Mục Hoài Ngôn nghĩ tiếng mà anh phát ra giống như tiếng của một con rồng: Grừ~
Nhưng thực ra lại giống như một con mèo nhỏ yếu ớt đáng thương: Meo~
Thời Kiều không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn ngủ ngon hơn.
Mục Hoài Ngôn gầm rú đến khàn cả giọng, nhưng vẫn không có ai đáp lại anh.
Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tất cả ký ức của anh đọng lại trong vụ tai nạn xe hơi nửa tháng trước.
Lúc đó tài xế phát hiện phanh không hoạt động nên hốt hoảng bảo anh nhảy xuống xe, nhưng trong tình huống đó làm sao còn kịp nữa?
Chiếc xe lao về phía vách đá rồi rơi xuống biển, sau đó anh hôn mê.
Anh không biết mình hôn mê bao lâu, chỉ biết sau khi tỉnh lại, mình đã bị nhốt trong căn nhà nhỏ này, duỗi tay không thấy năm ngón.
Phản ứng đầu tiên của anh là - anh bị bắt cóc!
Nhà họ Mục là một tập đoàn có tiếng ở Thành phố S, anh là người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Mục cho nên anh đã phải sống trong nguy hiểm rất nhiều năm.
Nhưng chờ một lúc lâu cũng không có ai đi vào thương lượng với anh!
Càng kỳ quái chính là, ở đây lâu như vậy, cơ thể anh không bị yếu đi chút nào!
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Mục Hoài Ngôn giống như một con rồng hung bạo, quanh quẩn trong căn phòng nhỏ màu đen.
Nhưng không bao lâu sau, anh cảm thấy buồn ngủ, lại chìm vào giấc ngủ sâu.
**
Thời Kiều đã có một giấc mơ.
Cô mơ thấy mình đến một khu rừng.
Trong rừng, cỏ xanh thơm ngát, cây xanh che phủ, những con vật nhỏ xung quanh giương đôi mắt to tròn nhìn cô.
Đột nhiên, một con đường trải đầy hoa hồng xuất hiện dưới chân cô, con đường đó kéo dài đến một nơi không xác định.
Cô đi dọc theo con đường, ở cuối con đường trải đầy hoa là một chiếc giường băng làm bằng pha lê, có một người đang nằm trên đó.
Người đang nằm ở đó là một thiếu niên.
Chỉ thấy dáng người của anh cao gầy, đôi chân thon dài, trên đốt ngón tay trắng nõn rõ ràng có một chiếc nhẫn bạc, khiến làn da của anh càng trắng như ngọc.
Nhưng điều kỳ lạ là khuôn mặt của anh bị bao phủ bởi một tầng sương mù màu trắng, khiến người khác khó có thể nhìn thấy diện mạo của anh.
Thời Kiều nhìn đám sương trắng kia, trong lòng có chút tiếc nuối.
Đúng lúc này, sương trắng đột nhiên tiêu tán, đột nhiên cô gặp phải một đôi mắt.
Đôi mắt đó lạnh lùng hờ hững, còn có một chút tàn nhẫn.
Trong lòng cô liền run lên, sau đó đột nhiên tỉnh dậy.
Thật là một giấc mơ kỳ lạ.
Thời Kiều mở mắt và nhìn chằm chằm lên trần nhà suy nghĩ. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Giọng bà Lâm từ bên ngoài truyền vào: "Nhị tiểu thư, cô tỉnh rồi sao? Phu nhân nói muốn gặp cô!"
Lúc này cô mới uể oải đứng dậy, giọng hờ hững: "Mười phút nữa tôi sẽ xuống."
Bà Lâm bĩu môi ra ngoài nói: "Phu nhân rất bận, lát nữa phu nhân còn phải ra ngoài làm việc, nhị tiểu thư, cô mau lên đi!"
Thời Kiều không thèm để ý đến bà ta, chậm rãi đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. ( truyện trên app tyt )
Bà Lâm ở bên ngoài đợi một lúc cũng không thấy trả lời, tức giận đến mức mũi sắp vẹo, quay người chạy xuống báo cáo, còn oán trách Thời Kiều vô học.
Sau khi rửa mặt, Thời Kiều nhìn mình trong gương, nhàn nhạt thở dài.
Gương mặt của cơ thể này không tệ, nhưng da quá xấu, chưa kể còn đen, lỗ chân lông to đến mức có thể trồng lúa!
Chuyện này liên quan đến điều kiện và môi trường sống của nguyên chủ.
Nguyên chủ vừa sinh ra đã bị đưa tới xóm núi, khi đến tuổi có thể đi làm, chẳng những cô ấy phải đi theo làm ruộng, còn phải đi khắp núi rừng hái rau dại, da của cô ấy làm sao có thể trắng lên?
Bởi vì hai vợ chồng ở xóm núi kia đối xử không tốt với cô ấy, nguyên chủ sau khi vào cấp hai đã bắt đầu nổi loạn, bắt chước trang điểm, hút thuốc, bôi đủ loại mỹ phẩm kém chất lượng lên mặt khiến làn da ngày càng xấu đi.
Nghĩ về bộ quần áo của ngày hôm qua, giống như phong cách hộp đêm Smart.
Phong cách có thể thay đổi, nhưng không biết lớp da này dưỡng bao lâu mới trở về như cũ!
Rửa mặt xong, cô mở tủ quần áo ra, chỉ thấy bên trong treo hai ba bộ quần áo đáng thương.
Còn quần áo nhìn thoáng qua liền biết không phải mới, mà là của người khác đã mặc qua.
Thời Kiều cau mày, cuối cùng mặc bộ quần áo hộp đêm mà cô đã mặc ngày hôm qua.
Trước khi ra ngoài, cô nhìn thoáng qua hạt giống mà cô đã gieo tối hôm qua, quay đầu nhìn thời tiết bên ngoài rồi bưng chậu hoa ra ban công.
"Tắm nắng đi."
Cô cúi đầu nói chuyện với đống đất ở bên trong chậu.
Trong ký ức nguyên chủ lưu lại cho cô, bà không ngừng nắm tay cô, nhất định bảo cô gieo hạt.
Chỉ là bắt đầu từ lúc có ký ức cô ấy đã tiếp xúc với đồng ruộng, cô ấy chán ghét thân phận chân đất của mình, nên ngoài mặt thì đồng ý với bà, nhưng trên thực tế cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc gieo hạt giống đó.
Lúc ấy, bà chưa kịp giải thích hạt giống đó là cái liền tắt thở chết, cho nên Thời Kiều không biết hạt đậu này là loại cây gì.
Nói xong cô xoay người rời đi.
Khoảnh khắc cô ấy đóng cửa lại, lớp đất đen giống như một đống tro tàn đột nhiên chuyển động, như thể có thứ gì đó sắp chui ra.
**
Đến nhà bếp ở tầng một.
Thời Kiều không chào Giang Lam, chứ đừng nói đến việc gọi bà ta là mẹ.
Giang Lam nhìn thấy bộ quần áo cô mặc trên người thì cau mày: "Cô mặc cái quái gì vậy? Trong nhà không chuẩn bị quần áo cho cô sao?"
Thấy ngọn lửa nhỏ lại nhảy lên đầu, Thời Kiều lạnh lùng nói: “Tôi không thích mặc quần áo người khác đã mặc.”
Giang Lam càng nhíu chặt mày: “Yên Nhiễm là chị gái cô, làm sao có thể là người khác được!”
Thời Kiều kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng không chịu nói chuyện.
Thấy cô như vậy, Giang Lam càng tức giận: "Bây giờ cô đang ở nhà của nhà họ Thời, làm sao cô có thể mặc bộ quần áo này? Lập tức đổi cho tôi!"
Thời Kiều nhướng mi, lạnh giọng nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không mặc quần áo người khác đã mặc! Hơn nữa, để con gái ruột mặc quần áo của con gái em chồng, bà không thấy xấu hổ sao?"
Giang Lam sắc mặt đỏ bừng, tái nhợt: "..."
Mặc dù bà ta không thích đứa con gái này, nhưng những lời này đã chèn ép bà ta bảy phần.
Dù sao trong người Thời Kiều cũng đang chảy dòng máu của bà ta, bảo cô đi mặc quần áo của Yên Nhiễm, chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?
Bà ta suy nghĩ một chút nói: "Lát nữa tôi kêu người mang quần áo mới cho cô, hiện tại cô..."
Thời Kiều nhướng mắt nhìn bà ta: "Đưa tiền cho tôi, tôi đi mua vài bộ bình thường trước."
Giang Lam dừng lại một chút, từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ ngân hàng ném qua: "Đừng mua đống quần áo lộn xộn kia, còn có tiết kiệm tiền một chút đi!"
“Ừ.” Thời Kiều đút thẻ ngân hàng vào túi.
Vừa rồi bà Lâm xuống báo cáo, vốn tưởng rằng phu nhân sẽ quở trách nhị tiểu thư, nhưng không những không quở trách mà còn đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng.
Bà ta rất tức giận!
Nhưng vị nhị tiểu thư này thật sự không thể coi thường, mấy câu liền có thể xử lý được phu nhân!
Bà ta trợn tròn mắt, bước lên trước hỏi: "Nhị tiểu thư, bữa sáng cô muốn ăn gì?"
Thời Kiều nói: "Cái gì cũng được."
Bà Lâm đáp lại, sau đó cố ý mang một bữa sáng kiểu phương Tây.
Thời Kiều sống ở xóm núi từ khi còn nhỏ, cho dù cô đã học qua TV, nhưng lễ nghi ăn uống kiểu phương Tây không thể chỉ xem mà học được.
Đúng vậy, bà ta muốn xem cô tự mình làm trò hề!
Đáng tiếc suy nghĩ cẩn thận của bà ta nhất định sẽ thất bại.
Thời Kiều cầm nĩa và dao lên, bắt đầu ăn chậm rãi, động tác cực kỳ chuẩn mực và tao nhã.
Bà Lâm lại chết lặng.
Giang Lam cũng chú ý tới: "Cô... Trước đây đã từng học lễ nghi ăn uống sao?"
Thời Kiều đặt nĩa xuống, chấm khăn ăn lên khóe miệng nói: "Tôi học được trên TV."
Nhìn động tác uyển chuyển của cô, trong mắt Giang Lam hiện lên một tia ca ngợi và tính kế.
Hôm qua thấy con gái tầm thường cư xử thô lỗ, bà ta đã định từ bỏ cô rồi.
Bây giờ có vẻ như không chừng có thể lợi dụng được.
Thời Kiều không biết Giang Lam đang nghĩ gì, tiếp tục chậm rãi ăn bữa sáng.
Sau khi ăn xong, cô cầm thẻ ngân hàng và đi ra ngoài.
Mặc dù người mắc hội chứng Asperger có kỹ năng giao tiếp xã hội kém, nhưng họ thường có tài năng riêng, về IQ hoặc nghệ thuật.
Tài năng của Thời Kiều là may quần áo.
Hán phục mà cô tự làm nhìn cũng không tồi.
**
Sau khi ra ngoài mua sắm cả buổi chiều, Thời Kiều mua rất nhiều vải mà cô muốn, sau đó hài lòng đi về nhà.