Ánh kiếm loé lên, Trường Nam toàn thân sát khí đã nồng đậm đến cực điểm, những tên tuỳ tùng tên nào tên nấy tròng mắt đều lộ ra biểu cảm sợ hãi không thôi, bọn chúng trong mắt chỉ thấy thân ảnh thiếu niên trước mặt như ma như quỷ, tà dị đến cực điểm.
Mà Trường Nam kiếm thuật của hắn cũng tiến bộ hơn rất nhiều, nhất là kể từ sau khi chiến đấu với bộ xương khô bên trong mộ địa lúc trước, lúc này mỗi bước chân của hắn đi qua máu chảy đầu rơi, đối phương chết với những phương thức cực kì thê thảm.
Trên không trung, từng tiếng nổ oanh oanh vang vọng khắp bát phương, Nguyễn Chương liên tục lui lại, chiến lực của hắn hiển nhiên là cũng không có giống với các tu sĩ Ngưng Khí cảnh tầm thường, tựu có chỗ bất phàm hơn, mặt khác thủ đoạn coi như cũng không ít.
Thế nhưng đứng trước Dương Khinh Vũ, Nguyễn Chương cũng hoàn toàn không có một tia phản kích nào, Dương Khinh Vũ nhoáng người lên, toàn thân một bộ khí huyết sôi trào, Khôi Ảnh huyết vũ gào thét thao thiên, chấn động đại địa, dã thú điên cuồng bỏ trốn.
“Giờ chơi hết rồi.”
Dương Khinh Vũ lên tiếng, sau đó hắn bấm luyện pháp quyết, bầu trời nhuộm một mảnh huyết vũ, lôi đình nổ vang, mưa máu bắt đầu rơi xuống, mỗi nơi bị nước mưa xâm nhiễm đều có dấu hiệu mục nát, đại địa chỉ còn một mảnh hoang tàn.
Trường Nam đã thôi động linh khí từ lúc nào bảo vệ thân thể, Nguyễn Chương cũng là như vậy, tuy nhiên hắn trước đó cũng đã nhận không ít thương thế cho nên một chiêu này của Dương Khinh Vũ cũng là khiến cho Nguyễn Chương không thể chống đỡ nổi, thân thể ngã xuống đập mạnh vào tảng đá lớn liên tục ho ra máu, khí tức cũng đã dần dần ảm đạm.
Thân ảnh áo đỏ trên không trung tuấn lãng phi phàm, không thèm nhìn Nguyễn Chương một cái, đang định thu hồi tầm mắt lúc đột nhiên tròng mắt hắn nheo lại, hơn chục tuỳ tùng lúc trước của hắn xác chết nằm bên dưới không còn lấy một người sống sót.
Bên dưới lúc này, Trường Nam đứng đó, mặt nạ hồ ly không biết lúc nào đã bị nhuộm đỏ màu máu tươi tí tách tí tách rơi xuống cổ áo, thấm vào thân thể.
Trường Nam bên trong mặt nạ, con ngươi đã dạt dào sát khí, hắn ngẩng đầu, hướng Dương Khinh Vũ mà nhìn tới.
Khoảnh khắc hai ánh mắt va chạm vào nhau, thương khung vặn vẹo, cả hai tâm thần đều nhấc lên từng trận chấn động, Trường Nam bên trong não hải đang không ngừng có từng đạo lôi đình nổ vang, thế nhưng hết thảy đều không làm chiến ý của hắn giảm bớt chút nào:
“Tử Kiếm Quyết thức thứ ba, Lôi Mệnh!”
Lưỡi kiếm lôi điện không biết từ đâu xuất hiện vờn quanh, sau đó là lan đến trên người của Trường Nam, hắn khom người xuống tạo thế rồi nhảy một mạch lên hướng về phía Dương Khinh Vũ.
Dương Khinh Vũ nhất thời cả kinh, thế nhưng chỉ thấy chưa đầy một hơi thở sau, một lưỡi kiếm đã đâm xuyên qua cơ thể của hắn, không thể phản kháng, cũng không có thời gian để phản kháng, thậm chí lúc này não hải của Dương Khinh Vũ còn nhìn thấy được cảnh tượng bản thân đang trôi nổi ở trong không gian tăm tối vô tận cho đến khi tan biến.
Trường Nam đôi mắt thiểm điện còn đang tại, nhưng hắn cũng không muốn dừng lại chút nào, sau khi đâm xuyên qua thân thể Dương Khinh Vũ, Trường Nam trên không trung xoay một vòng, lưỡi kiếm lại hướng về phía Dương Khinh Vũ còn đang chấn động:
“Tử Kiếm Quyết thức thứ nhất, Tam Hoả!”
Lôi điện lúc này được thay thế bằng hoả quang, trong đêm tối nơi đây bỗng nhiên trở thành một mảnh sáng rực chói mắt, lưỡi kiếm một lần nữa lao tới, hư ảnh Giao Long ba đầu hiển lộ gào thét kinh thiên một lần nữa lại đâm xuyên qua thân thể của Dương Khinh Vũ.
Dương Khinh Vũ hét thảm phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, thế nhưng Trường Nam chiến ý vẫn là chưa có dừng lại, hắn biết Dương Khinh Vũ rất mạnh vì thế cho nên ngay khi xuất thủ là phải không cho đối phương có thời gian kịp phản kháng, Lôi Mệnh chính là thứ cốt lõi ngay từ ban đầu khiến hắn có thể thực hiện được chiến thuật tấn công này:
“Tử Kiếm Quyết thức thứ hai, Thuỷ Đoạn!”
Lưỡi kiếm hoả quang lại biến mất, thay vào đó là dòng thuỷ lưu như giang sơn đại hải ầm ầm xuất hiện, một lần nữa thao thiên tích địa hướng Dương Khinh Vũ vung ra một chém, thế nhưng lúc này Dương Khinh Vũ hét lớn, tròng mắt hắn điên cuồng đảo mạnh, ngón tay nắm chặt đâm vào lòng bàn tay như ép bản thân tỉnh lại, sau đó hắn khó khăn hét lên:
“Trở lại!”
Trường thương cắm dưới mặt đất như có cảm ứng rung lắc mạnh sau đó trở lại bên người của Dương Khinh Vũ đỡ lấy lưỡi kiếm kia.
Hai thanh pháp khí va chạm tạo ra xung kích cực lớn, bốn phía đã không biết bị phá huỷ bao nhiêu lần, liền là ngay cả mặt đất lúc này cũng lắc lư kịch liệt, Trường Nam và Dương Khinh Vũ cũng không tự chủ được bắn ra ngoài cả hai thân thể đều đâm xuyên qua những ngọn núi.
Trường Nam khó khăn chống đỡ mới dừng lại được, hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đau nhức kịch liệt, thế nhưng hắn không có đi để ý đến những cái loại đau nhức như thế này, lúc này, phía bên kia Dương Khinh Vũ bước ra, trên tay cầm lấy trường thương, giọng nói vẫn kinh đạm phong vân nói:
“Ngươi không tệ, thế nhưng hôm nay ngươi không sống được.”
Nói rồi bầu trời một lần nữa nhuộm thành màu đỏ, Dương Khinh Vũ bấm luyện pháp quyết sau đó dang hai tay ra hướng lấy thương khung:
“Hàng lâm!”
Lúc này trên bầu trời huyết hải, một gương mặt to lớn không giận tự uy dần dần hiển lộ, Trường Nam tâm thần chấn động, chưa dừng lại ở đó, gương mặt kia lộ ra biểu cảm thống khổ, trên cổ của nó còn có xích sắt cuốn quanh, bộ dáng giống như một nô lệ.
Sau đó gương mặt kia dãy dụa, Dương Khinh Vũ tiếp tục lẩm nhẩm một đoạn khẩu văn làm cho khuôn mặt to lớn kia dãy dụa điên cuồng, cuối cũng hàm răng của nó nghiến chặt lại với nhau đau đớn mở mắt ra, hướng về phía đại địa mà nhìn tới.
Ngay khoảnh khắc ấy đại địa ầm vang, mỗi nơi ánh mắt kia đi qua đều là sự huỷ diệt, ánh mắt ấy quét qua Nguyễn Chương còn đang hấp hối lúc, Nguyễn Chương liền là đau đớn sau đó thân thể liền là huyết nhục vỡ nát .
Nếu như nói cuộc đời mỗi con người đều có kiếp sau thì tại đây dưới ánh mắt kia Nguyễn Chương thân thể tan biến vào thiên địa, thần hồn cũng là như vậy, hắn vĩnh viễn sẽ không thể đầu thai, không có luân hồi.
Trường Nam tâm thần chấn động, thế nhưng đúng vào lúc này gương mặt to lớn kia nhìn tới hắn, chỉ thấy thân thể Trường Nam lắc lư dữ dội, một cỗ khí tức siêu việt đang dần xâm nhập thân thể hắn, cỗ khí tức này tang thương, thống khổ, nghẹn khuất.
Thân thể Trường Nam đa loại cảm xúc xuất hiện khiến hắn không tự chủ được cơ thể, thần hồn cũng như muốn tách ra, nhưng hết thảy còn chưa có phát sinh, bởi vì thần hồn của Trường Nam đã được Cổ Hoàng khí tức gia trì đi qua.
Trường Nam trấn an tâm thần, không do dự tay hướng lên thương khung chỉ một chỉ:
“Trảm Đao Chỉ, Nhất chỉ trảm thiên ma!”
Lời nói vừa ra, từ bên trên bầu trời, hư ảnh một thanh đao khổng lồ phủ xuống, như muốn tranh phong cùng gương mặt kia, phủ xuống lúc cũng làm cho gương mặt khổng lồ nhiều sự chú ý quét ánh mắt tới.
Lúc này thanh đao cũng sát phạt trảm tới cái đầu to lớn kia, hai luồng khí tức khủng bố va chạm, Đông Du Tông toàn bộ lãnh thổ xung quanh đều chấn động, tiếng nổ to lớn xé toang màn trời làm hai nửa, một bên hắc ám, một bên huyết hải.
Lúc này trên lãnh thổ của Đông Du Tông, các cao tầng đại lão ánh mắt đều nhìn tới chiến trường, thế nhưng cũng không một ai dám ra tay ngăn cản, bởi vì bọn chúng đang có một sự kiêng kị.
Trong một đại điện, một trung niên tu sĩ đang ngồi vẽ tranh, hắn vừa vẽ vừa nói với thuộc hạ:
“Việc không nên để tâm tốt nhất đừng tham dự, lui ra đi!”
“Tuân mệnh, Đại Trưởng lão!”
Đợi cho đến khi thân ảnh tu sĩ thuộc hạ kia đi ra ngoài, trung niên tu sĩ này mới dừng bút lẩm bẩm:
“Huyết Ma Tông, định biến Đông Du Tông thành nơi khơi mào chiến tranh hay sao!”
Nói rồi xung quanh hắn sát khí bức người, vách tường vỡ nứt, kiến trúc xung quanh đều rung lắc dữ dội, thế nhưng mọi thứ lại bất chợt dừng lại, sát khí trên thân trung niên tu sĩ lại tản đi, hắn nhắm mắt lại thở dài:
“Mà thôi, mà thôi, chuyện này cũng không liên quan đến ta, các ngươi cứ tự nhiên nha.”
Hoang dã, tại chiến trường lúc này khoảnh khắc trảm đao chỉ va chạm với cái đầu khổng lồ kia, đại địa nơi đây đã biến mơ hồ, Trường Nam tu vi khí huyết toàn bộ bộc phát chống đỡ, Dương Khinh Vũ phía bên kia cũng là như thế, để chống đỡ được gương mặt khổng lồ này hắn cũng đang phải huyết tế cho nó.
Mà dưới mặt đất, hai Khôi Ảnh pháp tướng của cả hai cũng là điên cuồng giao chiến, trận chiến này đã vượt xa cái gọi là cảnh giới Ngưng Khí, cả hai đều đã bày ra chiến lực hết sức kinh người.
Trường Nam trong đau đớn cố gắng chống đỡ, mà lúc này trong tâm thần của hắn không ngừng truyền đến từng thanh âm gào thét thống khổ:
“Giải thoát cho ta, giải thoát cho tộc nhân của ta, cầu xin ngươi!”
Trường Nam tâm thần chấn động, ánh mắt lăng liệt, hắn nhận ra lời nói này tới từ cự đại gương mặt trên màn trời kia, thời gian cứ thế trôi qua, cho đến khi Trường Nam lảo đảo lui lại về sau vài vòng Trảm đao chỉ cũng không chống đỡ được mà biến mất.
Mà phía bên kia Dương Khinh Vũ cũng là tương tự, cự đại gương mặt trên bầu trời bị một đao hiên ngang cắt qua lưu lại một vết sẹo nhìn thấy mà kinh người, sau đó nó cũng mơ hồ rồi tan biến, Dương Khinh Vũ thân thể suy yếu ngã lăn ra đất.
Cục diện như vậy có thể thấy hai bên lưỡng bại câu thương, thế nhưng không ai biết rằng Trường Nam tu luyện công pháp Luyện Thể Quyết, cho nên tốc độ hồi phục cực kì nhanh chóng, chẳng mất bao lâu hắn lảo đảo đứng dậy, trên tay cầm trường kiếm đi về phía Dương Khinh Vũ.
Dương Khinh Vũ con người co rụt lại, hắn đã vô lực phản kháng, lúc này chỉ biết quơ nhặng tay chân liên tục nói:
“Ngươi… ngươi đừng có qua đây, giết bổn thiếu ngươi không gánh được hoạ sát thân!”
Trường Nam không nói hai lời bước đến, lưỡi kiếm hướng đến cái cổ đang định cắt xuống thì bỗng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ hư vô truyền tới:
“Đủ rồi!”
Sau đó một lão trung niên trường bào màu đỏ, trên ngực áo có hai ngôi sao vô thanh vô tức xuất hiện ngăn ở trước người Dương Khinh Vũ:
“Ngươi quá phận!”
Lão trung niên này giận giữ không thôi, sau đó ánh mắt lăng liệt rơi trên thân Trường Nam khiến hắn tâm thần run lên, đây là ánh mắt của một tu sĩ đã bước qua cảnh giới Trúc Cơ, một cảnh giới mà Trường Nam vẫn còn rất mơ hồ.
Chỉ một ánh mắt thôi mà Trường Nam nhất thời thân thể oanh minh, hắn không tài nào thở nổi, cái chết bắt đầu ập tới.
Thế nhưng mọi chuyện vẫn còn chưa có dừng lại, từ hư vô lại xuất hiện thêm một giọng nói nữa:
“Dương huynh, như vậy là sao đây?”
Một trung niên nữa xuất hiện trước mặt Trường Nam, trung niên này cũng là một bộ đạo bào tương tự chỉ khác trên ngực hắn có ba ngôi sao, trên tay hắn còn đang không ngừng xoay tròn một cái vòng châu.
“Dương huynh, chẳng phải ngươi nói sẽ không xen vào chuyện này sao, chỉ là một ván cờ thôi, ngươi đã thua rồi tại sao còn định lật bàn cờ?”
Trung niên được gọi là Dương huynh kia tức giận nói:
“Trần Sinh Cương, rõ ràng là ngươi lừa ta, ám tử kia là ngươi cố tình đưa tới, nó không có trên bàn cờ.”
Trần Sinh Cương cười cười:
“Dương huynh, ta vậy mà nghiêm túc đánh cờ với ngươi nha, ngươi xem tên này còn không phải nhi tử của tâm phúc Triệu Quân Tùng khi xưa của ta sao?”
Nói xong hắn tháo mặt nạ Trường Nam xuống sau đó lại liên tục cười không ngừng:
“Thú vị, năm xưa Dương huynh là giết Triệu Quân Tùng, thời thế thế thời, nay ta lại được nhìn nhi tử hai người tranh phong, thế nhưng có vẻ gió đã đổi chiều.”
Trung niên trên ngực có hai ngôi sao nhăn mày lại:
“Ngươi muốn chiến tranh sao?”
Trần Sinh Cương lúc này gương mặt đã thu hồi nét tươi cười, ánh mắt thâm sâu nói:
“Bao nhiêu năm qua đấu đá, có vẻ ta ngươi chưa thực sự trực tiếp giáp mặt nhau lần nào, phen này liền muốn chiến một trận đi, Dương Hoa Phi!”
Dương Hoa Phi xách Dương Khinh Vũ trên người sau lưng hắn một vòng xoáy cự đại xuất hiện, sau đó Dương Hoa Phi xoay người đi vào bên trong vòng xoáy, trước khi đi còn kịp truyền ra một câu nói:
“Như ngươi muốn!”
Trần Sinh Cương sau lưng cự đại vòng xoáy cũng xuất hiện, sau đó hắn nhìn về phía Trường Nam ánh mắt lộ ra vẻ kì dị, trên tay vẫn giữ nguyên hành động xoay vòng châu nói:
“Về thôi, chiến tranh còn nhanh muốn bạo khởi!”
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc