một cánh cửa cao ngất màu vàng có vẻ cổ kính. Lão bổ khoái híp mắt, khuôn mặt nhăn nheo cũng giãn ra bởi hạo nhiên chính khí (1) đã ở trước mắt, chỉ cần vào đến đây thì cho dù trời sụp cũng không cần lo sợ.
Đây là nha môn thành Tây Lương, là chốn thực thi công lý của Tây Cương!
- Ngũ đại gia đâu? Mau mời Ngũ đại gia ra đây nhanh!
Lão Lý khàn giọng gào to.
Hơn mười tên nha sai đang túm tụm lại đánh bạc, vẻ mặt uể oải tức giận mắng:
- Lão Lý nhà ông la hét cái gì chứ! Có phải già cả nên hồ đồ rồi không?
- Con bà nó, lão tử đang thua mà ngươi còn la hét thì đánh bạc cái rắm gì!
Một kẻ mặt mày như trộm cướp cười toe toét nói:
- Lão Lý ngươi gấp cái gì? Nhà xí ở phía sau kìa, lão tìm nhầm chỗ rồi.
Đám bổ khoái cười ha hả.
Lão Lý thở dài, nha môn này phá án kém cỏi, khi nhàn nhã chỉ biết tụ tập đánh bạc. Mọi người mắng lão cũng không tức giận, bởi lẽ ngày thường lão cũng chẳng đứng đắn gì, chỉ không may hôm nay hắn lại gặp chuyện quan trọng.
Đám quan sai đang cười đùa cợt nhả thì một thanh âm trầm thấp từ ngoại viện truyền tới:
- Lão Lý, đã xảy ra chuyện gì?
Cả đám bổ khoái biến sắc, vội vã thu dọn sau đó đứng lên bày ra mấy cái mặt quỷ.
Một đại hán chậm rãi bước vào, làn da ngăm đen, khuôn mặt chữ điền đầy vẻ uy nghiêm, nhìn qua liền biết là đầu mục của đám quan sai trong nha môn.
Lão Lý thấy đại hán thì vẻ mặt mừng rỡ, hiển nhiên người này rất có phân lượng trong mắt lão.
Lão Lý vội vã nói:
- Ngũ gia, phía tây thành xảy ra chuyện lớn, ngài mau chóng đến xem.
Giọng điệu gấp gáp không hề phù hợp với tuổi tác.
Đám quan sai cười nói:
- Có đại sự gì mà lão muốn Ngũ gia tự thân xuất mã? Lão làm việc nhiều năm như vậy còn hồ đồ thế sao?
Lão Lý vuốt mồ hôi giọng khàn khàn nói:
- Án này không phải chuyện tầm thường, nhất định phải cần Ngũ gia đích thân đi một chuyến.
Đám quan sai há miệng cười to, đại hán kia đứa mắt liếc nhìn “hừ” một tiếng với đám người đứng ngoài, xong trừng mắt liếc lão Lý nói:
- Có liên quan tới nhân mạng?
Hắn thấy lão Lý gật đầu liền nhíu mày:
- Thi thể ở đâu?
Lão Lý nói:
- Bẩm Ngũ gia, vẫn còn ở thành Tây.
Một gã quan sai liền chen miệng vào:
- Lão đem thi thể về chẳng phải là xong sao, còn bắt Ngũ gia giữa trời nóng nực như thế này phải chạy đến đó.
Lão Lý cười khổ:
- Ta làm sao mà chuyển được cả chục thi thể chứ.
Vừa dứt lời, mọi người nhất thời chấn động, ánh mắt đại hán kia lóe lên tinh quang, đứng dậy nói:
- Các huynh đệ! Tất cả chuẩn bị cùng lên đường!
Đám quan sai tiền hô hậu ủng, mỗi người dắt theo một con ngựa xếp thành hàng, khí thế ngất trời. Đoàn người chạy vài dặm tới một cồn cát, lão Lý ghìm ngựa dừng lại, mọi người đồng loạt dừng theo.
Đại hán thấy vẻ mặt hoảng sợ của lão Lý vội hỏi:
- Thi thể ở chỗ này?
Lão Lý khẽ gật đầu nói:
- Dạ, là…là ở phía trên cồn cát.
Đại hán thấy sắc mặt sợ hãi của lão liền hỏi:
- Cồn cát này có gì cổ quái hay sao?
Lão Lý trong nha môn này dù sao cũng là một người lão luyện, nếu nơi này thực sự có gì đáng sợ thì nhất định là không bình thường.
Lão Lý liên tục gật đầu khiến hai gã quan sai trẻ tuổi cười ha hả:
- Lão Lý đúng là vô dụng, sống từng ấy năm mà còn sợ bóng sợ gió!
Hai gã trẻ tuổi kia không biết sợ là gì, lập tức thúc ngựa phóng lên cồn cát.
Lão Lý thấy hai người lỗ mãng, muốn gọi lại nhưng sợ bị chê cười nên đau khổ nhịn xuống.
Đại hán kia liếc nhìn lão Lý:
- Có ta ở đây không có gì phải lo lắng, chúng ta đi thôi!
Nói xong lập tức ra lệnh cho đám người thúc ngựa tiến lên, lão Lý sợ hãi nhưng cũng đành đi theo.
Mọi người đang bước lên cồn cát chợt nghe thấy một tiếng thét vang trời, đại hán rùng mình, lúc này đã chắc chắn ở trên đó thực sự có điều cổ quái:
- Tất cả rút binh khí ra, cùng lên!
Chúng quan sai ngẩn ngơ, vội rút đao, hơn mười người cưỡi ngựa chạy như bay lên trên cồn cát.
Đại hán cưỡi ngựa đi đầu nhanh chóng lên đến đỉnh cồn cát, thấy hai tên thuộc hạ đứng ngơ ngác bất động. Đại hán quát to:
- Sao thế? Xảy ra chuyện gì?
Hai gã quan sai không trả lời, toàn thân run rẩy, đại hán nhìn theo hướng ánh mắt họ cũng giật mình.
Mười người phía sau nhao nhao chạy tới, thấy cảnh tượng trước mặt cũng hoảng hốt. Nhất thời không ai nói gì, chỉ còn tiếng gió gào rít.
Cát bụi mù trời, còn có một lá cờ cắm ngược xuống mặt đất lộ ra hơn nửa cột cờ trụi lủi. Hơn chục thi thể vô danh nằm hỗn loạn xung quanh cột cờ. Những tử thi này trên mặt đều có vẻ cực kỳ hoảng sợ, hai mắt trợn trừng tựa như trước khi chết đã chứng kiến cảnh tượng rất đáng sợ. Xa xa còn có một chiếc xe lừa bị vỡ làm hai nửa, mảnh vỡ văng ra tán loạn.
Một gã quan sai run rẩy đếm tử thi:
- Một, hai, ba, bốn…Trời đất ơi…mười tám người chết!
Đại hán kia ho khan, định thần hỏi:
- Ai là người đầu tiên phát hiện những thi thể này?
Lão Lý vội lên tiếng:
- Là một nhà ba người. Họ tới Tây Lương buôn bán nhỏ, dọc đường đi qua thì phát hiện huyết án này.
Đại hán kia liền hỏi:
- Bọn họ hiện đang ở đâu?
Lão Lý đáp:
- Nhà này…vì bọn họ quá sợ hãi nên thuộc hạ đã sắp xếp vào ở trong thành.
Mười tám tử thi chết thảm đều là hán tử, loại đạo tặc bình thường ở Tây Lương khó có thể gây nên đại huyết án này.
Đại hãn khẽ gật đầu, tập trung quan sát kỹ hiện trường một lúc lâu, đột nhiên thở dài một hơi:
- Thực là cổ quái.
Đám quan sai nghe xong bất giác đều khẽ rùng mình, nhưng chăm chú nhìn kĩ cũng chẳng thấy gì bất ổn. Mọi người gãi đầu vẻ mặt khó hiểu.
Đại hán trầm giọng:
- Các ngươi nhìn kĩ mặt đất, không hề có vết máu.
Đám quan sai giật mình kinh hãi:
- Đúng thế… rõ ràng mười tám người bị giết nhưng mặt đất không hề có vết máu. Rốt cuộc là sao?
Nhìn những thi thể kì quái ngổn ngang trên mặt đất không có vết máu, xem ra không giống như bị người giết mà là ma quỷ lấy mạng, đám quan sai nhìn vẻ mặt hoảng sợ của những thi thể đều thầm run rẩy.
Hoàng hôn dần buông xuống, lại thêm tiếng quạ kêu từ xa xa truyền tới càng khiến bầu không khí càng thêm phần quỷ dị.
Đại hán thấy mọi người đứng ngây như phỗng liền lắc đầu nói:
- Các ngươi đứng ngây ra làm chi, mau làm việc đi!
Hắn thấy mọi người sợ hãi liền tự bước lên kiểm tra thi thể.
Hắn ngồi xuống kiểm tra một thi thể cường tráng. Người chết là một nam tử có bộ râu quai nón xồm xoàm, mặc áo ngắn giống người trong giang hồ, cởi bỏ y phục nạn nhân ra xem, cả buổi cũng không phát hiện chút dấu vết ngoại thương, không rõ nguyên nhân cái chết.
Lão Lý ngồi xuống bên cạnh khẽ hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao không có vết thương nào mà lại chết sạch không còn một ai? Chẳng lẽ…Chẳng lẽ những người này mắc bệnh gì sao?
Vừa dứt lời lão liền biết mình đã sai lầm. Cho dù bệnh quái ác nhất thế gian cũng không thể cùng lúc giết chết mười tám người mà khiến họ không kịp trở tay, khẳng định là có nguyên nhân khác.
Đại hán nhíu mày, cảm thấy kì quái. Một tên quan sai cầm một thanh đao chạy tới nói:
- Ngũ gia, tìm thấy thanh đao này ở hiện trường. Không rõ có phải là hung khí hay không?
Đại hán gật đầu rồi nhận lấy, thanh đao này nặng trịch có khắc hoa văn, khá đáng tiền. Xem ra là binh khí của người chuyên dùng đao, ánh nắng chiều mờ nhạt nhuộm lên thân đao màu đỏ tươi nhưng trên đó không hề lưu lại vết máu nào.
Lão Lý hỏi:
- Cây đao này là hung thủ để lại sao?
Đại hán quan sát thanh đao trên tay vài lần, lại cúi xuống sờ bàn tay của thi thể kia, lắc đầu cười:
- Không, đây là bội đao của khổ chủ dùng để tự vệ.
Lão Lý kinh ngạc nhìn đại hán, không rõ từ đâu mà hắn lại nói vậy. Đại hán thấy lão Lý nghi ngờ liền giơ bàn tay phải của người chết lên nói:
- Các ngươi nghe cho kĩ đây. Người bị hại không phải là kẻ tầm thường, tất cả đều là võ lâm cao thủ.
Nghe xong ai nấy đều kinh ngạc.
Đại hán biết nếu chỉ nói không bọn họ cũng không tin liền chỉ xuống tay người chết:
- Các ngươi đến đây xem bàn tay người này.
Mọi người liền xúm lại quan sát, phía trên đốt ngón tay phồng lên khác thường, lòng bàn tay cũng có những vết chai kì lạ.
Đại hán trầm giọng nói:
- Nhìn ra gì chưa?
Mọi người lắc đầu, đại hán nói:
- Người bình thường, dù vất vả làm khuân vác hay nô bộc thì nơi bàn tay cũng không thể sinh ra vết chai sần như vậy. Chỉ có cao thủ khổ luyện qua ngoại công Thiết Sa Chưởng, hai tay mới biến thành thế này. Những người đã chết này, địa vị nhất định không tầm thường.
