Trương Tống chỉ thấy trước mắt một mảnh hỗn độn tối tăm. Không phân rõ trái phải trên dưới. Hắn chỉ cảm thấy một trận đau đớn mãnh liệt khắp cơ thể.

Trương Tống cố gắng nhớ lại, tối hôm qua, một đêm hắn vui vẻ náo loạn vũ trường. Thời điểm kết thúc cuộc vui, vừa bước ra khỏi cửa, chỉ thấy một mảnh ánh sáng trắng loá mắt, hắn chỉ kịp nhìn thấy, một chiếc Mercedes mất lái lao nhanh với tốc độ kinh hồn về phía hắn cùng những người bước ra khỏi vũ trường.

Um, vận tốc đại khái một trăm năm mươi đến hai trăm...

Lão trời, ngươi thật tốt, ta phục ngươi.

Đêm đấy, trước lối vào vũ trường là một mảnh hỗn độn, mảnh vỡ của chiếc Mercedes, những phần bị phá nát của cửa, tường vũ trường. Xác người nằm la liệt. Thương tích ước chừng hai mươi mạng.

Bất quá, những chuyện ấy Trương Tống không thể biết được. Lúc này, hắn đang hồ nghi bản thân đang ở địa ngục hay thiên đường.

Thiên đường sao tối tăm như vậy?

Cũng không thể là địa ngục a, ta khi còn sống làm rất nhiều chuyện tốt, thấy người ăn xin khuyết tật bò qua đường, nhất định sẽ mở cửa xuống xe, túm áo lôi hắn vào lề đường, bởi vì biết chắc kẻ đó giả tàn tật để ăn xin, là thành phần lười nhác. Hoặc thấy trẻ nhỏ sẽ trêu chọc cho chúng khóc, để chúng quen dần sự đáng sợ của xã hội. Nhất là... ta trước giờ chỉ chung tình một nữ nhân.

Ài... nhưng nàng đã phản bội ta. Cũng bởi vậy, ta mới xuất hiện tại vũ trường kia...

Bất chợt, một luồng ánh sáng chói mắt chiếu vào mắt hắn. Trương Tống giật mình muốn co người lại, bất quá cơn đau lại bùng lên dữ dội khiến hắn phải tiếp tục nằm im, cũng do hậu di chứng bị tai nạn mà ra, bởi hắn bỗng hồi tưởng lại, ánh sáng đèn chiếc Mercedes khốn kiếp kia cũng tương tự như thế.

Chỉ có điều, tâm tình hắn liền buông lỏng. Ánh sáng kia là của mặt trời chiếu vào. Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra, một hương thơm rung động linh hồn truyền ùa tới, một thân ảnh bước vào.

Qua khe mắt hé rất hẹp, hắn không lộ dấu vết quan sát.Thật xinh đẹp. Một nữ tử tầm hai mươi tuổi mặc như thiếu phụ tóc búi cao, mặc váy đỏ. Eo như chùm lụa, cổ hạc vai gầy, dáng người uyển chuyển. Làn da trắng như tuyết. Mũi cao miệng son. Mấu chốt vẻ đẹp của nàng rất tự nhiên. Không có chút dấu hiệu can thiệp của y học.



Chợt hắn giật mình, thiếu phụ này mặc đồ cổ trang. Lúc này hắn mới để ý, bản thân đang nằm trên một chiếc giường sang trọng trong một căn phòng lớn, dường như là phòng ngủ. Toàn bộ bày trí một dạng cổ trang. Mấu chốt y phục thiếu phụ kia mặc, hay tất cả những vật dụng khác trong phòng, chất lượng đều không tốt, loè loẹt như trong phim. Lại có một cảm giác cổ nhiên chi ý.

Chẳng lẽ hắn ở phim trường?

Nhưng xung quanh cũng không có máy quay phim, camera, hay đạo diễn, người phục vụ phim trường nào. Trương Tống hoảng hốt. Chẳng lẽ hắn đã xuyên không? Bất quá, vậy cũng tốt. Không phải chết tất nhiên tốt.

Trương Tống thời điểm này không thể động, toàn thân vô lực. Hai mắt bỏng rát không thể mở. Hắn cũng không cố loạn động làm gì, lặng yên theo dõi thiếu phụ.

Thiếu phụ tới ngồi cạnh giường, nhìn thân thể Trương Tống đầy vết thương khủng khiếp, rợn người một lúc lâu, bất chợt nàng thở dài một hơi : "Ai, Vương Thượng, mặc dù ta và ngươi bị ép thành thân, ta không thích ngươi, bất quá Thiên Cực ta là người thế nào, dù sao cũng là phu thê...".

Sau đó, thanh âm soàn soạt vang lên. Một cảm giác vừa mát lạnh vừa dễ chịu từ vết thương trên ngực hắn truyền tới. Thiếu phụ không biết lấy từ đâu một đám bình ngọc, đổ ra những chất bột đủ màu sắc, đắp lên vết thương cho hắn. Một bên vừa đắp thuốc, một bên vừa lầu bầu : " Thương Mộc Phấn này ta tốn rất nhiều ngân lượng, mới mua được từ Đông Doanh. Tiện nghi cho ngươi!".

Trương Tống một bên vừa kinh hỉ vừa cảm động. Hưởng thụ xúc cảm dễ chịu mát lạnh từ những ngón tay ngọc của nàng truyền đến. Mỹ nhân này thực là thê tử ta. Thật tuyệt! Lão thiên, ngươi đối với ta thật công bằng.

Chờ chút! Từ lời nàng nói, ta tên Vương Thượng. Nàng là Thiên Cực. Um, tên thật đẹp, cao quý, bất quá, sao nghe có phần quen.

A, ta nhớ rồi, trong trí nhớ chủ nhân thân thể này, hắn tên Vương Thượng, con trưởng tộc Vương tộc, được gả cho Thiên Cực, công chúa Lý Quốc, nhi nữ của đương kim hoàng thượng Lý Thống. Bản thân hắn là Quan Nội Hầu Hoài Trung Hầu, Vương Thượng. A, thật sảng khoái, tại thế giới này ta còn được phong hầu tước.

Trong trí nhớ chủ nhân thân thể cũ, thế giới này vừa giống vừa khác thế giới kiếp trước. Giống văn hoá, ngôn ngữ. Khác ở điểm, thế giới này là thế giới tu hành! Tại thế giới này, người tu hành có thể tay không phá thạch, cao thủ có thể bổ sơn trảm hải.

Người tu hành chia thành chín tầng tu vi : Nhất phẩm, Nhị phẩm, Tam phẩm, Tứ phẩm, Ngũ phẩm, Lục phẩm, Thất phẩm, Bát Phẩm, Cửu phẩm. Phía trên còn có Tông Sư, Đại Tông Sư, Địa Tiên.



Nhất thời, dường như vừa mới xuyên không, trí nhớ Trương Tống có chút mơ hồ, chỉ nhớ đại khái, muốn nhớ kỹ có chút khó khăn. Bất quá, hắn vẫn nhớ, kiếp này hắn mang tu vi... Tứ phẩm. Có chút thấp nha. Chẳng trách thân thể bị thương dạng này, cũng không biết gặp phải chuyện gì, xương cốt toàn thân đau, đồng dạng như muốn gãy hết.

Tại thế giới này, tựa hồ loạn thế. Vạn quốc chi tranh. Hắn ở tại Lý Quốc. Ngay cạnh bên là Trần Quốc và Hồ Quốc, ba quốc chinh chiến, tranh giành lãnh thổ đã lâu chưa dứt. Phía Bắc có Tống Quốc. Phía Tây là Nam Quốc, phía Nam là các tiểu bộ lạc. Hướng Đông là biển.

Vậy hắn đang ở tại Đại Việt cổ quốc! Bất quá, tại sao Lý, Trần, Hồ ba hoàng tộc này cùng tồn tại một thời điểm? Thế giới này dường như là một thế giới song song, bất quá phát triển theo hướng khác hoàn toàn.

Chờ chút! Thiếu phụ này là Thiên Cực công chúa, ta là Vượng Thượng? Cái quỷ gì? Là Thiên Cực công chúa nổi tiếng tư thông cùng võ tướng trong lịch sử?

Vương Thượng, ta thật xin lỗi vì đã chiếm thân thể ngươi. Bất quá, ta không muốn cùng mang mũ xanh với ngươi nha. Không biết ta nên nói ngươi xui xẻo hay ngu ngốc đây. Ngươi xem, có phải trên đầu ta phát ra lục quang? A, nhất định không! Vương Thượng ngươi đã chết, lục quang biến mất theo. Ta là ta. Không có lục quang a!

Trương Tống thở dài, bất quá cũng không thể thay đổi sự thật. Hắn đã xuyên không vào thân thể này, không còn là người trước kia. Hắn lúc này chính là Vương Thượng.

Bất chợt, Trương Tống nghe từ phía ngoài truyền tới một thanh âm bước chân nhẹ nhàng lén lút, cũng không kém phần nhanh nhẹn di chuyển tới.

Cửa phòng vốn đóng bất ngờ mở ra. Một thân ảnh thanh niên nhảy vào. Hắn kéo khăn che mặt xuống. Mắt cao miệng rộng, thân hình vạm vỡ. Trương Tống quan sát liền vui vẻ, so về độ đẹp trai, hắn còn xa mới bắt kịp ta.

Chờ đã! Hắn chỉ nhớ kiếp trước hắn đẹp trai a, bất quá kiếp này... chưa soi gương.

Bất quá, giữa thanh thiên bạch nhật, tên kia vào phòng ngủ của phu phụ ta làm gì? Cái quái...

Thanh niên kia bước vào phòng, thấy Thiên Cực liền sáng mắt lên. Hai tay đưa lên định nắm lấy tay Thiên Cực, nàng liền lạnh lùng tránh đi : "Phạm Du, ta đã nói bao nhiêu lần, sao ngươi không hiểu?".



Trương Tống giật mình, Phạm Du? Võ tướng trong lịch sử đã tư thông cùng Thiên Cực công chúa? Lão thiên... ngươi chơi ta. Bây giờ cơ thể hắn không thể cử động chút nào.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play