"Ngươi làm sao chữa lành kinh mạch được?". Lý Thiên Lộ vẻ mặt không thể tin dò hỏi. Lúc trước chính nàng băng bó vết thương cho hắn, đã tận mắt nhìn thấy qua, thương thế của hắn là vô vọng chữa khỏi.

Toàn bộ kinh mạch đứt đoạn không phải chuyện nhẹ. Kinh mạch thân thể vốn vô cùng phức tạp cùng huyền diệu. Toàn bộ bị đứt, nếu không phải tuyệt thế linh dược, huyền bảo loại hình chữa thương, cho dù là có cường giả đại năng giúp đỡ, cũng khó mà lành.

Một bên Tiểu Hân nghe vậy cũng hai mắt long lanh tò mò nhìn qua hắn.

Trương Tống vẻ mặt khó xử: "Thực tình không phải ta không muốn nói cho các ngươi, mà cái này liên quan đến thân thế của ta nha. Đến thời điểm thích hợp nhất định ta sẽ tiết lộ".

"Không muốn nói cũng không sao, kinh mạch hồi phục là tốt". Lý Thiên Lộ gật đầu. Có nhiều chuyện chỉ cần hiểu, không cần nói. Bằng không sẽ rất khó xử, cùng với từ ngữ khí của hắn nghe ra, chuyện này liên lụy rất lớn.

Tiểu Hân cũng hiểu ý, không nhắc gì đến vấn đề này nữa. Liền đối với chiêu thức Trương Tống vừa đánh ra có hứng thú: "Trương đại ca, một chiêu vừa rồi là gì, trông thật uy phong".

Trương Tống giật mình, hắn vẫn chưa đặt tên cho chiêu chỉ phong này nha. Cũng không thể gọi là Mạch Khí, có chút không tiêu sái. Nên gọi là gì? Nhất Dương Chỉ? Niêm Hoa Chỉ? Có chút ăn theo nha. Ta cũng không thể đạo lão Kim Dung.

Hắn chợt nghĩ đến, nơi này là kinh thành Đại Lý, tại hậu thế kiếp trước, Đoàn Dự là thế tử Đại Lý cũng mang tuyệt kỹ Lục Mạch Thần Kiếm, cũng phóng ra từ ngón tay, không biết uy lực so với Mạch Khí của hắn mạnh hay yếu hơn.

Um, tất nhiên là Mạch Khí của ta mạnh hơn. Lục Mạch Thần Kiếm là công phu phàm nhân, Mạch Lộ Cung La là bí tịch tuyệt thế tu hành nha.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Tống nói ra: "Chiêu thức này gọi là Mạch Kiếm".

"Kiếm? Chiêu này có dùng kiếm?". Tiểu Hân ngẩn người.

"Không phải kiếm tầm thường nha. Là kiếm khí". Trương Tống sửa lời.

"Lần đầu ta thấy kiếm khí được phóng ra từ đầu ngón tay, lại nói, uy lực một chỉ này rất lớn và sắc bén, gọi là kiếm cũng không sai". Lý Thiên Lộ một bên nghe vậy gật gật đầu đồng ý.

Được hai mỹ nữ nhìn mình với ánh mắt thán phục, Trương Tống nhịn không được thoải mái một trận. Trông thấy vẻ mặt tự mãn ngất trời của hắn, Lý Thiên Lộ nhịn không được nói ra:



"Bất quá, tu vi của ngươi nếu ta nhìn không sai là Nhất Phẩm, pháp lực nông cạn. Một chỉ vừa rồi tiêu hao rất nhiều pháp lực, phỏng chừng nếu tung hết sức hai ba chỉ, ngươi sẽ triệt để không còn sức hoàn thủ a".

"Ngươi cũng không cần đáng vỡ tâm trạng người ta như vậy". Tâm tình Trương Tống đang từ trên thiên không bỗng rớt xuống mặt đất, liền bất mãn phản bác. Nhưng điều nàng nói cũng không phải không đúng. Ánh mắt của người tu hành Ngũ Phẩm quả thật cao, vậy mà nhìn ra được sự thật tám, chín phần.

Hắn không còn muốn nói tiếp chủ đề này, liền đổi hướng: "Thiên Lộ, ngươi nói tiếp chuyện vừa nãy, tại Lý Quốc xảy ra chuyện gì?"

"Được, nhưng ta trước chỉ ngươi cách truyền âm...". Lý Thiên Lộ đáp, tiếp đến chỉ dẫn Trương Tống cách truyền âm nhập mật.

Truyền âm trong giới tu hành thực ra là một chuyện rất dễ dàng, về căn bản là dùng pháp lực truyền âm thanh tới mục tiêu, hoặc giới hạn trong khoảng không gian nhất định. Trương Tống vừa thử nghiệm hai, ba lần đã có thể truyền âm thành thạo.

Gặp hắn đã sử xuất nước chảy mây trôi, Lý Thiên Lộ nói tiếp:

"Chuyện tại Lý Quốc ta cùng Tiểu Hân vừa mới lúc nãy mua sắm mới ngẫu nhiên biết được từ miệng người qua đường. Tối hôm đó Trần Quốc cùng Hồ Quốc đã được thái tử dẫn đường, đánh vào hoàng cung, đánh tan thế lực của Thiên Cực".

"Thái tử vốn tưởng sẽ được ngoại binh giúp bệ đỡ nâng lên hoàng vị, nào ngờ mọi chuyện ngược lại, Trần Quốc cùng Hồ Quốc đã nhân cơ hội này thôn tính Lý Quốc. Lúc này Lý Quốc đã không còn, mỗi phân nữa lãnh thổ đã bị sát nhập Trần Quốc, Hồ Quốc".

"Dẫn sói vào nhà a". Trương Tống cảm thán. Trần, Hồ, Lý đã trang chấp phân tranh lãnh địa Xích Quỷ bấy lâu nay, sớm đã thèm rỏ dãi Lý Quốc, sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này.

Thái tử lại một lòng h@m muốn hoàng vị, lý trí bị che mờ, đồng ý Trần quân, Hồ quân đưa quân vào giúp đỡ. Việc để đại lượng quân đội ngoại quốc tiến vào nội cảnh quốc gia là điều vô cùng kiêng kỵ, dù là hậu kiếp hay tiền thế. Tình cảnh sẽ rất dễ thoát li chủ nhà khống chế.

Mạo hiểm lớn như vậy, lúc này Lý Quốc bị rơi vào tay giặc cũng không oan. Lý Quốc đối với Trần, Hồ lại là cái bánh ngọt đã rất từ lâu nhìn thèm mà không thể chiếm. Lúc này có cơ hội tốt như vậy, không thể nào có đạo lý bỏ qua.

"Thái tử tất nhiên không đồng ý, sau đó đã bị loạn quân gi3t chết". Lý Thiên Lộ tiếp tục nói, "Thiên Cực cũng đã được nhiều người có liên quan trong cuộc xác định là đã chết, nhưng cũng không biết là chết như thế nào".


"Ngươi cũng không nên quá phiền lòng a". Trương Tống không biết nói gì khác, chỉ có thể an ủi một chút. Từ một người có vị thế công chúa, sau vài ngày lâm cảnh tha hương biệt xứ, quốc rã quân tan, hẳn ít ai có thể chịu được a.

Bất quá, may mắn là bọn hắn trước đó đã chạy khỏi Lý Quốc, nếu không cho dù không rơi vào tay Thiên Cực công chúa, thì cũng sẽ bị Trần quân, Hồ quân vây lấy. Lúc đấy mới là thảm trạng.

Nói đến, cũng phải cảm ơn đám người Vương Tán nha. Nhờ những người này dẫn bọn hắn đến Vương gia tộc, bày mưu thiết kế sát hại. Cuối cùng đám người Trương Tống lại thoát ra được, lại vì chạy trốn thế lực của Thiên Cực rời đi Lý Quốc, thành thử may mắn thoát khỏi chi thủ Trần, Hồ.

"Ta tuy từ nhỏ được mẫu hậu nhận nuôi. Nhưng mẫu hậu mất sớm, từ đấy thành người thừa trong hoàng cung. Đối hoàng tộc, ta cũng chỉ là một bình hoa mang danh công chúa, quân cờ để gia tăng thế lực. Ta không có chút cảm tình nào đối với nơi quyền quý ấy. Nhưng dù sao cũng là chốn lớn lên từ nhỏ, nhìn lâu đã quen. Thời điểm này nghe tin quốc thất bị ngoại địch công chiếm, nói không buồn chút nào là giả dối a". Lý Thiên Lộ nhìn về phương hướng Lý Quốc, thở dài man mác.

Ba người trước khi về khách sạn, còn dạo chơi quanh thành một chút. Lúc này đã không còn mối lo bị thế lực của Thiên Cực truy sát, ba người tâm tình cũng nhẹ nhõm đôi phần.

Thời điểm này sắc trời đã ngả tối. Kinh thành Đại Lý khắp nơi treo đèn, thắp đuốc sáng rực rỡ, trông rất tráng lệ đẹp mắt. Quả không hổ danh đệ nhất kinh thành Đại Lý, dù là lúc này, vẫn vô cùng sôi nổi náo nhiệt. Nhiều loại sinh ý đặc biệt vẫn diễn ra không có dấu hiệu dừng lại. Rộn rộn ràng ràng. Không thua gì các đô thị sầm uất kiếp trước.

Trên đường trở lại khách sạn, nhóm người Trương Tống vô tình bắt gặp hai người Hoàn San cùng "tiểu thiếp" của nàng. Liền cùng một đường đi về.

Tại đường về, năm người đi qua một thanh lâu, nghe nói đây là đệ nhất thanh lâu Đại Lý, Mộng Khiết Lâu. Vào thời điểm đi ngang qua, vô tình mọi người nghe được người xung quanh đấy xì xào bàn tán:

"Ai, ngươi có nghe nói, Mộng Khiết Lâu vừa mới xuất hiện một hoa khôi dung mạo tuyệt thế hơn các hoa khôi trước nhiều lần, tứ tuyệt tinh thông?".

"Biết biết, nhưng nghe nói vé vào cửa rất đắt, còn nếu muốn được hưởng ôn diễm cùng hoa khôi này, cần trải qua nhiều rất nhiều vòng tuyển khó khăn, ngươi biết a?".

"Biết cái đầu ngươi a, ta lần này hôm nay mới đến lần đầu"

"Đa đại ca, ngươi cát nhân thiên tướng, có thể cho ta vay một chút bạc a..."

"Không có, lần trước ngươi vay ta còn chưa trả..."



...

Trương Tống nghe được, quay sang hỏi Hoàn San: "Hoàn huynh, ngươi có hứng thú tiến đến kiến thức một chút".

"Không vấn đề". Hoàn San không chút do dự gật đầu đáp ứng.

"Không muốn đi cũng không sao...A, Cái gì?" Trương Tống định nói gì đấy, bỗng giật mình quay lại nhìn Hoàn San. Hắn vốn chỉ thuận miệng hỏi chơi một chút, không ngờ Hoàn San thực sự đáp ứng. Cô nãi nãi, ngươi là nữ giả nam trang nha, thực sự ngươi muốn đến chốn thanh lâu chơi?

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play