Trong đêm, tiếng chém giết vẫn còn rất mãnh liệt, máu tươi của tu sĩ, binh lính và cả ác ma b ắn ra tung tóe, chiến trường trở thành một cơn mưa phùn màu máu.
Mà trên người của ai nấy hiện tại quần áo đều là nhiễm đỏ máu tươi.
Còn những đầu ác ma kia, bọn chúng vẫn ào ào tràn tới như không có điểm dừng, con số đã được tính đến gần nghìn.
Phe tu sĩ lại một lần nữa rơi vào thế hạ phong, bọn chúng bất quá số lượng cũng chỉ khoảng hơn ba trăm người, chưa kể đã có không ít người tử vong trước đó dẫn đến thế cục hiện tại là buộc họ phải đoàn diệt.
Mắt thấy tình thế không ổn, Nam Hoàng Vân hét lớn.
“Vừa đánh vừa lùi, kéo bọn hắn vào điểm “đen”.”
Theo mệnh lệnh của Nam Hoàng Vân đội quân vừa đánh vừa lui, đàn ác ma khí thế như thủy triều tràn lên công kích.
Trường Nam trong đám người thân ảnh như cô lang chém tới, hiện tại hắn đã diệt sát ác ma con số phải đếm tới hơn trăm.
Hắn đáy lòng thấp thỏm, dù những đầu ác ma này không mạnh, không đủ để gây ra uy hiếp cho hắn thế nhưng nguy cơ sinh tử này cứ đeo bám hắn mãi không thôi.
Thế rồi Trường Nam càng là đỏ mắt, hắn thân ảnh du tẩu trong chiến trường, bước chân ngày một nhanh, tốc độ giết ác ma càng là kinh người.
Bước chân Trường Nam xuất thủ không gây ra chút tiếng động khiến cho ác ma chưa kịp phát giác ra đã đầu lìa khỏi cổ, Trường Nam càng khẩn trương hơn nữa, hắn muốn biết rốt cục cái cảm giác sinh tử mãnh liệt trong lòng hắn xuất phát từ đâu.
Mà giờ phút này đội quân đang bị bức lui về tới phía tường thành, dù chưa ra khỏi khu rừng nhưng cứ với tốc độ như này chẳng bao lâu nữa biên giới sẽ thất thủ, đến lúc đó tình cảnh sẽ càng thêm tồi tệ.
Nhưng giờ phút này khi gần tiếp cận tới biên giới Nam Hoàng Vân nháy mắt ra hiệu cho vệ binh đội trưởng một cái, vệ binh đội trưởng phía xa nhận được tín hiệu gật gật đầu.
Hắn phất phất tay lập tức xuất hiện hai sợi dây vô hình, hắn kéo hai sợi dây lại bấm niệm pháp quyết.
Theo lấy pháp quyết của vệ binh đội trưởng về sau liền có hai khôi lỗi con ngươi lóe lên xoay người hướng đàn ác ma lao tới.
Hai đầu khôi lỗi này tiếp cận đến đàn ác ma sau đó lập tức tự bạo, tiếng nổ ầm vang làm cho hư không nơi đây vặn vẹo.
Theo lấy lực tự bạo Nam Hoàng Vân lại chỉ huy thế trận cùng với mười tu sĩ ngồi xuống bấm niệm pháp quyết.
Tiếng nổ mạnh vừa rồi đã diệt sát không ít đầu ác ma thế nhưng như vậy vẫn là chưa đủ, bọn chúng sau vài hơi thở chấn động đã lập tức định hình lại tiếp tục lao về phía trước.
Nhưng Nam Hoàng Vân chỉ chờ có thế, hắn bấm pháp quyết về sau gầm lên.
“Khai!”
Theo khẩu quyết của Nam Hoàng Vân lập tức xung quanh đám ác ma dưới chân đều phát sáng.
Một trận pháp bỗng lóe lên, đây là trận pháp mà tông môn đã chuẩn bị, tuy nhiên nó chỉ có thể sử dụng được một lần, ngày hôm nay mặc dù đau lòng nhưng Nam Hoàng Vân cũng không còn cách nào khác, hắn hét lớn.
“Bạo!”
Lập tức trận pháp càng sáng chói hơn làm cho ai nấy đều không tự chủ được mà nhắm mắt lại, sau đó một tiếng nổ ầm vang làm mặt đất trấn động.
Liền là ngay cả bên trong thành trấn lúc này cũng phải rung động.
Một khắc sau Nam Hoàng Vân và mười tu sĩ đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi, chiến trường hiếm có một phút yên lặng.
Nhờ có pháp trận vừa rồi mà số ác ma tử vong đã đạt đến cực điểm, mặc dù có chút đáng tiếc là không diệt sát hết được bọn chúng thế nhưng như vậy cũng là quá đủ để xoay chuyển cục diện.
Nam Hoàng Vân tiếp tục đứng lên, hắn hô lên.
“Theo ta, diệt sát bọn chúng!”
Lúc này thế trận một lần nữa lại đổi chiều, ác ma lúc này số lượng thưa thớt, đây chính là điểm yếu chí mạng của bọn chúng thế nên không lâu sau đoàn quân khí thế tăng mạnh dường như là diệt sát hết đàn ác ma.
Trường Nam cũng là rung động, hắn thực sự là có chút kính trọng đối với Nam Hoàng Vân, mặc dù người này tu vi không cao thế nhưng hắn rất có phong thái của một người chỉ huy, ra lệnh quyết đoán, đặc biệt là rất có trách nhiệm với việc thủ thành này.
Chiến trường lúc này chỉ còn lại những tiếng thở hổn hển, đây là giây phút hiếm có mà đoàn quân được nghỉ ngơi sớm như thế này trong những ngày tháng chiến đấu vừa qua.
Trường Nam biết hôm nay số lượng dã thú còn nhiều hơn cả hôm qua cho nên để chém giết hết được bọn chúng thì cái giá bỏ ra cũng là không nhỏ.
Pháp trận đã không còn, nếu như ngày mai ác ma lại nhiều hơn nữa thì không thể biết được tình cảnh gì sẽ xảy ra.
Thế nhưng chưa để cho đoàn quân được thở sâulập tức tiếng sói tru lại vang lên, Nam Hoàng Vân con ngươi co rụt lại, Trường Nam thì sống lưng lạnh toát, cảm giác nguy cơ sinh tử lúc này lại mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Phía xa lúc này lại có tiếng gào thét truyền tới, một đàn ác ma, dã thú nữa lại xuất hiện, tựu còn nhiều hơn cả lúc trước.
Đàn quân tràn tới như cơn sóng dữ khiến cho ai nấy đều biến sắc, không biết ai là người đầu tiên la lên.
“Chuyện này… chuyện này sao có thể?”
Hắn giọng nói còn run run, lập tức không ít người cũng đã rơi vào tuyệt vọng.
Nam Hoàng Vân điên cuồng, hắn đứng dậy quát lên.
“Mẹ kiếp, không còn đường lùi nữa rồi, phải chiến thôi, dù có chết cũng phải có cái chết thật vinh quang!”
Đội quân mang theo tuyệt vọng đứng lên nhao nhao tiến đến chém giết, thế nhưng khí thế đã không còn như trước, vì bọn chúng biết đêm nay cái chết là điều không thể tránh khỏi.
Lúc này vệ binh đội trưởng xuất thủ, hắn vọt lên bấm niệm pháp quyết, hư không một thoáng vặn vẹo sau đó xuất hiện một đôi chân không lồ uỳnh uỳnh hướng đàn ác ma mà dậm xuống.
Trường Nam con ngươi giật giật, hắn nhận ra ngay đây chính là khí huyết hóa ảnh trong ngưng khí kinh, tuy nhiên vì vệ binh đội trưởng mới tầng bảy nên hắn hóa ảnh vẫn chưa có hoàn chỉnh.
Nhờ có vệ binh đội trưởng xuất thủ lúc khiến cho ác ma một lần nữa tử thương thảm trọng, thế nhưng mặc dù đã là ngưng khí tầng bảy nhưng đối mặt với số lượng ác ma khủng khiếp như này vệ binh đội trưởng cũng không thể không bị trọng thương.
Trường Nam trong đám người mặc dù không nổi bật nhưng đó là do kiểu chiến đấu của hắn như vậy, hắn đã diệt sát rất nhiều đầu ác ma, toàn thân đã có dấu hiệu mệt mỏi.
Thế nhưng vào lúc này một tên ác ma bất ngờ vọt lên hướng vệ binh đội trưởng mà đánh tới, đầu ác ma này rất khác biệt so với phần còn lại, nó nhe nanh cười quỷ dị, sâu trong ánh mắt còn có một tia… thần trí!
Vệ binh đội trưởng đáy lòng nhảy bộp một cái, hắn phát ra tiếng kinh hô.
“Ngưng khí tầng bảy!”
Câu nói này vừa ra làm cho Nam Hoàng Vân, Trường Nam và đám binh lính nhất thời sững sờ, bọn chúng không thể tin vào tai của mình nữa, một đầu ác ma ngưng khí tầng bảy!
Trường Nam lại là khó tin, hắn nguyên lai cứ nghĩ ác ma chỉ mạnh khi đi theo bầy đàn nhưng hôm nay hắn nhận ra mình đã lầm, ác ma vậy mà còn biết tu hành!
Tiếng giao thủ ầm ầm trấn động trên không trung, ác ma tựu chiếm được thế thượng phong đang không ngừng công kích bức lui vệ binh đội trưởng.
Còn Trường Nam bên dưới vẫn điên cuồng chém giết, hắn nhận ra mình đã tiếp cận tới gần nguy cơ đầu nguồn.
Trường Nam một tay vừa chém ác ma con mắt vừa đảo xung quanh chiến trường, nhất thời mục quang của hắn ngưng tụ về một nơi.
Một nơi không ở trong chiến trường mà ở đỉnh đồi phía sau kia, lúc này đứng đó đang có một thân ảnh mặc trường bào màu đen phủ kín cả gương mặt chỉ để lộ ra con mắt đỏ tươi.
Thân ảnh này như nhận ra được ánh mắt của Trường Nam lập tức cũng quét tới.
Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau làm cho Trường Nam đầu óc ầm vang một tiếng, hắn lảo đảo lui lại phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn cảm nhận thấy có một thanh đao vô hình đang gào thét đâm vào thần trí của mình ý muốn đoạt mạng.
Thế nhưng lúc này vòng cổ của Trường Nam lại lóe lên ngăn cản lực trùng kích kia khiến hắn tránh đi được một kiếp nạn, sau đó vòng cổ cũng ảm đạm xuống rồi yên vị trên cổ Trường Nam.
Mà thân ảnh bí ẩn kia lúc này cũng nở một nụ cười quỷ dị, lẩm bẩm giọng nói có chút khàn khàn.
“Thú vị!”
Hắn con mắt lóe lên một cái, bất chợt trong chiến trường không ít ác ma dã thú mục quang ngưng tụ tại Trường Nam chuyển hướng công kích muốn diệt sát hắn.
Trường Nam sống lưng lạnh toát, hắn phong cách chiến đấu không phải lấy một chọi nhiều, với tình hình như hiện tại bản thân hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Nhất là lúc này hắn còn đang bị trọng thương, đối mặt với tình cảnh này hắn chỉ còn biết cắn răng đứng lên tiếp tục chiến đấu.
Thế nhưng đúng vào lúc này bầu trời bắt đầu cũng ửng sáng, ở phía xa kia thân ảnh bí ẩn lắc lắc đầu.
“Mất hứng quá!”
Nói rồi hắn phất tay một cái lập tức toàn bộ ác ma dừng hoạt động lại lui về phía xa sau đó chạy đi về phía bóng tối.
Trường Nam nơi đó ngẩn người sau đó trực tiếp ngã gục xuống đất liên tục ho ra máu tươi.
Một đêm nữa lại trôi qua, hôm nay đoàn quân nhiệm vụ thủ thành vẫn là thành công, thế nhưng cái giá phải trả cũng là không nhỏ.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc