Lúc này Trường Nam đứng lên, sống lưng thẳng tắp, toàn thân một lần nữa khí huyết lại bùng nổ, khí huyết này xuất hiện từ sự chấp nhất của hắn, Trường Nam điên cuồng, hắn đưa cánh tay còn lành lặn của mình ra nhưng không để công kích ai cả.

Trường Nam dùng cánh tay trái đâm trực tiếp vào trong cơ thể của mình sau đó hung hăng rút mười đạo linh mạch đã đại thành của mình ra.

Một màn này làm cho đại địa chấn động, chúng tu xung quanh phải biến sắc, đạo tử Huyết Thất Thành đỉnh núi phía xa con ngươi co rụt lại, đạo tử Huyết Lục Thành con mắt trợn tròn còn đạo tử Huyết Ngũ Thành thì thở dài một tiếng.

Bọn chúng đã như vậy thì không phải nói đến những tu sĩ dưới đại địa trực tiếp chứng kiến một màn này, Trường Nam cầm mười đường linh mạch trong tay không ngừng truyền tới những áp lực sinh ra từ thân thể, dưới áp lực này mười đường linh mạch không ngừng chấn động.

Sau đó nó kết thành hình một viên đan, Diệp Liệt Tử ánh mắt co rụt lại, hắn nhanh chóng mở miệng:

“Giết hắn, hắn đang muốn Trúc Cơ!”

Đồng loạt tu sĩ xung quanh cũng bắt đầu nhận ra một màn này, bọn chúng riêng phần mình xuất ra đủ loại pháp khí lao tới Trường Nam.

Trường Nam không do dự một giây một phút nào, hắn trực tiếp nuốt viên đan dược này, lập tức một tia sóng nhiệt điên cuồng truyền ra, chúng tu sĩ không thể động thêm một bước nào, tất cả đều chỉ còn biết giương mắt nhìn một màn tiếp theo xảy ra.

Diệp Liệt Tử hét lên:

“Chết tiệt!”

Sau đó hắn bắt đầu có ý định rút lui.

Trường Nam hét lên một tiếng kinh thiên động địa, hắn mở mắt ra, đồng tử từng trận thiểm điện, sát khí quanh thân lúc này bộc phát nhoáng người lên lao tới đám người không ngừng chém giết.

Tu sĩ Ngưng Khí đại viên mãn từ xưa đến nay có hai loại Trúc Cơ, thứ nhất sử dụng Trúc Cơ đan tiến hành phá vỡ gông xiềng, khai thông khiếu huyệt, thứ hai là sử dụng những ác hồn sinh ra trong Linh Đấu Bí Cảnh, thế nhưng trên thiên địa tựu có một cách nữa để Trúc Cơ.

Chính là một màn của Trường Nam vừa rồi, hắn tự móc linh mạch của mình ra dùng nó sử dụng thành Trúc Cơ đan để đột phá, nhưng đây là phương thức đã bị cấm, bởi vì hậu quả của nó chính là đạo cơ vỡ nát, sau một khoảng thời gian ngắn tu vi sẽ không ngừng rơi xuống, nhẹ thì sẽ trở thành phàm nhân không còn cơ hội tu hành, nặng sẽ trực tiếp bỏ mạng.


Trường Nam hoàn toàn biết điều này, nhưng hắn đã không còn lựa chọn nào khác, lúc này hắn sử dụng một loại tốc độ nhanh nhất diệt sát đám tu sĩ này, sau đó hắn quét ánh mắt tới Diệp Liệt Tử đuổi theo.

Diệt Liệt Tử lúc này tâm thần chấn động, Trường Nam Ngưng Khí đại viên mãn lúc còn sung mãn hắn cũng là không nắm chắc phần thắng chứ đừng nói đến đối phương lúc này còn đang ở cảnh giới Trúc Cơ.

Diệp Liệt Tử cước bộ không dừng lại, xung quanh hắn từng đạo côn trùng hôi thối xuất hiện cản đi bước tiến của Trường Nam.

Sau đó Diệp Liệt Tử liền cắn chót lưỡi phun ra một đạo sương mù xám, Trường Nam trên tay cầm Nghịch Thiên Kiếm quét ra một đường, lập tức sương mù chao đảo rồi tan biến, dựa trên tu vi Trường Nam tăng lên Trúc Cơ, Nghịch Thiên Kiếm cũng đã dần dần tăng lên, nó mơ hồ sinh ra những đạo kiếm ý, nhưng những đạo kiếm ý này rốt cục cũng không có xuất hiện, bởi vì Trường Nam còn không phải chân chính Trúc Cơ, hắn chỉ là giả Trúc Cơ.

Trường Nam lại nhoáng người lên đuổi theo Diệp Liệt Tử , hắn đã vô cũng khẩn trương, bởi vì Trường Nam nhận thấy tu vi của bản thân lúc này đã bắt đầu có dấu hiệu bất ổn, mà Diệp Liệt Tử quỷ kế đa đoan, pháp bảo, thần thông hết thứ này đến thứ khác cản đi bước chân của hắn.

Trường Nam trong cơ thể từng đạo lôi đình oanh minh, hắn gào thét bộc phát hết thảy lao tới, loại tốc độ này bao gồm tất cả thời gian tu hành của hắn, lưỡi kiếm đã phóng ra, Trường Nam không giữ lại bất cứ thứ gì, hắn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ gò má hắn rơi xuống.

Diệp Liệt Tử con ngươi co rút lại, chết chóc từng cảnh tượng bắt đầu hiện lên trong não hải hắn, thế nhưng lưỡi kiếm chỉ chạm nhẹ vào mi tâm của hắn rồi đột nhiên dừng lại.

Trường Nam đã bị phản phệ, rốt cục tu vi của hắn, đạo cơ của hắn đã vỡ vụn, Trường Nam thân thể lảo đảo rơi xuống mặt đất, khí tuyệt bỏ mình.

Thiên địa một thoáng tĩnh lặng, Diệp Liệt Tử từ trong hoàn hồn tỉnh lại, hắn cười lớn:

“Ngu xuẩn, tự phá vỡ đạo cơ, kết cục này ta đã sớm nhìn ra, cũng đừng vội trách ta, có trách chỉ trách ngươi là người của Huyết Tam Thành.”

Trên thực tế một đường đến đây Diệp Liệt Tử đã giết toàn bộ tu sĩ của Huyết Tam Thành, đây là chỉ thị của Trần Vu Diệp, nhưng hắn vẫn còn một lý do khác.

Sau đó Diệp Liệt Tử liền nhìn về một phương hướng nhoáng người phóng tới, ngay khi hắn đặt chân xuống chính là vị trí mà An Đại Hải đang ngồi đả toạ.

An Đại Hải chỉ còn nửa thân thể lúc đang ngồi đả toạ trị thương liền mở mắt ra, hai tay ôm quyền về phía Diệp Liệt Tử:

“Đa tạ đạo hữu đã ra tay tương trợ.”



Thế nhưng chỉ thấy Diệp Liệt Tử vung chân ra đá mạnh một cước làm cho An Đại Hải bắn ra trăm trượng không ngừng ho ra máu tươi, Diệp Liệt Tử khó hiểu mở miệng:

“Đạo hữu…”

Diệp Liệt Tử cắt ngang:

“Câm miệng!”

Sau đó hắn từ từ bước tới, vừa đi Diệp Liệt Tử vừa làm động tác cởi mũ trùm đầu xuống, gương mặt của hắn là một thiếu niên, độ tuổi so với Trường Nam không sai biệt, hắn bước tới nói:

“Ngươi còn nhận ra ta sao?”

An Đại Hải gương mặt khó hiểu, sau đó hắn thất thần nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, một khoảng thời gian sau hắn đồng tử mới co rút lại la lên thất thanh:

“Là ngươi!”

Diệp Liệt Tử cười cười sau đó nói:

“Cảm ơn ngươi đã nhận ra ta.”

Gương mặt này của Diệp Liệt Tử nếu như Trường Nam còn sống tựu sẽ nhận ra ngay tức khắc, hắn chính là Trung Kiên, năm đó Trường Nam cùng với hắn chính là bị An Đại Hải bắt đi từ làng Việt Hải, mà Trung Kiên cả gia đình hắn cũng đều bị An Đại Hải binh lính của hắn giết chết.

Năm đó ác ma tấn công khu phế tích, Trung Kiên đã mất tích, hắn chạy trốn thành công một đường lưu lạc cho đến khi gặp Trần Vu Diệp, hắn chấp nhận nguyện làm trâu làm ngựa cho Trần Vu Diệp chỉ để bước lên con đường tu hành này ý đồ một ngày sẽ giết chết An Đại Hải.

“Sở dĩ ta cứu ngươi một mạng bởi vì ngoài ta ra không ai đủ tư cách để giết ngươi.”


Nói rồi trên tay Trung Kiên xuất hiện một thanh đoản đao, hắn đến trước người của An Đại Hải ngồi xuống sử dụng lưỡi đao bắt đầu khoét đi đôi mắt của tên này.

An Đại Hải kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, hắn liên tục kêu gào:

“Tha mạng, tha cho ta một mạng, cầu xin ngươi, ta biết sai rồi.”

Nhưng Trung Kiên còn không muốn dừng lại, sau đó hắn sử dụng đoản đao cắt từng mảng thịt của An Đại Hải, lóc thịt của hắn ra để lộ ra những mảng xương trắng nhìn thấy mà ghê người, hắn không muốn giết An Đại Hải ngay lập tức, như vậy thì bao nhiêu thống khổ hắn phải chịu đựng trong thời gian qua đều chưa thể phát tiết được.

Nửa ngày sau, quá trình tra tấn còn chưa có dừng lại, từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang vọng khắp đại địa, An Đại Hải nằm dưới mặt đất, hai hốc mắt lõm sâu, cả người chỉ còn lại một bộ xương trắng, ngũ tạng lục phủ đều đã bị móc ra, hắn khó khăn mở miệng:

“Giết ta đi!”

Trung Kiên đứng dậy cười lớn ánh mắt lăng liệt:

“Sảng khoái, thực sự sảng khoái, như ý ngươi muốn.”

Nói xong hắn trực tiếp cắt đầu của An Đại Hải xuống sau đó giẫm nát nguyên thần của tên này, An Đại Hải bấy giờ đã chính thức chết!

Trung Kiên đứng dậy, bộ dáng quỷ dị tà ác vô cùng, hắn nhìn về hướng xác chết của Trường Nam sau đó nhoáng người lên đi tới:

“Thanh kiếm kia không tệ!”

Thế nhưng đúng vào lúc này mặt đất Linh Đấu Bí Cảnh rung lắc dữ dội, từ phía Linh Đấu Vương Cung truyền ra những tiếng gầm giận dữ, các tu sĩ nhao nhao tâm thần chấn động, từng thiên kiêu lúc này cũng xuất đầu lộ diện, Linh Đấu Bí Cảnh một lần tiến vào chỉ là để chờ đến thời khắc này, tế tự mở ra!

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play