Lúc này, theo lấy từng nhịp chèo của lão già, nhóm người Trường Nam cũng dần dà tiến nhập vào bên trong hang động.
Trái ngược với cảnh sắc cũng như khí tức bên ngoài, vào trong hang động lúc, chỉ thấy bên trong là một mảnh đen kịt tối tăm, xung quanh dâng lên từng trận lệ khí làm cho da đầu đoàn người ai nấy đều tê dại.
Lấy tu vi của Trường Nam hiện tại cũng không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, chỉ mơ hồ nhìn trên những vách tường bên cạnh dường như có khắc họa những văn tự gì đó, dường như không phải là chữ viết của thời đại này.
Hang động này mơ hồ rất dài, lúc này xung quanh là một trận im lặng, có chăng chỉ còn lại những tiếng hít thở cùng với tiếng mái chèo va chạm với dòng nước vang vọng đi xa.
Bên trên đỉnh đầu lúc này còn có những tiếng nước chảy tí tách, tí tách, dường như có một giọt rơi trúng đỉnh đầu của Trường Nam, hắn lấy tay gạt đi giọt nước ấy, thế nhưng lúc này cặp mắt hắn bỗng nhiên co rụt lại.
Chỉ thấy giọt nước còn đang dính trên bàn tay hắn lúc này là một màu đen tuyền, một mùi thi thể xộc thẳng vào mũi, mùi hôi thối này giống như của thi thể đang trải qua giai đoạn mục nát, tựu như ngay lập tức nồng nặc đi bốn xung quanh.
Trường Nam vốn dĩ cũng là người đã từng chứng kiến qua rất nhiều xác chết, hắn lúc này vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng đám người còn lại thì không được như vậy.
Lúc này không phải chỉ có Trường Nam và Hứa Dương nhận ra có điều không đúng nữa, ngay cả Dương Thiên Long, Phi Vân Sơn và Bùi Hữu Đức cũng bắt đầu phát giác ra sự tình không ổn.
Lúc này Phi Vân Sơn quay đầu trừng mắt về phía lão già quát lớn:
“Lão gia hỏa, như này là sao?”
Thế nhưng trước lời nói của Phi Vân Sơn lão già sắc mặt vẫn không mảy may có biến hóa gì, trên mặt hắn vẫn lộ ra một nụ cười mỉm, cặp mắt nheo lại giống như không để ý đến đám người mà vẫn xuôi mái chèo đưa con thuyền đi thẳng về phía trước.
Lúc này đám người dường như ai nấy sắc mặt đều ngưng trọng, thế nhưng ai cũng bảo trì trạng thái cảnh giác không để lộ ra bất cứ sơ hở nào, càng đi vào sâu bên trong hang động, cỗ khí tức hôi thối ấy càng là nồng đậm.
Phi Vân Sơn lúc này rốt cục không kiên nhẫn được tức giận đứng phắt người dậy, hắn thôi động linh khí dẫn dắt quanh thân thể trực tiếp lao tới hướng lão già chèo thuyền kia tung ra một quyền:
“Lão gia hỏa chết tiệt, giả thần giả quỷ!”
Ngay khi quyền cước của Phi Vân Sơn được dẫn động, Trường Nam và Hứa Dương ở phía bên kia đều đồng thanh kinh hô một tiếng:
“Ngu xuẩn!”
Thế nhưng tất cả cũng đã muộn, dù tu vi của Trường Nam có không bình thường đến đâu nhưng Phi Vân Sơn dẫu sao cũng là Ngưng Khí tầng chín, một quyền kia tốc độ là quá nhanh.
Chỉ một cái chớp mắt cả cánh tay của Phi Vân Sơn đã xuyên qua người của lão già chèo thuyền, thế nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến cho ai nấy đều hoảng sợ.
Lão già khuôn mặt vẫn không có biến hóa gì, giống như là chưa có chuyện gì xảy ra, hành động chèo thuyền vẫn đang được tiếp diễn.
Thế nhưng lúc này thân thể của lão đã có sự vặn vẹo, động tác chèo thuyền như chậm lại, một vài hơi thở sau, lão già thân thể như sụp đổ.
Thân thể của lão già giống như một cái túi da, bị Phi Vân Sơn chọc thủng lúc, dường như bên trong vỡ ra một lượng lớn huyết nhục văng tung tóe ra xung quanh.
Phi Vân Sơn lúc này là người đứng mũi chịu xào, hắn toàn thân huyết nhục nhuộm đỏ, chỉ để lộ ra con mắt màu đen còn sót lại.
Thế nhưng sự việc không chỉ có thế, ngay khi đám Trường Nam còn chưa kịp hoàn hồn trở lại thì bỗng trên đỉnh đầu bọn chúng bắt đầu xuất hiện những chấm đỏ.
Ban đầu thì còn ít thế nhưng sau đó những chấm đỏ ấy lóe lên ngày càng nhiều, li ti trải dài đến tận phía xa.
Trường Nam cùng những người còn lại đều đồng loạt ngẩng đầu lên, không biết ai là người đầu tiên thốt ra:
“Không ổn!”
Lúc này trên đỉnh hang động bắt đầu bay xuống một lượng lớn bọ trùng, bọn chúng thân ảnh rất giống với ruồi nhưng lại lớn hơn rất nhiều, đặc biệt là cặp răng nanh dữ tợn kia, cùng với một thân thể rất hôi thối tản ra.
Những chấm đỏ vừa rồi nguyên lai chính là cặp mắt của bọn chúng, lúc này đám bọ trùng không ngừng lao tới tấn công về phía đoàn người Trường Nam.
Hứa Dương là người không chần chờ đứng lên đầu tiên chống đỡ, hắn trong tay pháp quyết không ngừng thôi động, Trường Nam cũng chỉ chậm hơn Hứa Dương có một chút, hắn trong tay Nghịch Thiên Kiếm không biết từ lúc nào xuất hiện vọt lên chém giết đám bọ trùng kia.
Mà Dương Thiên Long, Bùi Hữu Đức và Phi Vân Sơn lúc này cũng không thể không xuất thủ, bọn chúng mỗi người đều có thủ đoạn riêng của mình, đối với đám bọ trùng mà diệt sát.
Tiếng nổ, tiếng pháp bảo vang vọng ra khắp hang động xen lẫn trong đó là những tiếng hét thảm thiết của đám bọ trùng kia.
Mà đám bọ trùng thân thể cũng cực kì quỷ dị, máu của chúng nó là một màu xanh lục rất nhớt nháp.
Trường Nam trong lúc chém giết bọ trùng không ngừng suy tư, việc chém giết với đám bọ trùng này không thể kéo dài như vậy được, bởi vì bọn nó quá đông, dường như là không thể giết hết được, mà thể lực của bọn chúng lại có hạn, mặc dù Trường Nam tu Luyện Thể Quyết thế nhưng đối mặt với trận chém giết không có kết quả như thế này không phải là phong cách chiến đấu của hắn.
Hứa Dương phía bên kia lúc này cũng mở miệng:
“Ta biết các ngươi vẫn còn giữ lại thủ đoạn của riêng mình, nhưng tình cảnh này các ngươi cũng hiểu rõ, tự các ngươi biết nặng nhẹ.”
Thực tế cũng như lời Hứa Dương nói, hầu như tất cả mọi người ở đây đều che dấu một số thủ đoạn bảo mạng cho bản thân, bởi vì trong một cuộc làm ăn như thế này bọn chúng không những phải đề phòng nguy hiểm từ bên ngoài mà còn phải cảnh giác với những người xung quanh.
“ầm ầm.”
Những tiếng nổ mạnh vẫn còn tiếp diễn, lúc này đám bọ trùng tử thương là rất nhiều, từng xác chết của bọn chúng nổi lềnh phềnh trên mặt nước, mặt sông hiện tại không biết từ lúc nào đã nhuộm thành màu xanh lục.
Con thuyền dưới chân đoàn người vẫn theo một tiết tấu nào đó mà di chuyển, mỗi nơi nó đi qua xác bọ trùng ngã xuống la liệt, thế nhưng lúc này phía trước truyền đến một tiếng hét chói tai.
Sau đó từ đằng xa một thân ảnh bọ trùng cực kì to lớn xuất hiện trước mắt đoàn người, con bọ trùng này so với Trường Nam còn muốn to lớn hơn, tiếng hét của nó làm cho mặt nước chấn động, đôi tai của ai nấy đều dâng lên từng trận đau nhức.
“Bọ chúa sao?”
Hứa Dương mở miệng.
Trường Nam cùng những người còn lại cũng không còn cách nào khác, lúc này tất cả đều vọt tới đối với bọ chúa kia mà xuất thủ.
Bùi Hữu Đức từ trong túi trữ vật xuất ra một cây trường thương phóng tới, tiếng thương xen lẫn lôi điện trong đó ầm ầm cắm thẳng lên trên đỉnh đầu của bọ chúa làm nó hét lên một tiếng chói tai.
Cặp chân sắc nhọn của nó không ngừng vung ra loạn xạ làm cho đám người phải cật lực tránh né.
Trường Nam là người tiếp theo tiếp cận được tới bọ chúa, hắn Nghịch Thiên Kiếm trong tay xoay người một vòng hướng cổ bọ chúa mà chém tới.
Lưỡi kiếm sắc nhọn như muốn tranh phong cùng thiên địa ầm ầm phóng tới, Hứa Dương cùng với những người còn lại cặp mắt đều co rút lại, thân ảnh Trường Nam phía trước khiến bọn chúng không thể không động dung, một người một kiếm, khí thế như rồng.
Trước Nghịch Thiên Kiếm, dường như bọ chúa cũng chỉ như một viên đá mài đao, cái cổ của nó bay ra khỏi thân thể, cả người như sụp đổ rơi mạnh xuống mặt nước.
Trường Nam trở lại trong chiếc thuyền, lúc này tất cả đều đã nhìn hắn bằng con mắt khác người, chỉ với tu vi Ngưng Khí tầng bảy mà dễ dàng chém giết với bọ chúa, người này hiển nhiên là không thể xem thường được.
Hứa Dương vừa muốn thu hồi mục quang từ trên người Trường Nam lại nhưng lúc này con ngươi hắn bất chợt trừng lớn lên, chỉ thấy phía trước kia xuất hiện hàng trăm thân ảnh của bọ chúa, con nào cũng đều sát khí tỏa ra, hướng đám người mà gào thét.
Phi Vân Sơn không ngừng run rẩy, Bùi Hữu Đức muốn điều khiển con thuyền quay đầu bỏ chạy, nhưng hết thảy đều không thể.
Trường Nam lúc này con mắt cũng hết sức ngưng trọng, nếu như là một hay mười bọ chúa hắn còn có thể xử lý nhưng đây là hàng trăm con, vả lại hắn còn không biết phía sau hàng trăm con bọ chúa này rốt cục còn có một màn gì phát sinh.
“Từ sau khi Phi Vân Sơn giết chết lão già kia việc này liền phát sinh, trên máu của lão già này có vấn đề sao? lão già đó tại sao lại có thể xuất hiện được, mình khẳng định lão ta chỉ là một cái túi da đã chết từ trước đó rồi, rốt cục vấn đề nằm ở đâu?”
Trường Nam đáy lòng không khỏi suy tư, nhưng thời gian là thứ hắn thiếu nhất, Hứa Dương lúc này cũng bắt đầu động, hắn cũng không muốn phải đứng chờ chết, người này hiển nhiên cũng là một tu sĩ rất quyết đoán, hắn tiến về phía trước nói ra:
“Không chiến thì chết, không còn lựa chọn!”
Dương Thiên Long, Phi Vân Sơn, Bùi Hữu Đức cũng đã sẵn sàng, bọn chúng theo chân Hứa Dương lao thẳng về đám bọ chúa không tiếc thần thông pháp bảo mạnh nhất xuất ra.
Trường Nam cũng là như vậy, Nghịch Thiên Kiếm trong tay lao tới cùng đám người mà chém giết.
Thế nhưng vào đúng lúc này trong đầu hắn lại lóe lên một ý nghĩ táo bạo:
“Không đúng, rõ ràng lúc vào đây mọi thứ đều yên ổn, có thể những đoàn người khác cũng đi có một phần lựa chọn con đường này, tại sao lại không có dấu tích nào của chiến đấu, đám bọ trùng này đã luôn ở đây, cái mùi hôi thối này thì đám tu sĩ đi trước cũng không thể không có phát giác gì.
Hay nói một cách khác, một khi đã lên thuyền bố cục này đã được an bài, vậy dấu tích chiến đấu của những người đi trước đâu?
Nếu như ta đoán không lầm thì…”
Lúc này Trường Nam cũng đã chém xuống đầu thứ mười của bọ chúa, phía bên kia đám người chật vật không thôi, rõ ràng cũng phải xuất ra thủ đoạn mạnh nhất của mình.
Trường Nam ánh mắt lóe lên, hắn trở lại trong chiếc thuyền ngồi xuống nhắm mắt lại miệng bắt đầu lẩm bẩm:
“Túc ma niệm hằng bôn na áp, ni phụng chỉ vu ca nạp la!”
Đây là những ký tự đã được khắc trên vách tường lúc trước, Trường Nam đã khắc họa lại nó một lần trong hắc thư, theo như hắn suy đoán có một khả năng những ký tự này chính là thứ trấn áp đám bọ trùng này.
Rốt cục đúng như Trường Nam suy đoán, những ký tự từ thời đại trước này sau khi phát ra làm cho đám bọ trùng đều kêu lên những tiếng kêu thảm thiết, sau đó bọn chúng thân thể đều ầm ầm sụp đổ.
Ngay cả đến đám bọ chúa cũng đều như vậy, theo lấy thân thể bọn nó sụp đổ, từ bên trong dạ dày của chúng nó rơi ra một cái bọc lớn, bên trong là vô số xác chết, có xác chết thì đang phân hủy, có những xác chết chỉ còn là một bộ xương trắng.
Đám người Dương Thiên Long cũng hết sức kinh ngạc, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Trường Nam lộ ra vẻ kính sợ, lúc này tất cả đều về lại trong thuyền, đều đồng loạt ôm quyền hướng tới Trường Nam.
Trường Nam cũng không có nói nhiều mà chỉ ôm quyền đáp lễ sau đó trực tiếp ngồi xuống điều tức hơi thở, hắn biết chuyến đi mộ địa lần này mới chỉ có bắt đầu, mà bây giờ muốn quay lại đã quá muộn, bản thân luôn phải để cơ thể ở trạng thái ổn định nhất nếu muốn sống sót mà tìm cách trở ra.
Hứa Dương nơi này cũng nhìn lấy Trường Nam một cái, những ký tự kia hắn cũng đã từng nhìn qua, nhưng rõ ràng hắn không thể nhanh trí như Trường Nam, vừa có thời gian chiến đấu mà lại vừa có thời gian tìm ra được điểm không thích hợp, Hứa Dương lúc này đã đặt Trường Nam lên ngang hàng với mình, hắn không tin đối phương tu vi mới chỉ là Ngưng Khí tầng bảy.
Theo lấy thời gian trôi qua, một ngày sau, rốt cục phía trước mặt của đám người đã xuất hiện ánh sáng, theo lấy con thuyền tiến về phía trước cuối cùng đoàn người của Trường Nam cũng đi ra khỏi hang động.
Trước mắt Trường Nam lúc này là một con đường trải dài, hai bên bờ là những loại cây cối khác nhau, đây giống như một cánh rừng ngập mặn, xa xa trên bầu trời xuất hiện dao động trận pháp, bọn chúng đã chính thức đến nơi được gọi là mộ huyệt.
Mà hang động phía sau lúc này, có một ánh sáng lóe lên, một dòng thần niệm được khuyếch tán:
“Túc ma niệm hằng bôn na áp, ni phụng chỉ vu ca nạp la.”
Theo dòng thần niệm này nhất thời mọi dấu vết chiến đấu đều dần dần biến mất, sau đó hang động này lại một lần nữa trở về trạng thái ban đầu.
Mà theo sau dòng thần niệm kia kết thúc, sau đó lại xuất hiện thêm một giọng nói nữa vang vẩn khắp hang động, giọng nói có chút tiếc nuối, tang thương:
“Đạo của lão phu, là đúng hay sai?”
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v