Lúc này từ trên bầu trời bỗng nhiên có một luồng sát khí cực kì nặng phủ xuống, lôi đình cuồn cuộn đan xen, phong vân điên đảo, chúng sinh cúi đầu.
Một tia chớp màu máu xoẹt qua đem bầu trời chia cắt làm hai nửa rồi ầm ầm đánh mạnh về phía trước mặt Trường Nam tạo ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Sau đó, từ trên mặt đất, ngay trước mặt Trường Nam thình lình xuất hiện một thanh kiếm được cắm xuống, thanh kiếm này nhìn vẻ bề ngoài thì cũng rất bình thường, chẳng có gì nổi bật, thế nhưng Trường Nam có thể cảm nhận được quanh nó phát ra một cỗ khí tức tang thương tuế nguyệt, sát lục vô cùng nồng đậm.
Nó chính là Ngịch Thiên Kiếm, đúng như cái tên, mỗi khi xuất hiện là trời đất không dung, vạn vật cúi đầu.
Trường Nam vẫn trầm mặc nhìn thanh kiếm trước mặt, lúc sau lão già bỗng lên tiếng:
“Cầm lấy nó, mộng cảnh sẽ kết thúc, ngươi sẽ là chủ nhân đời tiếp theo.”
Thế nhưng Trường Nam vẫn không nói gì, hắn mặc dù mới bước vào tu chân giới chưa được bao lâu nhưng trời sinh tính vốn cẩn thận, Trường Nam không tin là lại có thứ tốt như vậy bất ngờ rơi vào tay mình, hắn không cầm lấy thanh kiếm này ngay mà mở miệng, giọng nói không biểu lộ chút tâm tình nào:
“Tiền bối, ngươi dường như hiểu hơi sai vấn đề gì thì phải, nãy giờ là ngươi muốn nhận ta làm chủ nhưng ta thì không hề muốn.”
Lời vừa nói ra lão già phía đối diện bỗng a lên một tiếng, hiển nhiên là lão không thể ngờ người trước mắt này nhìn thì vẫn còn khá non nớt nhưng tâm cơ đúng là không thể xem thường được, nhưng chưa kịp để lão già nói gì thì Trường Nam đột nhiên cắt ngang:
“Ta có một vấn đề cần ngươi phải giải thích, hậu quả của việc sở hữu Nghịch Thiên Kiếm này là gì, tiền bối nên suy nghĩ thật kỹ trước khi cho ta một câu trả lời thuyết phục.”
Lão già mí mắt có chút giật giật, cười lạnh nói:
“Tiểu hữu, ngươi mới là người đang không hiểu vấn đề ở đây, ngươi đang ở trong mộng cảnh do chính ta tạo ra, vậy ngươi cũng phải biết luật chơi ở đây là do ta quyết định, ngươi cơ bản là không có sự lựa chọn.”
Thế nhưng lúc này Trường Nam đã nhắm mắt từ lúc nào, hắn gương mặt lộ ra biểu tình dường như là chưa hài lòng với câu trả lời của đối phương, thời gian cứ thế trôi đi, một nén nhang, rồi hai nén nhang, Trường Nam lúc này mặt vẫn không biểu tình gì nhưng lão già phía đối diện thì khẩn trương không thôi.
“Tiểu hữu, ngươi muốn mãi mãi trầm mê trong mộng cảnh này sao?”
“Ngươi… Con mẹ nó!”
Hai nén nhang nữa lại trôi qua, lúc này lão già đã khẩn trương đến cực điểm, một lúc sau lão mới cắn răng lên tiếng:
“Được rồi, ta thừa nhận là chưa nói hết nhưng cũng hoàn toàn không có ý dấu ngươi, bởi vì có nói hay không thì đối với ngươi cũng không quá quan trọng lắm ở thời điểm hiện tại.
Thứ nhất, độ nghịch thiên của thanh kiếm này còn phải dựa vào tu vi chủ nhân của nó, sức mạnh của nó được xác định là Nhất phẩm, Nhị phẩm, Tam phẩm,… Nhất Phẩm sẽ tương đương với Ngưng Khí cảnh, Nhị phẩm sẽ tương đương với Trúc Cơ, từ đó cứ thế suy ra.
Thứ hai, nó thực sự rất khát máu, nếu như ngươi không kiểm soát tốt nó rất có thể sẽ bị ảnh hưởng từ nó, vấn đề này lão phu vốn định nói cho ngươi, thế nhưng nhận thấy tâm cơ của tiểu tử nhà ngươi cũng không tồi nên có lẽ vấn đề này không khó để giải quyết.”
“Được rồi tất cả vấn đề ta cũng nói hết, quyết định thế nào là ở ngươi!”
Xung quanh lúc này chỉ còn lại một sự im lặng, Trường Nam ngồi đó thân ảnh phiêu dật xuất trần, một thân toàn là máu do giết quá nhiều trước đó, mái tóc được một làn gió thổi tới tung bay phất phơ, hắn mở mắt ra, ánh mắt chứa đầy sự thâm thúy, cái ánh mắt này quét ngang tu chân giới, tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí dường như là chỉ có mỗi hắn, trước sự không kiên nhẫn của lão già Trường Nam nhàn nhạt lên tiếng:
“Thực chất nếu như ta không tiếp nhận thanh kiếm này nó từ nay sẽ vĩnh viễn biến mất trong thiên địa, bởi vì ta là người đã đi đến điểm cuối của mộng cảnh, hay nói cách khác ta và tiền bối đều là luật chơi ở đây, ta ngay bây giờ cũng có thể tỉnh lại, điều này không sai chứ.”
Lão già lúc này thần sắc đại biến, đúng là từ xưa đến nay, thiếu niên trước mặt này là người duy nhất làm cho lão phải kinh ngạc đến thế, thế rồi lão già không chần chừ mở miệng:
“Ngươi nói không sai!”
Trường Nam nở một nụ cười mỉm nói tiếp:
“E hèm, vậy tiền bối cũng phải cho ta thứ gì đó coi như là quà nhận chủ chứ.”
“Con mẹ nó, sao ngươi không nói vậy ngay từ đầu đi, ra vẻ giả thần giả quỷ.”
Lão già thần sắc cổ quái không thôi, sau đó phất tay, một cuốn sách và một cái bút lông xuất hiện trước mặt Trường Nam, cuốn sách này Trường Nam có nhận biết, đây chính là cuốn sách cuối cùng mà phụ thân trong mộng cảnh đưa cho hắn, nhận lấy cuốn sách bên trong chỉ toàn là trang giấy trắng, lúc sau lão già mới lên tiếng:
“Khi dùng Nghịch Thiên Kiếm diệt sát được một người nào đó, có thể khắc họa đối phương vào trong sách này, ngươi có thể tùy ý thay đổi hình dạng thành người đó, bao gồm cả khí tức lẫn giọng nói.”
Trường Nam cười cười cầm lấy cuốn sách đứng lên đi về phía thanh kiếm, sau đó hắn không do dự rút thanh kiếm ra, lúc này trời đất lại một lần nữa chấn động, không nói hai lời Trường Nam cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu lên thanh kiếm, từ nay về sau hắn chính là chủ nhân của thanh kiếm này.
Trường Nam nhìn lão già một hồi, sau đó quay lưng cất bước đi về phía xa, lão già ngồi đó trầm mặc một lúc sau đó khuôn mặt lộ ra vẻ hài lòng, thân ảnh phía trước một người một kiếm đang dần dần khuất bóng, nhưng mơ hồ có tiếng cười ha hả phát ra rơi vào tai lão già:
“Lão gia hỏa, an tâm mà đi đi thôi!”
Lão già lúc này ý cười càng ngày càng đậm, sau đó thân ảnh dần dần tiêu tán trong thiên địa:
“Hi vọng lần này lựa chọn của ta là đúng.”
…
Đại lao Tây Uyên Tông, trong gian phòng số bảy của khu vực thứ tư này, có một thân ảnh thiếu niên đang ngồi đó, không lâu sau hắn mở mắt ra, một mùi nấm mốc xộc thẳng vào mũi, thế nhưng đó không phải là trọng điểm, khắp người thiếu niên này tràn ra một cỗ khí tức tang thương tuế nguyệt, trên tay còn cầm một thanh trường kiếm, tay còn lại là một cuốn sách trang bìa đã có phần mục nát.
Thiếu niên này không ai khác mà chính là Trường Nam, hắn đã tỉnh lại từ mộng cảnh, tựa như năm tháng vô tận nhưng cũng tựa như mới chỉ là một khắc.
Phía trước lúc này, lão già tóc trắng vẫn thường ngồi đó đã không biết từ lúc nào biến mất vô ảnh vô tung, ngay tại thời khắc này dường như người biết đến sự tồn tại của lão già ấy chỉ có mình Trường Nam, còn những người khác trong đại lao này đều bị chặt đứt hoàn toàn nhân quả.
Trường Nam cảm nhận trong cơ thể mình dấu hiệu của việc đột phá, hắn thu Nghịch Thiên Kiếm và Hắc Thư vào túi trữ vật sau đó đi ra bên ngoài.
Lần đột phá này Trường Nam cảm nhận được sẽ rất chấn động cho nên hắn xin nghỉ tại đại lao vài ngày, rồi nhanh chóng tới Bách Hóa Phòng mua những đan dược cần thiết, có cả đan dược trị thương, tiểu kỳ Trường Nam mua tận tới ba cái, số linh thạch hắn tích cóp được cũng như vậy mà tiêu tán.
Sau đó Trường Nam tìm địa điểm để đột phá, thế nhưng đi khắp thành trì không nơi nào khiến hắn có thể yên tâm được, vì thế Trường Nam cắn răng rời khỏi thành trì, hắn lúc này đã là đệ tử của Tây Uyên Tông nên việc ra vào rất dễ dàng, lại còn có bản đồ chi tiết nơi đây nên Trường Nam di chuyển rất nhanh chóng.
Đi qua khu tị nạn Trường Nam tiến nhập vào hoang dã, hắn đi tới một địa điểm hoang vu, trống trải, bố trí độc dược đã mua một phen, sau đó là đan dược tự nổ, rồi tiểu kỳ trận pháp cũng được kích hoạt.
Mọi thứ xong xuôi Trường Nam lúc này mới an tâm ngồi xuống, nuốt lấy một chút đan dược phụ trợ sau đó bắt đầu trùng kích tu vi.
Lúc này theo lấy tu vi tản ra, một cỗ sóng nhiệt cuồn cuộn nổi lên, sau lưng Trường Nam một Khôi ảnh dần dần xuất hiện.
Theo lấy tu vi đang được đề cao Khôi ảnh dần to lớn hơn, năm mươi mét, sáu mươi mét, khuôn mặt ngũ quan cũng dần dần hiển lộ.
Sát lục trên người của Trường Nam tản phát ra, ảnh hưởng tới khôi ảnh phía sau, kinh mạch của Trường Nam như đang đứt ra, thế nhưng dây chuyền trên cổ hắn lại lóe lên hồi phục lại thương thế.
Nhưng mà tu vi của Trường nam lúc này tích tụ quá là kinh người, tốc độ mà dây chuyền hồi phục cũng là không đủ, chớp mắt sát khí đã bao phủ lấy toàn thân Khôi ảnh, Khôi ảnh linh khí cuồn cuộn chảy, dần dần nó đã hóa thành màu đen, mà ngũ quan cũng đã thành hình, khuôn mặt của nó trông như một con lệ quỷ vô cùng dữ tợn, bên trên đỉnh đầu còn đội lấy một cái đế quan, mà thân thể thì vẫn còn tăng tiến lên.
Đúng như những gì mà Trường Nam đã dự đoán trước đó, lần trùng kích tu vi này thực sự quá kinh động, nếu như hắn không cẩn thận thì lúc này đã gây ra chú ý đến tất cả mọi người trong thành trấn rồi, mà Trường Nam vốn không thích như vậy.
Thế nhưng dù cho có cẩn thận cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản được toàn bộ sóng dao động của việc trùng kích này tràn ra, xung quanh bên ngoài lúc này như đang có động đất, một luồng sát khí nồng đậm làm cho cây cỏ khô héo, sinh linh xung quanh một trăm dặm đều chết sạch, điều này đã gây ra sự chú ý từ bên trong thành trì.
Thế nhưng lúc này bầu trời cũng đã nhá nhem, cho nên không có đệ tử nào của Tây Uyên Tông dám khinh thường vọng động, tuy nhiên những tán tu ở khu tị nạn thì lại khác, bọn chúng đã sớm quen với việc sinh tồn trong hung hiểm, cho nên ngay khi nhận thấy có dị thường, một số bộ phận tán tu không do dự mà chạy tới.
Mà ở bên trong trận pháp lúc này Trường Nam vẫn không biết gì cả, hắn đang cực khổ chống đỡ lại phản phệ của việc trùng kích tu vi, tiếng nổ ầm ầm chấn động, tiếng gào rú liên tục của Khôi ảnh phía sau, nó đã được đề cao lên tám mươi mét và chưa có dấu hiệu muốn dừng lại.
Kinh mạch, xương cốt của Trường Nam không ngừng vỡ ra nhưng rồi lại phục hồi, hắn phải chịu một nỗi thống khổ trước đây chưa từng có.
Nhưng vào đúng lúc này Trường Nam bỗng nhận thấy có tu sĩ đang tiếp cận tới, hắn cắn răng đẩy cao tốc độ trùng kích lên.
Mà ở bên ngoài lúc này có một nhóm tán tu đang chạy về phía Trường Nam, xa xa bọn chúng đã nhìn thấy Trường Nam ngồi trong trận pháp, nhìn thấy hắn đang trùng kích tu vi đám người này ban đầu thì kinh ngạc sau đó thì cười lạnh, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, đối với những tán tu việc cướp đoạt tài nguyên tu hành dường như là nhiệm vụ phải làm, mà cướp trên người của tu sĩ còn đang trùng kích tu vi thì lại còn dễ hơn vì bọn chúng không thể phản kháng.
Vả lại trên người Trường Nam lại còn phát ra dao động của chí bảo, đối với sự nhạy bén của đám tán tu không lý do gì mà bọn chúng lại không nhận ra.
Thế nhưng ngay khi tiến nhập còn khoảng chừng ba mươi mét bỗng đám tán tu này sắc mặt đại biến, tên nào tên nấy đều phun ra một ngụm máu tươi:
“Mẹ kiếp, có độc!”
Đám người này con ngươi co rút, tên nào tên nấy đều lấy ra đan dược nuốt vào nhưng phần lớn đều ngã xuống tắc thở mà chết.
Phía sau lúc này lại có một đám tán tu khác, hiển nhiên bọn chúng đều đã nhận thấy xung quanh có độc nên không ngần ngại lấy ra đan dược cùng pháp bảo phụ trợ xông qua, nhưng tiếp sau đó là những tiếng nổ ầm ầm vang lên, những đan dược tự bạo mà Trường Nam bố trí trước đó đã tự nổ kéo theo đám tán tu này thân ảnh đều chia năm xẻ bảy.
Tiếp đó lại là hàng chục, hàng trăm tán tu khác từ bốn hướng tiếp cận tới, bọn chúng lúc này cũng cẩn thận hơn, và cũng có không ít tranh đấu xảy ra, hiển nhiên phía trước là một miếng mồi béo bở, cho nên không ai can tâm tình nguyện đi chia miếng mồi này cả.
Trường Nam trong trận pháp lúc này không quan tâm đến hết thảy mọi thứ bên ngoài, hắn vẫn đang đẩy nhanh tốc độ trùng kích tu vi, Khôi ảnh của hắn đã cao tới chín mươi mét, Luyện Thể quyết của hắn cũng ầm ầm tăng lên, ban đầu là tầng năm, rồi tầng sáu, thân thể hắn đang có biến hóa nghiêng trời lệch đất, xương cốt phát ra tiếng nổ lộp cộp.
Bên ngoài lúc này đám tán tu đã tiếp cận tới trận pháp, bọn chúng không ngừng công kích nhằm phá vỡ trận pháp này, Trường Nam bên trong chấn động, từng tầng từng tầng trận pháp bắt đầu có dấu hiệu nứt vỡ.
Không lâu sau đám tán tu đều nhao nhao xuất ra pháp bảo, không tiếc giá nào phá cho bằng được trận pháp, Trường Nam trùng kích cũng đã đi đến giai đoạn cuối cùng, hắn rống lớn một tiếng, Khôi ảnh phía sau độ cao đã lên tới một trăm mét, đúng lúc này trận pháp cũng đổ vỡ kéo theo bụi đất bay toán loạn.
Đại lượng tán tu đều vọt vào bên trong, tên nào tên nấy ánh mắt đều hiện lên vẻ tham lam.
“Khinh người quá đáng!”
Thế nhưng bên trong lúc này truyền ra một tiếng hừ lạnh, ánh sáng của lưỡi kiếm bỗng lóe lên, xoẹt một tiếng, một cái đầu lăn lông lốc dưới mặt đất.
Không đợi đám tán tu này kịp cả kinh, Trường Nam tay cầm Nghịch Thiên Kiếm vọt ra đại khai sát giới.
Hắn lúc này đã đạt tới Ngưng Khí tầng bảy, nửa bước tiến nhập tầng tám, nhưng Trường Nam không có lựa chọn trùng kích ngay, hắn muốn gặp bình cảnh, lúc đó tu vi của bản thân mới thực sự vững chắc, bên cạnh đó Luyện Thể quyết của hắn cũng đã đuổi kịp tới tầng bảy.
Tiếng chém giết vang ra, máu huyết văng tung tóe, từng đầu từng đầu của tán tu rơi xuống, lưỡi kiếm như một con hắc long không ngừng chém tới.
Lúc này từ đằng sau truyền đến một tiếng gầm lớn, một đại hán bỗng vọt ra trong đám người, hắn bấm niệm pháp quyết nói ra:
“Chỉ là một Ngưng Khí tầng bảy cũng dám ngông cuồng, chết cho ta.”
Nói rồi phía sau hắn một Khôi ảnh mơ hồ cao chừng mười mét huyễn hóa ra cùng hắn công kích tới, đại hán này tu vi đã là Ngưng Khí tầng tám, thế nhưng đây cũng là hành động cuối cùng trong đời hắn.
Trường Nam hết sức bình tĩnh, hắn một kiếm chém tới, sau đó bấm niệm pháp quyết, một Khôi ảnh lệ quỷ cao lớn xuất hiện gầm thét làm cho đại địa chấn động, sau đó thân thể của đại hán này chia năm xẻ bảy.
Khôi ảnh xuất hiện, ai dám tranh phong, Trường Nam một kiếm phiêu dật mà giết người, hắn bất quá không phải là thánh nhân, nếu như hắn đã không phạm thì bất quá cũng đừng đánh chủ ý lên hắn, nếu không hắn sẽ không ngần ngại mà ra tay.
Phía xa xa, những tán tu khác bắt đầu nhao nhao sợ hãi, thực sự chiến lực của Trường Nam bày ra khiến cho bọn chúng không thể không chạy trốn, có người run rẩy hét lên:
“Hắn, hắn còn là người sao?”
Lúc này bọn chúng không còn suy nghĩ nào khác nữa ngoài việc phải trốn thật xa khỏi đây, thế nhưng Trường Nam đâu để bọn chúng đi dễ như thế, hắn bấm niệm pháp quyết, Luyện Thể quyết khai mở, hắn tung nắm đấm nện xuống mặt đất một quyền làm địa thế nơi đây không ngừng chao đảo, sau đó Khôi ảnh gào thét quét ngang chiến trường, nơi nó đi qua máu chảy đầu rơi, thân hình những tán tu chia năm xẻ bảy.
Trường Nam lúc này như một ma thần đại khai sát giới, cuối cùng nơi đây hàng trăm tên tán tu tất cả đều hình thần câu diệt không chừa lấy một ai.
Mặc dù Trường Nam mới chỉ là Ngưng Khí tầng bảy nhưng quét khắp tu sĩ Ngưng Khí dưới đại viên mãn thử hỏi ai dám chiến với hắn một trận.
Thân ảnh Trường Nam máu huyết nhuộm đỏ đứng giữa thiên địa, con mắt tràn đầy sát khí nhìn về phía xa, lúc này một số bộ phận ác ma còn đang lởn vởn xung quanh đều sợ hãi, bọn chúng sau đó đều rút lui đi không muốn trêu chọc vào Trường Nam, mà hắn cũng không có thời gian để chém giết với bọn chúng, hắn lúc này bắt đầu đi thu dọn chiến trường.
Có thể nói đám tán tu này cũng không phải giàu có gì nhưng số linh thạch trên người bọn chúng cũng đủ để Trường Nam thu hồi lại vốn liếng đã bỏ ra trước đó, sau đó hắn ngồi xuống mở Hắc Thư ra họa một khuôn mặt của một tán tu.
Họa xong Trường Nam bấm niệm pháp quyết, đột nhiên từ Hắc Thư bay ra một khỏa sương mù bao phủ thân ảnh của hắn, lúc sau bên trong sương mù ấy đi ra một thân ảnh, đây đúng là bộ dáng của đại hán Ngưng Khí tầng tám trước đó, Trường Nam đã dùng Hắc Thư để mô phỏng lại, nếu như Tây Uyên Tông có điều tra kỹ lưỡng chắc hẳn cũng sẽ không có vấn đề gì, hắn tin Hắc Thư có thể thôi diễn ra nhân quả giúp hắn.
Ánh sáng của ngày mới lại vấn đỉnh, ngay khi hai vầng Thái Dương xuất hiện, trong thành trấn náo động hơn, rất nhiều tu sĩ đi ra khỏi thành trì chạy đến nơi mà hôm qua xuất hiện dị tượng.
Thế nhưng ai nấy khi tới nơi đều kinh hoàng, bên dưới xác chết la liệt, máu nhuộn đại địa, khói mù bốc lên, dường như hôm qua nơi đây đã trải qua chiến đấu cực kỳ khủng khiếp.
Trường Nam lúc này cũng lẫn trong đám người, hắn hôm qua đã về lại khu tị nạn ở lại đó qua một đêm, hắn không vội trở lại bên trong thành trì, vì sẽ rất có thể phát sinh ra nghi ngờ, hôm nay ngay khi đại lượng tu sĩ chạy tới Trường Nam liền trở lại hình dạng ban đầu rồi lẫn vào trong đám đông.
Lúc này có hai tu sĩ Trúc Cơ lăng không từ trên bầu trời hạ xuống, bọn chúng thần sắc hết sức ngưng trọng không ngừng ghi chép mọi thứ vào trong ngọc giản rồi gửi về tông môn.
Sự việc hôm nay đã gây ra chấn động không nhỏ bên trong thành trì, cũng không thể không kinh động đến cao tầng của Tây Uyên Tông.
Một vài ngày sau, đài truyền tống trận bên trong thành trấn bỗng lóe lên, có một nhóm người được truyền tống tới, cầm đầu là một trung niên tu vi đã Trúc Cơ hậu kỳ, nhóm người này đều mặc đạo bào màu đen, trên ngực còn thêu một chữ Pháp.
Nhóm người này tới từ Chấp Pháp Đường của tông môn, chỉ khi có việc đại sự quan trọng thì Chấp Pháp Đường mới ra mặt.
Sự xuất hiện của Chấp Pháp Đường làm cho không khí trong thành trấn trở nên cực kỳ căng thẳng, toàn bộ người dân cùng với tu sĩ đều sẽ bị điều tra thẩm vấn qua.
Trường Nam cũng không ngoại lệ, hắn được đại lao thông báo là phải ở yên trong gian phòng, sẽ có người tới để điều tra.
Lúc này tại nơi phát sinh ra chém giết, tu sĩ trung niên có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của Chấp Pháp Đường trên tay đang cầm lấy một kiện chí bảo của Tây Uyên Tông, trung niên này không ngừng thôi diễn và ghi chép.
Chí bảo này là một cái gương hình bầu dục, trong gương đang là một cảnh tượng chém giết, hay nói đúng hơn là một người đang đuổi giết cả trăm tu sĩ, người tạo ra cảnh tượng giết chóc kia là một đại hán, tu vi khoảng chừng là Ngưng Khí tầng tám, sau khi bị quấy nhiễu trong khi trùng kích tu vi liền phản kích lại.
Sau khi sự việc kết thúc trung niên này ánh mắt không thể không co giật, đây bất quá đều là cuộc chém giết của những tán tu, không liên quan đến tu sĩ của Tây Uyên Tông, nhưng do cũng có một phần trách nhiệm vì đây là lãnh thổ của mình, cộng thêm với chiến lực đối phương bày ra khiến cho trung niên không khỏi dấy lên nhiều nghi ngờ.
Với tu vi như vậy, chưa chắc đại hán này đã là tán tu, cũng có thể là tu sĩ của tông môn khác trà trộn vào, vì thế nên sau khi phác họa ra chân dung đại hán này, trung niên tu sĩ ra lệnh cho người của mình phát động truy nã toàn thành trấn, cũng không khỏi tìm kiếm tất cả khu vực hoang dã xung quanh.
Hết thảy những điều này Trường Nam đều không có quan tâm, hắn hoàn toàn tin tưởng vào Hắc Thư, lúc này trước gian phòng của hắn vang lên tiếng bước chân, hiển nhiên là người của Chấp Pháp Đường.
Gõ cửa về sau tu sĩ của Chấp Pháp Đường đẩy cửa đi vào, thế nhưng ngay khi bước vào gian phòng của Trường Nam về sau, tu sĩ này cùng Trường Nam bốn mắt nhìn nhau.
“A!”. Trường Nam thốt lên một tiếng.
Mà tu sĩ kia cũng hết sức bất ngờ:
“Lại là ngươi?”
Trường Nam nở một nụ cười khổ, tu sĩ của Chấp Pháp Đường kia cũng là người hắn biết, đối phương chính là Dương Thiên Long mà hắn từng gặp ở trong sơn động tại sơn mạch lúc trước.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc