Tầm mắt Trường Nam cứ như thế mở ra, hắn một lần nữa lại xuất hiện tại quảng trường mà hắn đã từng tham gia khảo hạch nhập môn, quảng trường này trôi nổi trên bầu trời, diện tích cũng không tính là nhỏ.

Đi về phía trước một đoạn Trường Nam cũng bắt đầu thấy lác đác có tu sĩ xuất hiện, bọn chúng bộ dáng so với Trường Nam tựa hồ đồng dạng, chắc hẳn đều là tới để báo danh tư cách đệ tử nội môn.

Lúc sau, xuất hiện trước tầm mắt Trường Nam là một cái bàn dài, ở đó còn có hai tu sĩ một cao một thấp đang ngồi một tay phe phẩy quạt lông vũ một tay thì cầm bút lông ghi ghi chép chép.

Trường Nam tiến nhập vào hàng ngũ xếp hàng dài, nửa ngày sau hắn rốt cục tiến đến chiếc bàn dài kia, lúc này tu sĩ vóc dáng cao lớn cũng không nhìn lấy hắn chỉ nhàn nhạt mở miệng:

“Người tiếp tên gì, đã Trúc Cơ mấy khiếu?”

Trường Nam cũng không do dự liền lập tức đáp lại:

“Trường Nam, Trúc Cơ sơ kỳ.”

Tu sĩ vóc dáng cao lớn chỉ gật đầu sau đó dùng bút lông ghi lại trên một tập giấy, chỉ thấy bên trong tập giấy là rất nhiều danh tự khác nhau.

“Trương Hổ, Trúc Cơ sơ kỳ, báo danh ngày mùng tám tháng tư năm Canh Dần, Lâm Ngọc Nga, Trúc Cơ sơ kỳ, báo danh ngày hai mươi mốt tháng bảy năm Canh Dần, Hồ Sỹ Đạo, Trúc Cơ sơ kỳ, báo danh ngày hai mươi chín tháng bảy năm Canh Dần,…”

Trường Nam đọc thầm những dòng chữ phía bên kia tập giấy, chờ cho đến khi hắn cũng được ghi tên về sau liền là được sắp xếp ngồi bên trong quảng trường chờ đợi giao phó tiếp theo.

Lúc này trên quảng trường cũng có không ít người, tuy nhiên bộ dáng bọn chúng đồng loạt đều là khẩn trương cùng hồi hộp.

Mà một màn này cũng khiến Trường Nam đáy lòng không khỏi cảm khái:

“Cũng không phải chỉ có tiến vào Linh Đấu Bí Cảnh mới có thể Trúc Cơ, nhiều tu sĩ linh căn cực tốt, có thiên phú tu hành, bọn chúng đều có thể tấn thăng Trúc Cơ dựa vào Trúc Cơ đan, đối với nhóm tu sĩ này tựa hồ chỉ cần một viên cũng là quá đủ, song ngược lại những tu sĩ thiên phú tu hành kém tựu tới năm, mười viên Trúc Cơ đan cũng khó có thể đột phá, lại gây ra phản phệ bài xích với Trúc Cơ đan từ đó về sau con đường tu hành cũng coi như đứt đoạn.”



Thời gian qua đi, một ngày sau rốt cuộc cũng không còn xuất hiện tu sĩ nào tới báo danh nữa, lúc này hai tu sĩ ngồi ở phía bàn dài mới đứng dậy đi về phía đám người Trường Nam.

Chờ đến khi hai tu sĩ tiến tới, lúc này bên trong quảng trường có mười hai tu sĩ, bọn chúng đều ở cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ có nam có nữ, toàn bộ đều đồng loạt đứng lên ôm quyền về phía hai tu sĩ kia:

“Bái kiến hai vị sư bá!”

Hai tu sĩ một cao một thấp khoát tay, ánh mắt tỏ rõ vẻ hài lòng, lúc sau tu sĩ vóc dáng cao lớn lên tiếng:

“Các ngươi từ hôm nay đã chính thức được công nhận là đệ tử nội môn của Tây Uyên Tông, mỗi người cầm lấy một lệnh bài này.”

Nói xong tu sĩ này ném về phía đám người Trường Nam mỗi người một tấm lệnh bài, không cần nhìn cũng biết đây là lệnh bài chứng minh tư cách đệ tử nội môn.

Sau đó hai tu sĩ này điều khiển pháp khí bay lên không trung:

“Theo sau chúng ta.”

Đám người Trường Nam không hề do dự cũng xuất ra pháp khí ngự khí phi hành theo sau.

Bay được một đoạn đường xuất hiện trước mắt đám người là một bức tường trận pháp bao phủ linh khí cực dày, càng đến gần Trường Nam lại càng cảm thấy có một đạo ánh mắt đang dò xét bọn hắn, cho đến khi được hai tu sĩ nhắc nhở riêng mỗi người đều lấy lệnh bài ra cầm trên tay lúc này đạo ánh mắt dò xét kia mới tiêu tán.

Sau đó đám người Trường Nam dễ dàng đi xuyên qua bức tường trận pháp, chỉ thấy trước mắt Trường Nam xuất hiện một cảnh tượng mà từ trước tới nay hắn chưa bao giờ từng được chứng kiến qua.


Phía trước là vô số núi đá nhấp nhô chập chùng, mà những ngọn sơn phong này vậy mà đều đang trôi nổi, mà cái nóng oi bức từ hai vầng Thái Dương đã không biết từ lúc nào biến mất hoàn toàn, linh khí tại đây vô cùng dồi dào, Trường Nam còn liên tục nhìn thấy các tu sĩ đang phi hành trên bầu trời, mỗi tu sĩ ở đây tu vi đều đã Trúc Cơ cảnh trở lên, số lượng tầng tầng lớp lớp, bầu không khí vô cùng nhộn nhịp.

Lúc này tu sĩ vóc dáng thấp bé cắt ngang mạch suy nghĩ của đám người Trường Nam nói:

“Đây chính là sơn môn bên trong của Tây Uyên Tông, cũng là hạch tâm của tông môn chúng ta, Tây Uyên Tông nội môn bên trong chia ra thành hai trường phái Pháp tu và Đan tu.”

Trường Nam cùng đám người lập tức tập trung lắng nghe, tu sĩ vóc dáng cao lớn gật đầu nói tiếp bổ sung:

“Các ngươi hiện tại đã là tu sĩ nội môn, mà nhiệm vụ đầu tiên của đệ tử nội môn chính là lựa chọn trường phái tu hành cho bản thân, nên nhớ điều này rất quan trọng, nó biểu đạt cho con đường tu hành của các ngươi sau này tại tông môn, các ngươi phải lựa chọn thật kỹ càng, nếu như hối hận cũng sẽ không có cơ hội để lựa chọn lần hai.”

Lúc này có một nam tu sĩ lên tiếng:

“Sư bá ta có một vấn đề muốn hỏi, nếu như sau khi lựa chọn xong trường phái việc tu hành sau này của chúng ta tại tông môn sẽ diễn ra như thế nào, hay vẫn sẽ là quy tắc tự sinh tự diệt giống như khi ở ngoại môn?”

Câu hỏi này hiển nhiên là trọng tâm mà tu sĩ ở đây ai cũng đều muốn hỏi, tu sĩ vóc dáng thấp bé giọng điệu không thay đổi mà trả lời:

“Mỗi trường phái đều sẽ có tài nguyên tu hành cũng như hướng đi khác nhau, bất quá trong sơn môn vẫn sẽ có một số tài nguyên mà đệ tử của hai trường phái có thể tu hành chung, mà các ngươi mới đến cũng đều có thể đến Tàng Kinh Các một chuyến lựa chọn công pháp tu hành phù hợp với bản thân, còn nói về việc tu hành của các ngươi sau này dĩ nhiên trong tông môn cũng sẽ có những luật lệ nhất định, chờ đến khi các ngươi chọn xong trường phái tu hành sẽ dần dần hiểu ra thôi.”

Tu sĩ vóc dáng cao lớn nói tiếp:

“Hiện giờ cũng nên lựa chọn trường phái tu hành đi thôi, ai lựa chọn Pháp tu tiến tới đứng phía sau ta, Đan tu còn lại tới phía sau Hàn sư đệ đây.”

Tu sĩ vóc dáng cao lớn vừa nói vừa chỉ về phía tu sĩ bên cạnh mình.



Đương nhiên mỗi tu sĩ đều muốn lựa chọn tu hành thuật pháp là con đường chính cho riêng mình, bởi vì tu hành thuật pháp không những sẽ giúp chiến lực bản thân tăng mạnh mẽ mà còn giúp bản thân có thực lực để tự bảo vệ mình.

Vì thế cho nên mười hai tu sĩ ở đây phần lớn đều không do dự mà đi về phía sau lưng tu sĩ vóc dáng cao lớn, mà điều này khiến cho hai tu sĩ trước mặt bọn chúng cũng không lấy làm bất ngờ, bao nhiêu năm qua sự việc này cũng đều diễn ra như vậy.

Chờ đến khi tất cả đều đồng loạt chọn xong trường phái, tu sĩ vừa được gọi là Hàn sư đệ gương mặt cười cười nhoáng người lên ôm quyền về phía tu sĩ vóc dáng cao lớn nói:

“Vũ huynh, nhiệm vụ chúng ta cũng đã xong, vậy đệ xin cáo từ trước.”

Nói xong vị Hàn sư đệ này đang định rời đi thì bỗng hắn gương mặt cứng đờ, phía sau hắn vậy mà đứng lấy một tu sĩ, phải biết bao nhiêu năm qua Đan tu đều là không một ai lựa chọn, vậy mà lần này lại có người đem Đan tu mà chọn.

Tu sĩ phía sau vị Hàn sư đệ này tướng mạo phi phàm, một mái tóc đen dài, trên hông đeo đại kiếm, áo bào theo gió phất phơ, hắn mỉm cười ôm quyền với vị Hàn sư đệ nói:

“Ra mắt sư bá.”

Tu sĩ này không phải Trường Nam thì còn là ai.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play