Đám quan sai nghe xong hết sức hoảng loạn, lão Lý biết những người này thực sự là cao thủ võ lâm thì cả kinh nói:
- Bọn họ thực sự là cao thủ võ lâm? Vậy ai lại có thể giết chết hết bọn họ chứ?
Đại hán trầm ngâm không nói gì, một lát sau liền nhìn quay người đi về phía cây cờ bị cắm ngược trên mặt đất, lá cờ bị chôn trong cát, chỉ còn trơ trọi cán cờ lộ ra ngoài.
Đại hán nhíu mày rút cột cờ lên, một cơn gió to thổi tới khiến nó tung bay hiện ra bốn chữ: “Yến Lăng tiêu cục”.
Lão Lý thấy bốn chữ kia nhất thời thụt lùi hai bước, run rẩy nói:
- Ngũ gia! Là Yến Lăng tiêu cục! Là Yến Lăng tiêu cục!
Đại hán cười khan nói:
- Không sai, là Yến Lăng tiêu cục.
Hắn quay lại nhìn đám quan sai, vẻ mặt người nào cũng kinh hãi khó tả.
Lão Lý sợ hãi nói:
- Ngũ…Ngũ gia, sao lại như vậy...Kẻ sát nhân tiêu diệt cả Yến Lăng tiêu cục mà lại không có vết máu nào…Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì …
Một gã quan sai lớn tuổi lẩm bẩm:
- Gặp quỷ rồi…gặp quỷ rồi…Nếu không phải là quỷ thì sao những người này chết không có vết máu…
Mọi người nghe xong thấy lạnh sống lưng. Vài gã nha sai trẻ tuổi kiến thức nông cạn sợ hãi run lẩy bẩy.
Tiếng gió gào rít như tiếng quỷ khóc gào cùng với những thi thể chết bất minh giương đôi mắt u ám, như thể lúc nào cũng có thể sống dậy khiến bọn họ sợ hãi lùi lại. Ánh nắng chiều nhuộm hồng lên vẻ mặt nhợt nhặt của mọi người.
Đại hán thấy đám thuộc hạ kinh hồn bạt vía liên tục thụt lùi, vài người lớn tuổi đang không ngừng niệm kinh càng thêm phiền nhiễu, hắn tức giận quát:
- Tất cả câm miệng hết cho ta!
Đám quan sai hoảng sợ không dám nói thêm một lời.
Đại hán nhìn chằm chằm vào đám người, rút đao lên cất cao giọng:
- Các ngươi nghe cho rõ đây! Có Tây Lương Ngũ Định Viễn ta ở đây, không án nào không thể phá! Không quản nó là quỷ quái khỉ gió gì, dám giết người tại Tây Lương thì ta nhất định sẽ bắt nó về quy án.
Ánh hoàng hôn chiều chiếu nghiêng nghiêng, đại hán cầm cương đao trong tay ngửa mặt lên trời ngạo thị, tự nhiên sinh ra một luồng khí phách anh hùng khó diễn tả bằng lời.
Có thể nói vụ án giết người hung tàn này là trọng án hiếm thấy trong vòng mấy chục năm trở lại đây ở Tây Lương, và lần này đã gặp đúng người xử
lý. Đại hán này không phải ai khác, chính là bổ khoái Ngũ Định Viễn uy danh hiển hách khắp vùng Tây Lương. Năm nay hắn mới ba mươi. Trong sáu năm nhậm chức, dựa vào tài năng phá án cùng võ nghệ tinh thông, đã nhanh chóng xử lí xong hơn mười đại án, là một nhân tài hiếm có, được gọi là “Phi Thiên Ngân Thoa” danh chấn hắc bạch lưỡng đạo chốn Tây Lương.
Lúc này Ngũ Định Viễn giương đao lập thệ khiến đám quan sai chấn động tinh thần. Hắn lớn giọng quát:
Ngũ Định Viễn tháo lệnh bài trên người trầm giọng nói:
Tiểu Kim không dám chậm trễ, vội vã thúc ngựa chạy đi. Ngũ Định Viễn hừ một tiếng:
Mọi người nghi ngờ nhưng không dám nói gì, lão Lý bước lên khẽ nói:
động tới đám tiêu sư Yến Lăng? Hắn bị điên rồi sao?Ngũ Định Viễn cười lạnh:
Trên giang hồ, Ngũ Định Viên đã thấy nhiều hung đồ vì tiền mà không từ bất cứ việc ác nào. Cả những kẻ tham tiền mở ra hắc điếm, cả ngày chỉ biết dùng Mông hãn dược (2) hãm hại khách vãng lai hắn bắt cũng không ít. Nghĩ tới Yến Lăng tiêu cục cây to đón gió, hàng vận chuyển đều là bạc sáng bóng, khó trách đám đạo tặc giang hồ đỏ mắt, chỉ cần có chỗ tốt thì không tiếc tính mạng.
Lão Lý hỏi:
Ngũ Định Viễn hơi trầm ngâm:
Lão Lý nói:
Ngũ Định Viễn gật đầu:
Ngũ Định Viễn cũng coi như cao thủ thành danh ở Tây Lương, hắn còn không thể một lúc giết mười tám tên tiêu sư huống chi người khác? Xem rahung đồ không đầu độc vào thức ăn thì cũng chỉ dùng ám khí ám toán, nếu không chẳng thể đối phó nhiều kẻ rắnmặt đến vậy.
Hắn gọi mọi người tới cẩn thận phân phó:
Đám thủ hạ nhận lệnh liền chia nhau hành sự, Ngũ Định Viễn suy nghĩ cẩn thận thì cảm thấy án này không khó quá đoán. Chỉ cần tra ra nguyên nhânchính thức dẫn đến cái chết của đám tiêu sư, từ đó sẽ lần ra được kẻ sát nhân. Ở nơi sa mạc hoang tàn này, hung đồ muốn ẩn thân cũng không thể. Đến lúc đó không kể kẻ sát nhân là thần thánh phương nào, chỉ cần phái ra nhiều quan sai toàn lực truy giết, nhất định sẽ thành công.
Án tình này không làm khó được hắn, nhưng khiến hắn phiền lòng là Tề Nhuận Tường, chủ nhân Yến Lăng tiêu cục là một người không thể trêu vào.
Ngũ Định Viễn khẽ than, tùy tiện tìm một tảng đá ngồi xuống, ngắm nhìn khung cảnh sa mạc buổi xế chiều mà tâm tình không yên.
Yến Lăng tiêu cục kia cũng đã thành lập được mấy chục năm, trước nay nội tình không lọt ra ngoài. Tổng tiêu đầu Tề Nhuận Tường ỷ vào một thân võ công cao cườngcùng bằng hữu đông đảo giang hồ, không có ý kết giao cùng quan phủ. Ngũ Định Viễn làm bổ khoáiđã sáu, bảy năm nay nhưng
chưa từng qua lại với lão. Dù sao Yến Lăng tiêu cục chưa từng vi phạm vương pháp, luôn làm ăn trong khuôn phép nên Ngũ Định Viễn cũng đànhvui vẻ nước sông không phạm nước giếng với Tề Nhuận Tường.
Vốn mọi người cứ sống yên bình như thế chẳng phải tốt hay sao? Ai ngờ Yến Lăng tiêu cục không có chuyện thì thôi, có một cái liền là một vụ đại án mười tám người chết. Kẻ sĩ diện như Tề Nhuận Tường, mắt thấy tiêu cục xảy ra đại sự, sao lại không điều tra báo thù rửa hận? Sợ rằng khi lão tự tay xuất thủ thì sẽ giết người phóng hỏa khiến thiên hạ đại loạn, đến lúc đó thành Tây Lương máu chảy thành sông, một bổ đầu như hắn thể diện biết để ở đâu nữa?
Lão Lý cũng là người từng trải, thấy Ngũ Định Viễn phiền não, hiểu rằng hắn lo lắng Yến Lăng tiêu cục tự ý trả thù liền nói:
Ngũ Định Viễn lắc đầu:
Hai người đang nói chuyện thì có vài tên quan sai chạy đến bẩm báo:
Nói xong liền đưa ra vài món đồ, Ngũ Định Viễn cúi đầu liền thấy trên tay bọn thuộc hạ người cầm một túi bạc, kẻ lại cầm một số châu báu, hắn thấy trong đó còn có một chiếc nhẫn tinh xảo màu sắc phi phàm, xem ra là hàng thượng phẩm.
Một gã quan sai nói:
Ngũ Định Viễn hỏi:
Quan sai kia nói:
Đám quan sai lắc đầu:
Lão Lý khẽ giật mình:
Với địa vị của Yến Lăng tiêu cục, giá áp tiêu nếu không tới ngàn lượng thì sợ rằng khó mà mời được, người ký tiêu lại muốn thuê tiêu sư áp tải những vật không đáng giá? Thiên hạ sao lại có kiểu làm ăn như vậy?
Ngũ Định Viễn cùng lão Lý liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, vội đi về phía hàng hóa tiêu cục vận chuyển.
Tại nơi xe tiêu lật rơi ra ba hòm sắt. Ngũ Định Viễn ngồi xuống nhặt lên ổ khóa đã bị chém thành hai mảnh, đám quan sai vội nói:
Ngũ Đinh Viễn nhìn đống y phục rơi lả tả bốn phía đang được đám quan sai thu lượm, một gã quan sai lại bẩm báo:
Ngũ Định Viễn nhặt một chiếc cẩm bào rơi trên mặt đất, chất vải là lụa Sơn Đông được cắt may tinh tế, tuy có giá trị những vẫn thua xa châu báu trên người những tiêu sư, không rõ vì sao hung đồ lại muốn tìm tòi trong những thứ không quan trọng này mà bỏ qua châu báu như vậy? Hắn nghĩ nát óc cũng không ra dụng ý của đạo tặc.
Lão Lý cười khổ:
Ngũ Định Viễn lắc đầu:
Đám quan sai thấy ngữ khí hùng tráng của hắn thì sự lo lắng trong lòng cũng giảm xuống:
Một người khác nói theo:
Ngũ Định Viễn nghe thuộc hạ nịnh hót nhưng không hề thấy vui mừng, khẽ lắc đầu:
Đám quan sai đồng thanh:
mây chẳnglẽ lại không tự động thủ? Khi đó thì đám bổ đầu chúng ta còn đâu mặt mũi nào ở Tây Lương? Mọi người còn dám nhìn mặt ai nữa?
Đám quan sai nghe ba chữ Tề Nhuận Tường thì im bặt. Ngũ Định Viễn lại nói:
Mọi người chưa đáp ứng thì một gã quan sai cười hì hì hỏi:
Mọi người ai nấy đều giật mình quay sang nhìn A Tam. Gã này là em vợ của sư gia nha môn mà chẳng hiểu quy củ gì, lời lẽ ngông cuồng do một kẻ mới đến nha môn mấy ngày như hắn thốt ra, đúng là khiến người khó ưa.
Ngũ Định Viễn còn chưa nói gì thì lão Lý đã mở miệng trách cứ:
A Tam cười nói:
Vẻ mặt A Tam khinh thường:
Lão Lý thở dài:
Nghe ba chữ “ThiếuLâm Tự” A Tam ồ một tiếng hỏi:
A Tam bĩu môi:
Nói xong liền chỉ về những thi thể nằm dưới đất, tỏ ý rằng lão Lý đang thổi phồng sự lợi hại của Yến Lăng tiêu cục. Nếu không bọn họ sao thất bại thảm hại như vậy?
A Tam thấy lão Lý không phản bác được thì khinh thườngnói:
A Tam đang huênh hoang thì đột nhiên sau lưng nghe tiếng quát, chỉ thấy mấy luồng đao phong lạnh gáy xoát xoát chém sát đầu. Hắn la hoảng một tiếng:
Sau đó lăn ra đất.