Tháng chín, trên bầu trời tựu có nhiều thêm mây trắng, từng đám mây trôi nổi lượn lờ bao phủ đi những đỉnh núi, có khoảng thời gian còn che đi ánh nắng đang chiếu xuống từ hai vầng thái dương.

Có thể tiết trời vẫn oi bức như cũ, thế nhưng cũng đã là giảm nhiệt đi rất nhiều so với những ngày tháng trước.

Hoang dã dãy núi liên miên, từng đầu từng đầu nhấp nhô kéo dài về phía xa chân trời, đôi khi còn có nơi phát ra từng trận thơm ngát của thảo dược.

Trên một đỉnh núi nhỏ nào đó, lúc này đang đứng lấy một thân ảnh, thân ảnh này mặc một bộ đạo bào được làm bằng da thú, cổ áo kéo cao che lấy nửa khuôn mặt, trên lưng đeo đại kiếm, mái tóc màu đen dài tung bay trong gió.

Người này đang nheo mắt nhìn ra phía xa, phía trước mặt hắn lúc này là một cái thành trì thật rộng lớn, tựu so với thành trì số một của Khôi âm tông còn muốn rộng hơn, thành trì này cũng như bao nơi khác được bao bọc bởi một bức tường cao hàng trăm mét, phía bên cạnh là một con sông trải dài, theo dòng nước chảy đổ về phía Tây.

Một lúc lâu sau, thân ảnh kia khẽ động cất bước đi về phía thành trì này, hắn chính là Trường Nam.

Sau khi rời khỏi mảnh sơn mạch, Trường Nam dựa trên bản đồ di chuyển tới thành trì gần nhất của Tây uyên tông, hắn mất năm ngày đi đường rốt cục hôm nay đã tới gần thành trì.

Kiến trúc của thành trì này không khác là bao so với thành trì trước đó của Khôi âm tông thế nhưng cách vận hành lại có chút khác biệt.

Bên ngoài khu vực biên giới của thành trì là rải rác những khu tập trung, bên trong phần lớn đều là người phàm, thế nhưng đương nhiên điều kiện là khác hẳn so với bên trong thành trì.

Người sống ở bên ngoài vẫn phải nộp linh thạch cho Tây uyên tông mỗi tháng, thế nhưng ngoài việc được đảm bảo không có ác ma tàn phá ra thì người ở đây không được hưởng bất cứ một quyền lợi gì nữa.

Những người ở đây được gọi là dân tị nạn, bên trong khu tị nạn rất loạn, cướp của, giết người, máu tanh xảy ra như một điều rất bình thường, tất cả những người này đều hung tàn, không tiếc hết thảy, chỉ mong sớm ngày có cái danh ngạch để được chuyển vào bên trong thành trì.

Trường Nam bước chân đi qua khu tị nạn này lúc, tựu có rất nhiều mục quang chiếu lên người hắn, sâu trong những ánh mắt này là sự tham lam, thắc mắc cùng thăm dò.

Mà ở khu tị nạn này cũng không ít có cái tán tu, đa phần tu vi cũng đều ở Ngưng khí tầng ba trở xuống, bọn chúng có một số là ẩn núp trốn tránh truy sát, một số thì không thông qua khảo hạch nhập môn của Tây uyên tông.


Cước bộ của Trường Nam không hề chậm lại, hắn một mạch đi thẳng tới đại môn của thành trì, vừa đến nơi đã có một tu sĩ đứng lên lạnh lùng chỉ cây thương dài vào cổ Trường Nam và nói:

“Muốn gì?”

Trường Nam thần sắc có hơi chút khó chịu, hắn không quen với việc có người đặt vũ khí uy hiếp mình, thế nhưng nghĩ lại phải nhập gia tùy tục lúc, hắn kéo xuống túi da sau đó ném cho đối phương một ít linh thạch và linh diệp thảo rồi nói:

“Trường Nam, tán tu, đến đây muốn khảo hạch nhập môn.”

Có thể do Trường Nam có một chút kinh lịch từ vệ binh đội trưởng lúc trước cho nên sau khi đưa ra một chút vật phẩm thì tên tu sĩ vừa rồi sắc mặt hòa hãn đi không ít, hắn hạ vũ khí xuống vẫn giữ sự uy nghiêm ra hiệu cấp dưới mở ra cổng thành, sau đó xoay người nói với Trường Nam:

“Theo ta!”

Theo lấy đại môn mở ra, Trường Nam cùng với tu sĩ canh cổng đi vào bên trong thành trấn, thành trấn này của Tây uyên tông cũng rất phồn hoa, đường phố náo nhiệt, người đi người ngồi, tiếng huyên náo truyền khắp bát phương.

Vả lại nơi đây hoàn toàn khác biệt so với Khôi âm tông, tựu ở đây có rất nhiều tu sĩ, phía trên không còn có tu sĩ đang phi hành, bọn chúng tuy tu vi còn chưa tới Trúc cơ thế nhưng lại có pháp bảo phụ trợ lên miễn cưỡng có thể coi như là đang bay.

Rất nhanh Trường Nam được đưa tới một cái đài truyền tống trận, Trường Nam dựa trên điển tịch có phác họa dạng đài truyền tống như này.

Đài truyền tống trận có thể dịch chuyển tu sĩ tới một đài truyền tống khác có câu thông với đài này, cái này có thể tiết kiệm đi khá nhiều thời gian, thuận tiện cho việc đi lại giữa một khoảng cách xa xôi.

Lúc này dưới đài đang ngồi lấy rất nhiều tu sĩ, có cả nam cả nữ, ai nấy đều đang đả tọa tu hành, trên người bọn chúng là những trang phục khác nhau, tựu đều là những cái tán tu, khuôn mặt đều lộ rõ vẻ khẩn trương cùng ngưng trọng.

Trường Nam sau đó được an bài ở một vị trí gần trong đám người, hỏi ra thì mới biết đây đều là những tán tu tới đây muốn xin khảo hạch để bái nhập vào Tây uyên tông.

Tông môn đối với tán tu đúng là có sức hấp dẫn rất lớn, chỉ một đệ tử nho nhỏ của tông môn thôi ưu đãi đã muốn lớn hơn bọn chúng rất nhiều, cho nên hàng tháng có không ít người tiến tới muốn xin tham gia khảo hạch, bái nhập vào Tây uyên tông.



Được an bài về sau, Trường Nam cũng không khẩn trương mà nhắm mắt lại yên lặng tu hành, hắn mặc dù đã Ngưng khí tầng năm, xung quanh đây tuy phần nhiều tu vi đều là kém hắn, thế nhưng tu sĩ phát ra tu vi làm Trường Nam cũng phải dao động cũng không phải là không có.

Theo lấy Trường Nam đả tọa tu hành, một vài ngày sau bỗng có một tiếng chuông phát ra, tất cả tu sĩ bên dưới đài truyền tống đều mở mắt ra đứng dậy, có một số tu sĩ xúm lại bàn tán xôn xao, cũng có không ít người chỉ yên lặng một mình mà quan sát.

Những ngày này cũng có thêm đại lượng tu sĩ muốn tới làm khảo hạch, sau khi tiếng chuông vang lên, tên tu sĩ canh cổng lúc trước từ trên không xuất hiện đứng dưới đài truyền tống, hắn nói lớn:

“Khảo hạch tháng này đã sắp bắt đầu, các ngươi mỗi người để lại năm khối linh thạch sau đó bước lên đài.”

Lời nói của tu sĩ canh cổng phát ra, những tán tu nhao nhao xuất ra linh thạch để xuống một bên sau đó tới đài truyền tống, Trường Nam cũng vậy, hắn linh thạch lấy ở chỗ sơn động của Khuyển vương và vệ binh đội trưởng cũng được một chút, sau khi để linh thạch xuống hắn cũng nhanh chân tiến lên trên đài.

Một thời gian sau, tất cả tán tu lúc này đều tiến nhập tới đài truyền tống, tu sĩ canh cổng không chần chờ bấm niệm pháp quyết khai mở một cái trận pháp.

Một ánh sáng trận pháp lóe lên, ánh sáng bao phủ tất cả thân ảnh bên trong sau đó trực tiếp dịch chuyển bọn chúng rời đi.

Trường Nam chỉ thấy mắt hoa lên một cái, sau đó hắn con mắt mở ra, chỉ là hiện tại hắn không còn ở thành trì lúc trước nữa, phía xung quanh cũng có năm cái trận pháp đồng thời lóe sáng dịch chuyển đại lượng tán tu tới đây.

Trước mắt Trường Nam hiện lên lúc này là một cái quảng trường rộng lớn đang lơ lửng trên không trung, giống như một cái bàn cờ.

Bốn xung quanh là rất nhiều tu sĩ, quần áo không ai giống ai, trên người bọn chúng có kẻ chật vật, có kẻ lại phong hoa tuyệt đại, nam nữ đủ cả, bọn chúng hiển nhiên đều là tán tu đến tham gia khảo hạch bái nhập tông môn đợt này.

Khoảnh khắc đám người Trường Nam bước xuống khỏi đài truyền tống cũng là lúc từ phía trên bầu trời có ba đạo trường hồng đang đứng trên một thanh đại kiếm tốc độ xé gió lao tới đây.

Sau khi đáp xuống phía trên quảng trường, ba người này ho lên một tiếng, tỏa ra một khí tức bức người, một trong số ba tu sĩ này đứng lên nói lớn:


“Đều đã đầy đủ, không dài dòng nữa, trực tiếp khảo hạch thôi.”

“Nội dung khảo hạch cũng rất đơn giản, các ngươi có thể chịu được uy áp từ những viên nham thạch này trong vòng một canh giờ, trực tiếp thông qua.”

“Những người không chịu nổi cũng đừng vội thất vọng, các ngươi sẽ có thêm một cơ hội nữa, đó là xem về cảm ngộ của các ngươi.”

Nói rồi tu sĩ này phất tay một cái, lập tức trên đỉnh đầu của mỗi tên tán tu đều xuất hiện một viên nham thạch, sau đó từ viên nham thạch này tỏa ra một cỗ uy áp cùng với một nhiệt độ bức người.

Lúc này, phía dưới quảng trường đã bắt đầu xuất hiện những tiếng gầm thét, thời gian còn chưa đầy một phút đã có một số tu sĩ phun ra một búng máu tươi, được người hỗ trợ đưa ra phía ngoài.

Trường Nam ngồi bên trong uy áp này cũng rất chật vật, nhưng bất quá hắn vẫn là chịu đựng được, dưới cái nóng của nham thạch Trường Nam có một cảm giác rất khó thở ở lồ ng ngực, toàn thân mồ hôi đều xuất hiện.

Lúc này ba tu sĩ ngự kiếm lúc trước đều đang ngồi ở phía trên quảng trường dõi mắt quan sát xuống phía dưới, ba tu sĩ này đều là cái trung niên, tu vi không tầm thường, tu sĩ trung niên ngồi phía bên tay phải bấy giờ lên tiếng:

“Không biết lần này có bao nhiêu người thông qua đây?”

Tu sĩ bên cạnh trầm ngâm một hồi sau đó nói ra:

“Chắc cũng không ít hơn lần trước là mấy, chỉ bất quá tông môn đang xuống dốc, bài khảo hạch cũng đã giảm bớt đi độ khó rất nhiều, thế hệ của chúng ta lúc tông môn còn thịnh vượng mà nói để chọn ra một tu sĩ thông qua khảo hạch mới là hiếm như mao phượng sừng lân.”

Tu sĩ còn lại cũng là gật đầu đồng tình, phải biết Tây uyên tông thời còn thịnh vượng bài khảo hạch nhập môn là khó hơn như này rất nhiều, mỗi lần tuyển chọn đều phải sàng lọc kĩ càng, rất ít người được thông qua, mà những người thông qua khảo hạch đó bây giờ đều là thiên chi kiêu tử, tư chất bất phàm.
Tuy nhiên do thời đại thay đổi, Khôi âm tông và Huyết ma tông nổi lên, chiến tranh các tông diễn ra liên tục, từ quy mô nhỏ cho tới lớn, Tây uyên tông hiện tại đang rất cần nhân lực, cho nên mới điều chỉnh độ khó của bài khảo hạch nhập môn.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play