Sau một tháng trôi qua, rốt cục sự dúng động cũng được áp chế, Trường Nam vẫn bình thường sinh hoạt, tu hành như cũ, hắn biểu tình không có một chút nào là khác biệt.
Mà trong khoảng thời gian này, đại lao cũng đã báo lên tông môn về sự mất tích của ba đệ tử ngoại môn là Hứa Lâm, Văn Xương và Bùi Cường.
Thế nhưng rõ ràng vấn đề mất tích của những đệ tử này hết sức bình thường, tông môn một ngày có thể nhận được hàng chục cái ngọc giản báo cáo, cũng không có nhiều thời gian để chú ý tới.
Trường Nam cũng là bất đắc dĩ, đại lao vẫn còn chưa có thông báo tuyển người mới, thế là công việc của hắn càng là nhiều lên.
Hàng ngày, Trường Nam ngoài việc phải làm công tác ở khu vực thứ tư ra thì hắn còn phải tranh thủ để hỗ trợ cả ba khu vực còn lại.
Ba cái khu vực này khác với khu vực thứ tư rất nhiều, nếu như tại khu thứ tư tràn ngập là những tia tử khí, chết chóc cùng điên cuồng thì ở những khu này hạng người gì cũng có, nhưng bọn chúng đều chung một nhận thức đó là thành thành thật thật chấp hành quy định, không dám nổi loạn.
Vì thế cho nên Trường Nam công việc cũng rất nhanh, hắn cũng vẫn giữ được khoảng thời gian tu hành cho mình.
Những ngày sau đó, Trường Nam muốn đi xuống thành trấn, thân ảnh hắn phần lớn thời gian đều xuất hiện ở Thư phòng của trấn này.
Trường Nam có thói quen, hắn muốn tìm hiểu thật nhiều tri thức, có thể hiện tại không có giúp ích được gì, nhưng về sau này thì không ai nói trước được cả.
Mà trong những cuốn điển tịch mà Trường Nam đọc qua, hắn cũng hiểu biết nhiều hơn về giới tu chân này.
Sở dĩ tu sĩ Ngưng Khí đại viên mãn về sau sẽ dựa vào cơ duyên từng người mà trùng kích lên cảnh giới mới, gọi là Trúc Cơ.
Cảnh giới này Trường Nam cũng đã từng nghe qua ở Dương Thiên Long trong sơn động ngày đó, nhất là thanh mộc kiếm của hắn hiện tại cũng là Dương Thiên Long nói cho hắn biết, một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ nó cũng có thể chống cự đi qua.
Nhắm mắt áp chế cơn khát vọng với Trúc Cơ, Trường Nam hít một hơi lạnh rời khỏi Thư phòng, đi tới Bách Hóa phòng, hắn biết việc mình trở thành Trúc Cơ vẫn còn là một chặng đường dài nữa cần phải đi.
Tiến vào tới Bách Hóa phòng, Trường Nam không chần chừ mà đi thẳng lên lầu hai, nhân viên tại đây khi trông thấy Trường Nam tới lúc đều lộ ra vẻ chán ghét.
Phải biết mỗi lần Trường Nam tới hắn đều đi lên lầu hai, ngắm ngang ngắm dọc ở đó, sau đó chỉ mua một thứ rẻ tiền nhất rồi rời đi.
Đâu chỉ có thế, hắn còn không ngừng hỏi này hỏi nọ làm cho nhân viên ở đây tức giận không thôi, thế nhưng ngoài mặt thì không thể không lộ ra vẻ tươi cười.
Lúc này, Trường Nam đang đứng trước một gian tủ gỗ, bên trong là chất đầy những loại thảo dược khác nhau tỏa ra những mùi dược hương nồng đậm.
Trường Nam nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó hắn chỉ vào một nhánh cây bên trong rồi hỏi:
“Đây là thứ gì?”
Mà nhân viên ở quầy bán hàng kia là một cái nữ nhân, nàng dáng dấp chừng mười tám, mười chín tuổi, thân ảnh có nồi có lõm, gương mặt cũng vô cùng tú lệ, nụ cười mỉm trên môi nàng làm lộ ra đôi núm đồng tiền càng là bắt mắt hơn nữa, thế nhưng sâu trong ánh mắt kia lúc này toàn là tia lửa, nàng giọng nói có phần không kiên nhẫn mà trả lời:
“Bạch Đồng Nữ, lá dùng để thanh nhiệt, giải độc, rễ có thể phụ trợ cho tu hành, đặc biệt là khi kinh mạch không ổn định.”
Nói xong nàng lại liếc nhìn Trường Nam, chỉ thấy hắn lúc này đang chăm chú ghi ghi chép chép vào trong một cái ngọc giản khiến cho nữ nhân này đôi mắt phun ra tia lửa.
Nàng lúc trả lời được thì cũng thôi đi, nhưng còn có những loại thảo dược đến chính nàng cũng còn không biết, mà tên này mỗi khi như vậy là khuôn mặt lại tỏ ra vẻ đáng tiếc khiến cho nàng hận không thể đánh cho hắn một trận.
Theo thời gian trôi đi, bên trong lầu hai này liên tục truyền ra những tiếng hỏi tiếng nói:
“Bán Hạ Nam, dùng khi bị dã thú có chứa độc cắn phải.”
“Đây là Chính Sâm, công dụng lớn nhất là để kích thích khí huyết, dùng trong thời điểm sắp đột phá tu vi là tốt nhất.”
“Còn có Thanh Tâm Thảo, có thể đào thải tạp chất, dùng khi tu hành gặp phải dị tượng.”
…
Thấm thoắt sắc trời dần tối, bên trong lầu hai Bách Hóa phòng lúc này một người nói, một người thì cứ ghi, cuối cùng Trường Nam ngẩng đầu lên xuất ra một mai linh thạch mua đi một lá linh diệp thảo rồi rời đi.
Nữ nhân trong quầy hàng lúc này tựa như muốn thổ huyết, đôi mắt bi phẫn không thôi.
Lúc sau bên trong đi ra một cái lão già, mang theo một ánh mắt nhu hòa:
“Linh Nhi, con đây lại là làm sao?”
Nữ nhân ở quầy hàng rõ ràng có tên là Linh Nhi, lúc này nàng bi phẫn nhìn về phía lão già, đôi mắt ngấn nước nói:
“Sư Tôn, tên kia quá đáng, con không muốn ở đây nữa, con muốn bế quan.”
Sau khi bi phẫn nói hết những gì trong ngày qua ra, lão già lúc này khuôn mặt không thay đổi, lúc sau lão cười ha hả, xoa đầu Linh Nhi nói:
“Đan đạo vô đường, dược sư rộng mở, cầu sinh cầu tiến, há gì không xuôi.”
“Thôi được rồi, từ mai ta cho con bế quan là được chứ gì, việc ở đây cứ giao lại cho ta đi.”
Nói rồi ánh mắt lão già không ngừng nhìn ra phía ngoài từ cửa sổ, ánh mắt ấy dõi theo bóng hình của một thiếu niên khoác lên bộ đạo bào màu lam nhạt, trên tay còn trầm ngâm vào ngọc giản, thân ảnh ấy hiện lên vẻ cô độc mà lại có sự chấp nhất với tri thức.
Trường Nam lúc này đi trên đường phố, hắn nhìn dòng người tấp nập, rồi lại trầm ngâm xuống ngọc giản.
Ngọc giản bên trong văn tự chi chít, đều là Trường Nam ghi chép lại về những loại thảo dược từ Bách Hóa phòng, sau đó Trường Nam đều sẽ về lại gian phòng của mình lẩm nhẩm khắc ghi những thứ ấy vào trong đầu.
Thời gian như nước chảy mây trôi, lại một tháng nữa trôi qua, cũng đã gần nửa năm kể từ khi Trường Nam tới thành trấn này, sau đó trở thành đệ tử ngoại môn, rồi làm việc tại đại lao.
Trường Nam tu vi cũng có những sự tịnh tiến nhất định, hắn Luyện Thể quyết bất giác đã đạt tới tầng năm dáng vẻ, tuy Trảm Đao Chỉ vẫn không có sự tịnh tiến nhưng về dây chuyền trên cổ Trường Nam, hắn lại càng có nhiều sự cảm ứng với nó hơn, điều này khiến Trường Nam lấy làm hưng phấn.
Thế nhưng đúng vào lúc này, dù mới là ban đêm nhưng có một cai ngục bất chợt tới gian phòng của Trường Nam rồi gõ cửa.
Trường Nam trong tu hành mở mạnh hai mắt, bàn tay nắm lấy dao găm dấu trong một lớp đạo bào, hắn đứng dậy đi ra mở cửa.
Lúc này, cai ngục bên ngoài thông báo cho hắn một số việc, sau đó hai người đi về phía khu vực ngục giam.
Nội dung của những việc này là hôm nay sẽ có một tử tù được đem ra hành quyết, cần Trường Nam tới để làm một chút công tác dọn dẹp sơ bộ.
Trường Nam đáy lòng cũng có chút không nói nên lời, tiến nhập tới khu vực thứ tư về sau, hắn cùng tên cai ngục này đi tới gian phòng số một, mở cửa lúc, bên trong đại hán đầu trọc đã từ lúc nào ngồi tại đó, hai mắt vô thần mà nhìn lại.
Hắn biết, tại thời khắc cánh cửa này được mở ra đại biểu cho cái gì, hôm nay chính là ngày chết của hắn!
Đại hán này trước đây cũng là một cái tu sĩ, hắn bái nhập Tây Uyên tông về sau lại làm cái nội gián cho Đông Du tông, đem những đại sự của tông môn nói ra, hại chết một vị trưởng lão cùng một đệ tử thân truyền của ông trong một lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Sau đó bị Chấp Pháp Đường truy tra ra được đem hắn bắt lại, muốn cho hắn cái tội danh nặng nhất.
Đại hán này đã bị giam giữ, dày vò cho tới nay đã hơn một năm, hắn những ngày tháng này chịu không ít khổ cực, hôm nay rốt cục đến ngày hắn phải chết.
Trường Nam liếc mắt nhìn đại hán một cái, hắn trong đầu không khỏi cảm khái:
“Gia nhập tông môn, có lợi, cũng có cái hại, dù có được tài nguyên tu hành đấy, nhưng cũng quá bị gò bó vào quy củ.”
Trường Nam vẫn dọn dẹp như mọi khi, hắn cũng không có hơi đâu mà đi thương xót cho đại hán này.
Một lúc sau thì có một đoàn người tới đem đại hán đi, trên người bọn chúng đều tỏa ra một cỗ uy áp khiến Trường Nam cũng phải khó thở.
“Khí tức này đã vượt qua Ngưng Khí, đây là Trúc Cơ!”
Trường Nam con ngươi co rút, có thể trong thành trấn này những tồn tại như là Trúc Cơ cũng không phải không có, thật may việc hắn giết ba tên đệ tử ngoại môn lúc trước đã có sự chuẩn bị thật kỹ càng.
Vả lại ba tên này cũng chỉ là dạng gà đất chó sành mà thôi, không gây nên sự chú ý cho tông môn.
Nếu như hành động giết chóc của Trường Nam diễn ra bên ngoài thành trấn thì sẽ không ai nói gì, nhưng đây là trong địa bàn của Tây Uyên tông, tông môn lấy quy củ làm đầu, nếu như bị phát hiện hắn khó mà có thể thoát cái tội chết.
“Lần sau, phải thật cẩn thận mới được!”
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v