"Ngươi nói ai là Vương lão nhi?". Vương Tán sầm mặt, tên này mồm mép lời nói thật không dễ nghe: "Có phải ngươi đã ngại bản thân sống quá lâu?".
Nói xong, Vương Tán vung chưởng, một đoàn hoả diễm vàng rực nóng bỏng liền hiện ra, tụ lại thành một hoả cầu, bay thẳng về phía Trương Tống.
Vương Tán vừa ra tay liền ra đòn nặng. Tuy biết kinh mạch Trương Tống lúc này đã đoạn, nhưng hắn làm người trước giờ luôn hành sự chắc chắn, có một tia e ngại tên ác thủ giết con này còn át chủ bài nào, nên không nương tay chút nào.
Bất ngờ, một màn trước mắt khiến hắn há hốc mồm.
Ầm! Một âm thanh nổ tung vang lên. Chỉ thấy Lý Thiên Lộ từ khi nào đã đứng chắn trước mặt Trương Tống, hư không sau lưng nàng bỗng nhiên xuất hiện hư ảnh một nhánh linh mộc, không biết là thuộc loài cây gì, chỉ thấy thân như liễu, trên thân cây chỉ có năm chiếc lá, toàn thân linh mộc phát ra ánh sáng lục mang nhè nhẹ. Linh khí như những sợi tơ trong suốt liên tục xoay quanh nhánh linh mộc, theo một quỹ đạo vô cùng kỳ diệu. Khí tức mộc thuộc tính toát ra ý sinh cơ, khiến Trương Tống đứng ngay gần cảm giác vô cùng dễ chịu. Lý Thiên Lộ đưa tay giơ lên, xung quanh nàng và hắn hiện ra một tầng quang tráo màu lục, chính quang tráo này đã chống đỡ hoả cầu của Vương Tán.
"Hư ảnh Pháp Tướng!".
Vương Tán cùng Vương Túc đồng thời cùng kinh hô. Thông thường, chỉ có tu vi Ngũ Phẩm mới có thể triệu hoán. Vương Tán thần sắc không ngờ tới, nhìn Lý Thiên Lộ: "Không ngờ công chúa ngươi ẩn tàng sâu như vậy, nhưng nếu ta nhìn không nhầm, tựa hồ ngươi cũng chỉ vừa mới tiến cấp Ngũ Phẩm, cảnh giới chưa quá vững chắc".
Trương Tống đứng sau Lý Thiên Lộ kinh hỉ. Không ngờ lão bà của chính mình lại là một cường giả ẩn giấu thực lực . Trong lúc vô tình, bất ngờ hắn lại ôm được một cái bắp đùi to như vậy.
Tu vi Ngũ Phẩm có thể ngưng tụ ra hư ảnh Pháp Tướng, người tu hành có thể mượn năng lực, pháp đạo ý cảnh của pháp tướng thi triển các pháp thuật, công pháp, năng lực đặc biệt.
Đến tu vi Ngũ Phẩm, cảnh giới này đã chính thức bước vào con đường cường giả của giới tu hành, có thể dễ dàng nghiền ép tu vi Tứ Phẩm trở xuống.
Bất quá, tuy Lý Thiên Lộ tu vi là Ngũ Phẩm, nhưng ngày hôm nay tựa hồ nàng gặp rắc rối rất khó giải. Nhìn bộ dáng Vương Tán kia, tu vi tựa hồ cao hơn nàng nhiều.
Bất ngờ, lúc này một thanh âm cười lớn vang lên: "Ha ha, đại ca, ngươi đây là đang tâm sự gì với tiểu chất và công chúa, trông thật vui vẻ nha".
Chỉ thấy từ phương hướng phát ra âm thanh, bức tường mật thất trông không có dấu vết gì dị thường, bỗng nhiên hiện ra một vết nứt dài thẳng đứng. Liền tách ra thành hai cánh cửa, tự động lùi vào trong cơ quan hai bên mở ra.
Hai thân ảnh từ trong bóng tối bước ra, một người mày dày miệng rộng, không phải Vương Bằng là ai? Người còn lại là một thanh niên, mặt mũi có phần non nớt, trong trí nhớ Trương Tống là Vương Đản, tứ đệ hắn.
Nói đến mới nhớ, hắn không hiểu sao thân thể này là của Trương Tống, lại có trí nhớ của Vương Thượng. Chẳng lẽ hắn có Độc Tâm Thuật kỳ diệu nào sao? Sao không thấy lưu lại công pháp bí điển gì cho ta nha.
Hắn cũng thất vọng, tên ma nhân "Trương Tống" chủ nhân cũ của thân thể này làm việc có chút không đáng tin cậy. Tại sao trí nhớ của Vương Thượng lại rõ ràng, còn trí nhớ của chính hắn lại có cái mất cái còn, mơ mơ hồ hồ như thế.
Đến bây giờ Trương Tống còn không nhớ được nhiều chuyện trước kia của Trương Tống ma nhân. Có thể là khi linh hồn chính hắn bị hủy diệt, trí nhớ chủ hồn theo đó tổn thất theo, còn trí nhớ của Vương Thượng là ngoại lai, lại bị giữ lại chăng?
Tỷ như cái gì ngươi càng coi trọng, luôn mang bên mình, càng dễ mất. Còn cái gì không được chú tâm, vứt sau mông thì càng an toàn.
Trương Tống ma nhân cũng thế, trí nhớ quan trọng luôn giữ sâu chặt trong linh hồn, khi linh hồn bị hủy cũng ma diệt theo. Còn ký ức của Vương Thượng không biết hắn làm cách nào tìm hiểu được, lại bị lơ đãng vứt lung tung trong não hải, lúc này mới may mắn tồn tại.
Lúc này Vương Tán sắc mặt âm trầm không gì sánh được nhìn Vương Đản: "Cách đây không lâu, ngươi cầu mượn mật thất của ta để bế quan tu luyện, hoá ra đây là chuyện tốt của ngươi".
Vương Bằng đứng cạnh Vương Đản mỉm cười: "Đại ca, ngươi bị hắn lừa gạt, nhi hơn phụ, đời sau hơn đời trước, không phải phúc của Vương gia sao? Đây không phải chuyện tốt thì là gì?".
Trương Tống nghe vậy thầm lắc đầu, Vương Tán này đến mật thất của mình bị ngươi ta tìm hiểu chi tiết như thế, dù là nhi tử, cũng không xứng danh tộc trưởng đại gia tộc nha. Còn không bằng tự dìm đầu vào nước chết chìm cho xong.
Bất quá, bọn hắn xuất hiện cũng là chuyện tốt. Chí ít tạm thời hắn cùng Lý Thiên Lộ không có nguy hiểm.
"A, đây là chuyện tốt? Nói một chút, các ngươi đến đây là có chuyện gì?". Vương Tán ngữ khí lạnh lùng.
Vương Đản bị phụ thân chất vấn thì có chút xấu hổ, nhưng cũng rất nhanh lấy lại khí thế: "Phụ thân, ngươi không cần dấu diếm. Thúc thúc đã nói tất cả cho ta".
Sắc mặt Vương Tán có chút biến hoá nhìn Vương Bằng: "Là thật?".
Vương Bằng cười nhẹ: "Chuyện này còn phải nói. Đản nhi đây không phải chứng cớ tốt nhất sao? Đản nhi, ngươi hãy nói một câu minh bạch".
Vương Đản miệng ấp úng chần chừ. Vương Tán thì sắc mặt chuyển đau đớn, rồi lại tựa hồ căm giận, còn có... chút ghen: "Không ngờ, không ngờ. Đản nhi là chứng cớ tốt nhất... Đản nhi là chứng cớ tốt nhất...".
Hắn thần sắc run rẩy, tựa hồ không thể kìm chế kích động, lẩm bẩm nhắc lại mấy lời của Vương Bằng. Sau đó hít sâu một hơi, nhìn Vương Bằng với ánh mắt muốn giết người: "Ngày đó ta đã nghi ngờ, không ngờ lại là sự thật. Thật sự là đại nghịch bất đạo, ngươi lại thông cấu cùng tứ tẩu tử".
Lời vừa nói ra thì toàn trường trợn mắt há mồm. Vương gia tộc này cũng thật là tốt, ca ca tư thông cùng công chúa, đệ đệ tư thông cùng tẩu tử, không ai kém ai.
Vương Đản thần sắc kinh hoảng, hết nhìn Vương Bằng lại nhìn Vương Tán. Vương Bằng cũng hoảng hốt không kém, chuyện khi ấy xảy ra vốn tưởng không có sơ hở gì, không ngờ ca ca lại biết được. Mặc dù sau này cũng có... thêm vài lần lúc ca ca không có mặt. Đúng... chỉ có vài lần. Nhưng bọn hắn che dấu rất kỹ nha. Hắn thở dài: "Hoá ra huynh đã biết".
Vương Đản lắp bắp, có chút không tin về thân thế mình: "Sao... sao lại như vậy?".
Vương Tán vốn vô cùng giận dữ, bất ngờ nhìn ngữ khí Vương Đản khác lạ, liền nghi hoặc hỏi: "Ngươi không biết chuyện này?".
Vương Đản giọng run run: "Đúng. Lúc trước thúc... phụ... thúc... thân... nói với ta, ta bị người thả trong thùng trôi sông, được lặt về". Hắn nhất thời không biết nên gọi Vương Bằng là thúc thúc hay phụ thân. Giờ nghĩ lại mới hiểu nguyên do vì sao lâu nay thúc thúc đối xử với hắn rất đặc biệt, không giống huynh đệ khác. Còn muốn đưa hắn lên làm gia chủ.
Trương Tống nhịn không được mở miệng, một bộ không sợ thiên hạ loạn: "Ngươi thật ngốc, loại chuyện này cũng tin được? Để rồi lúc này lại chạy tới đây làm loạn. Cũng thật khéo, nhờ vậy mới biết được chân tướng nha".
Vương Tán thần sắc đau đớn chỉ Vương Bằng: "Ta nghe hắn nói : Đản nhi là chứng cớ tốt nhất nên suy ra chuyện này. Ngày đấy vốn chỉ là nghi ngờ, hôm nay vô tình nói vậy mà đúng".
Vương Bằng kinh dị. Làm nửa ngày hoá ra chính lời của hắn đưa hắn vào tròng. Chính miệng hắn tự thừa nhận. Vừa rồi thẳng thắn không thừa nhận không phải tốt sao? Đản nhi cũng sẽ nói ra lời ta lừa gạt. Ta thật ngu ngốc.
Trương Tống một bên thầm cảm khái, vòng quyền quý thật loạn.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc