Một màn quen thuộc tiếp tục xảy ra. Thân thể cao lớn của Tư Đống như bị rút hết huyết nhục, dần dần khô quắt lại, cuối cùng biến thành một cỗ thây khô.
Buông xác Tư Đống ra, Hồng Tố Cực đưa tay lau đi vài tia máu còn vương tại khoé môi, thở phào một hơi, tựa hồ vừa ăn no: "Ai... vị không ngon lắm, miễn cưỡng dùng được".
Nàng cầm trái tim trên tay giơ hướng Trương Tống và Hoàn San: "Các ngươi ăn không a?".
"Không không, chúng ta không đói". Trương Tống cùng Hoàn San thấy cảnh này thì trong lòng lạnh một mảnh. Xua tay gắng gượng nở nụ cười.
Ngươi ăn cứ ăn, đừng kéo bọn ta nhập hội a.
"Cái gì, các ngươi không thích?". Hồng Tố Cực mày cau lại không vui.
"Không phải nha, chẳng qua bọn ta không ăn được". Trương Tống vội giải thích.
Nữ nhân này hỏi cái gì lung ta lung tung. Chỉ có ngươi mới thích, có ai thích ăn tim người?
"Không phải? Vậy nghĩa là các ngươi không nể mặt ta, nên không ăn". Ánh mắt Hồng Tố Cực dần biến lạnh lẽo.
Trương Tống: ". . ."
Hoàn San: ". . ."
Nữ nhân này não tử chứa cái gì? Vậy cũng nói được. Đây là ép người a.
Hoàn San mấp máy môi truyền âm: "Trương huynh, ngươi ăn để trấn an yêu nữ này..."
"Vì cớ gì lại là ta?". Trương Tống bực bội, truyền âm đáp lại
"Ngươi là nam nhân a". Hoàn San nói, "Ta ăn không nổi".
"Hoàn huynh chẳng lẽ không phải nam nhân? Lại nói, ngươi tu vi cao hơn ta, sức chịu đựng hẳn cũng lớn hơn, chắc chắn nuốt nổi nha". Trương Tống phản bác.
"Ta...". Hoàn San định nói gì, chợt nhận ra lúc này mình đang giả nam trang, lại lỡ miệng nói ra. Lúc này nghẹn lời không thể nói gì khác.
"Các ngươi nói ai là yêu nữ?".
Âm thanh lạnh lùng của Hồng Tố Cực phía đối diện truyền tới khiến Trương Tống và Hoàn San giật nảy mình.
"Ta tu vi cao hơn các ngươi, trước mặt ta đừng chơi cái gì truyền âm". Hồng Tố Cực cười nhạt, "Đã các ngươi không muốn, ta ăn vậy, đồ ăn để lâu, không ngon".
Hai người Trương Tống nghe vậy thì hối hận. Hồng Tố Cực tu vi, pháp lực cao cường hơn bọn hắn, nếu chủ tâm muốn nghe lén bọn hắn truyền âm thì vô cùng dễ dàng. Vậy mà nhất thời quên cái gốc rạ này không đề phòng.
Hoàn San nghe vậy trong lòng rét lạnh. Vừa rồi nàng gọi Hồng Tố Cực là yêu nữ, vô tình đắc tội đối phương. Tràng cảnh tiếp theo thực không ổn a.
Mà cho dù không đắc tội, thì tối nay muốn rời khỏi đây cũng không dễ dàng.
Lúc này Hồng Tố Cực sau khi li3m môi một cái, liền bỏ trái tim đỏ máu kia vào miệng. Nàng cắn một cái, tức thì từng tia huyết dịch bị áp lực phọt ra. Hồng Tố Cực vừa nhấm nháp vừa xoa môi: "Hơi tanh, nam nhân Đại Lý không quá ngon a".
Đến lúc này, Hoàn San và Trương Tống nào nhịn được nữa, vội cúi đầu sang bình hoa bên cạnh thổ thực một trận.
Lần đầu thấy một cảnh thế này, hai người đều không nhịn được. Trước đó Hồng Tố Cực hút máu thôn phệ Tư Đống và Đoàn Dự, cảnh tượng phần lớn vẫn là kinh hoàng.
Còn một màn này, thật buồn nôn nha!
Trương Tống không nhịn được nói ra: "Tanh là phải. Tại ngươi ăn sống không chế biến, ít nhất cũng phải nướng lên a".
"A, rất đúng. Tại sao trước giờ ta không nghĩ ra". Hồng Tố Cực hai mắt toả sáng, "Coi ngươi một bộ hiểu biết, từ giờ ngươi hãy đi theo làm đầu bếp cho ta".
Trương Tống: ". . ."
Ta không có hứng thú nấu thịt người!
Đây là tự đào hố nhảy a...
Hắn vội nói: "Ta không biết trù nghệ, không làm được a".
"Nói vậy ngươi vô dụng?". Hồng Tố Cực li3m li3m môi, "Nếu thế ta chỉ có thể đem ngươi đi làm thịt. Để xem, ta từ trước tới nay luôn ăn thịt tươi, không biết mùi vị sau khi chế biến như thế nào".
Trương Tống gấp gáp: "Không nên a, tu vi ta mới là Nhất Phẩm, một thân linh khí mỏng manh không tinh thuần, ăn vào không tốt".
"Vậy ngươi nói ta phải làm sao, ngươi không có tác dụng gì, ăn ngươi cũng không được, chẳng lẽ thả ngươi đi". Hồng Tố Cực vẻ mặt khó xử đi tới giường, nửa nằm nửa ngồi, một tay chống cằm nhìn hắn.
"Đúng vậy a, thả ta là tốt nhất". Trương Tống nghĩ thầm.
Đương nhiên hắn không dám nói suy nghĩ tuyệt vời này ra miệng. Trừ phi hắn ngại mình sống quá lâu.
Hồng Tố Cực lúc này nửa nằm nửa ngồi trên giường. Thân thể chỉ mặc hai mảnh thiếp thân. Xương quai xanh tinh xảo cùng một phần đôi gò b ồng đảo trắng tuyết lộ ra vô cùng mê người. Eo liễu mềm nhỏ không xương rủ xuống. Cảnh tượng rất quyến rũ hút hồn.
Chỉ có điều hình ảnh này lọt vào mắt Trương Tống và Hoàn San đứng đối diện tựa như độc xà. Không sinh nổi một chút tư tâm.
Hoàn San là nữ nhân thì không nói. Trương Tống trước đấy nhìn những cảnh huyết tinh kia, lúc này cho hắn dùng xuân dược cũng khó có cảm xúc gì.
Hồng Tố Cực thấy ánh mắt đề phòng của hai người, cười khanh khách: "Thế nào, hai ngươi vào phòng này để chơi hoa khôi a, sao lúc này còn đứng đấy, có muốn lên giường vui vẻ chút?".
Trương Tống thầm mắng một tiếng yêu nữ. Đúng! Yêu nữ đúng nghĩa! Dụ hoặc nam nhân lên giường rồi hút tinh huyết.
Hai người bọn hắn cảm tưởng như Hồng Tố Cực vừa ăn no xong, còn chưa có hứng ăn tiếp, trong lúc rảnh rỗi đang chơi đùa với hai con mồi.
"Sao, không thể? Nghĩ đến vừa rồi ta lưu lại ấn tượng không quá tốt nha. Vậy hoá thành hình dạng này chắc ngươi có thể lên nổi a?". Hồng Tố Cực liếc mắt vũ mị nhìn Trương Tống.
Giữa lúc Trương Tống đang nghi hoặc, chợt hắn há hốc mồm. Dung mạo Hồng Tố Cực vặn vẹo, ngũ quan dịch chuyển thay đổi. Thoáng chốc, liền biến thành một trương khuôn mặt quen thuộc.
"Thiên... Cực". Trương Tống hoảng hốt. Diện mạo này không phải ai xa lạ, mà chính là Thiên Cực công chúa.
Không phải Thiên Cực công chúa đã chết sao? Hồng Tố Cực biến thành hình dạng Thiên Cực là có ý gì?
Đúng lúc này, bên cạnh Trương Tống không khí chợt hỗn loạn. Trên thân Hoàn San loé lên một đạo quang mang màu vàng sáng chói.
Hồng Tố Cực thấy cảnh này, vội ngồi dậy phi thân tới, gấp gáp tung chưởng.
Bất quá đã quá muộn, ngay thời điểm chưởng ảnh đập tới, thân thể Hoàn San vừa kịp lúc được hoàng mang bao phủ, tức thì biến mất trong hư không. Chưởng ảnh phủ hồng mang mất đi mục tiêu, vỗ thẳng vào cái bàn trà phía sau, ầm vang một tiếng, bàn trà liền bị đánh nát thành những mảnh nhỏ.
Linh khí phía xa xa chợt ba động. Trương Tống và Hồng Tố Cực nhìn ra cửa sổ, liền thấy phía xa trong hư không, thân ảnh Hoàn San hiện ra, lúc này chỉ còn là chấm hoàng mang nhỏ, sau một thoáng liền phi độn biến mất tại chân trời đêm tối.
Trương Tống: ". . ."
Sao không tiện tay mang ta đi cùng? Ta bị bỏ rơi a.
"Không cần tức giận trong lòng, hắn vừa dùng một bảo vật hộ mệnh đào thoát, tuy lợi hại nhưng dường như có hạn chế, không thể mang theo người khác hoặc gánh chịu linh lực quá lớn". Thanh âm Hồng Tố Cực chợt vang lên, có chút bực bội: "Lại nói người này thật gian xảo, từ đầu đến cuối vẻ sợ hãi không nói gì, nguyên lai một mực kéo dài thời gian để kích hoạt bảo vật".
"Ra là vậy". Trương Tống nghe vậy hiểu ra, gật gật đầu. Hắn dời ánh mắt khỏi cửa sổ, quay sang Hồng Tố Cực: "Người này thật xảo trá a, làm sao có thể so được Thiên... Hồng cô nương, một thân liễm nhiên thánh khiết. Nói được làm được. Chính nhân tiên tử. Khí chất hoa quý..."
Nghe Trương Tống đem mình thổi lên đến chín tầng cửu thiên, Hồng Tố Cực có chút bất ngờ. Người này thật vô sỉ a. Không ngờ hắn có thể mặt dày nịnh nọt như vậy.
Bất quá, nghe thật êm tai nha!
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc