Trương Tống vốn không thích những thứ trà đạo này. Cái gì mà ngồi châm trà. Học cách ngồi đúng tư thế. Rót trà, mời trà đúng tư thế. Y phục cũng phải đúng kiểu cách. Nhấp môi một chút trà, rồi bình phẩm mấy câu mỹ ngôn.
Các ngươi thật rảnh. Lãng phí thời gian!
Không biết kẻ nào bày ra cái trò chơi này. Hại bao nhiêu người không làm gì, suốt ngày ngồi tập... uống trà. Học cách ra vẻ đạo mạo. Trong lúc tâm hồn đen hơn cả lỗ đen vũ trụ. Còn nữa, khi uống vào các ngươi cũng sẽ cho ra, đâu giữ trong bụng.
Bất quá, trà này có chữ Lộ, một chữ trong tên thê tử hắn Lý Thiên Lộ, vậy đây là một chuyện khác. Cũng không hiểu Vương Tán châm trà này là có ý tứ gì.
Lý Thiên Lộ bên cạnh ngượng ngùng: "Ta kiến thức thấp ít, không thường chú tâm, không dám bình phẩm".
Vương Tán thấy thế liền cười hiền lành: "Công chúa thực quá khiêm tốn".
Trương Tống một bên nâng chén trà lên uống một ngụm lớn, miệng khen: "Um, trà này có vị... rất ngon, uống vào... rất ngon, rất mát, phụ thân châm trà rất tốt".
Trương Tống muốn khen, khổ nỗi vốn liếng của hắn nhỏ bé, nghĩ mãi không ra từ nào thích hợp. Cũng bởi trước kia đọc tiểu thuyết nhiều, lại không lưu ý đến những vấn đề này. Thật xấu hổ nha.
Lý Thiên Lộ bên cạnh một mặt xấu hổ, ai nha, ngươi có thể không nói nha.
Lúc này Vương Túc bên cạnh nâng lên li trà, bộ dáng thong thả tự nhiên, cử chỉ không có điểm gợn sóng, nhấp nhẹ một chút. Sau đó, hai mắt khép hờ bộ dáng thưởng thức nhấm nháp, một lúc sau bình phẩm: "Nhân sinh biến ảo chìm nổi, yên lặng nhấp một chén trà tâm nhập thiện cảnh: Sáng tỏ lý nắm không được thì buông bỏ được. Thời gian giống như ngọn gió thoảng qua, những mộng ước năm xưa cuối cùng thành dĩ vãng, sóng gió trong đời dù mãnh liệt, cuối cùng cũng lặng lẽ xếp gọn vào một góc của nội tâm chính mình".
Trương Tống nghe được ngoáy ngoáy tai, tên này nói cái gì, sao ta không hiểu?
Vương Tán thì khen ngợi: "Ngươi nói rất đúng, tuổi trẻ đã hiểu được những tinh ý nhân thế như vậy, tốt!".
Sau đó, lão quay sang Lý Thiên Lộ, ánh mắt tràn đầy thâm ý: "Công chúa, tại hạ châm trà này, ngươi có hiểu được ý nghĩa bên trong?".
"Ta thật sự không hiểu". Lý Thiên Lộ lắc đầu, nói xong lại nhấp chút trà. Nội tâm nàng nghĩ, trà này có chữ Lộ, tức là châm cho ta. Ta không thể lỗ m ãng nói thẳng ra nha, cũng không nên chủ động hỏi, có chút ngại, việc này nên để chủ sự hoặc người khác nói ra thì hơn. Thi thoảng nàng liếc Trương Tống một cái, ngươi nếu hiểu ý, thì nói ra, phá không khí tắc nghẽn này nha.
Vương Tán đợi mãi, vẫn thấy nàng không nói, thỉnh thoảng liếc nhìn Trương Tống thì âm thầm bực tức. Sao không đúng kịch bản? Đáng lẽ ngươi nên tỏ ra tò mò, sau đó hỏi ta nguyên do các loại hình. Đằng này ở đấy uống trà, mắt qua mày lại tình tứ cùng phu quân. A, thật tức chết. Người trẻ bây thật không nói nghĩa khí.
Vương Túc đợi mãi thấy không ai nói gì, Vương Tán sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, liền mở miệng: "Công chúa không để ý chữ Lộ trong các chén trà?".
Lý Thiên Lộ ngượng ngùng: "Ta thật cảm ơn các ngươi làm trà này cho ta, trà này... rất ngon".
Trước đó, nàng âm thầm chê Trương Tống không biết bình phẩm, tới lượt nàng, lúc mở miệng chợt phát hiện trong đầu mình nội tình như sa mạc, tìm mãi không thấy từ để khen. Liền có chút đồng cảm với hắn.
Trương Tống cũng lên tiếng cười ha ha: "Đúng vậy nha, phụ thân, trà này... rất tốt, không biết đến khi nào, ngươi cũng làm trà điểm tên ta?".
Vương Tán giật mình một cái, mặt đen lại: "Không phải vậy, các ngươi hiểu nhầm ý ta".
Lý Thiên Lộ nghe được thở phào, may mắn vừa rồi nàng không nói thẳng ra khi Vương Tán hỏi ý nghĩa trà, nếu không, rất xấu hổ nha.
"Các ngươi sẽ hiểu ngay thôi". Lời Vương Tán vừa dứt, tại một góc đại sảnh, chợt có tiếng cơ quan chuyển động. Một góc mặt sàn động bỗng nhiên nứt ra, chia làm hai nửa mở ra như cánh cửa. Một khối quan tài chìm trong khói đen bỗng nhiên chui lên.
Lý Thiên Lộ thấy vậy rùng mình. Bản chất nữ nhân trời sinh đối với những thứ hắc ám như quan tài có cảm giác sợ hãi. Liền vô thức di chuyển lại gần Trương Tống một chút.
Trương Tống cau mày. Ngươi núp sau một phế nhân như ta làm gì? Dường như sai vị trí. Đổi lại ta núp sau ngươi mới đúng. Ít nhất ngươi cũng là người tu hành.
Hắn mở miệng thở dài: "Ta hiểu ý phụ thân ngươi. Chén trà này màu nước vàng óng, lại có chữ Lộ. Chắc chắn ý chỉ đường xuống Hoàng Tuyền. Bây giờ, lại xuất hiện cái quan tài này. Nhìn lại, những người ở đây, chỉ có ngươi là già yếu nhất. Phụ thân, ngươi đang muốn cáo bệnh, để lại di chúc, an bài hậu sự? Xin thứ cho ta nói thẳng, ta không thể đảm đương, ngươi hãy truyền chức vị gia chủ cho người khác".
"Màu vàng cũng có thể chỉ Hoàng tộc. Lộ... Quan tài... Ý của ngươi là Hoàng tộc Lý gia đã đến hồi kết, chỉ còn đường vào hoàng lăng, ngươi muốn tạo phản". Lý Thiên Lộ há hốc che miệng hoảng hốt kinh ngạc nhìn Vương Tán.
Chẳng lẽ hắn lúc này dẫn nào vào mật thất này, là có ý khống chế nàng?
Lý Thiên Lộ nhìn ra phía sau, cửa mật thất không biết từ khi nào đã đóng kín. Nghĩ tới đủ loại khả năng, vẻ mặt nàng xanh một mảnh, thần sắc sợ hãi, lại nhìn Trương Tống, không biết tên này sẽ xử sự như thế nào.
"Nghĩ cái gì lung ta lung tung!". Vương Tán tức giận gầm lên. "Hoàng tộc Lý Quốc nếu có người vong, sẽ vào miếu thờ, có cái gì hoàng lăng?".
Hắn lại quay sang nói với Trương Tống: "Hoá ra ngươi luôn mong muốn ta chết. Quả không sai! Quả không sai! Các ngươi tới nhìn bên trong quan tài là ai".
Lý Thiên Lộ cùng Trương Tống nghi ngờ tiến tới. Lúc này mới để ý kỹ, dưới làn khói đen là mặt quan tài làm bằng kính. Hai người nhìn qua làn khói mờ ảo, bên trong thực sự nằm một người. Um, là nam nhân, bất quá sao trông quen quen.
"A!". Lý Thiên Lộ hoảng hốt kinh hô quay sang nhìn Trương Tống: "Ngươi là người hay quỷ?".
Người trong quan tài vậy mà có hình dạng giống Trương Tống như cùng một khuôn đúc ra. Chỉ khác là làn da trắng bệch, không có nửa điểm sinh ý.
Không thể có chuyện có hai Vương Thượng nha. Nếu trong quan tài là xác chết, vậy ngoài này là gì? Linh hồn? Quỷ?
Lý Thiên Lộ chợt nghĩ lại, Trương Tống lúc trước từng nói nàng lúc chỉ có hai người, hãy gọi hắn là Trương Tống. Chẳng lẽ hắn là kẻ giả mạo?
Nghĩ đến đây tâm tình nàng đang căng thẳng liền hạ xuống. Hắn từng nói như vậy, tức là không có ý muốn lừa gạt nàng. Nói trước để sau này nàng dễ tiếp nhận. Vậy hắn thực sự đối với nàng không có ác ý.
Trương Tống bên cạnh thì không nghĩ như vậy. Hắn thực sự không hiểu cái quỷ gì đang xảy ra.
Ta là ai? Ta ở đâu?
Câu này người ta thường nói cho vui, nhưng thực sự lúc này đúng với ý niệm của Trương Tống. Đúng vậy! Ta là ai? Ta ở đâu?
Bỗng dưng một ngày xuất hiện chính mình ở trong một quan tài xa lạ, ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Không đúng, người trong quan tài bộ dáng không giống Trương Tống kiếp trước, mà là một Vương Thượng thứ hai.
Ta không còn gì để nói. Vương Thượng ngươi làm sao mà chơi ra trăng ra hoa như thế. Từ đâu dẫn tới một chính mình khác ở trong quan tài...
Chờ đã, thế giới này là thế giới tu hành, cái gì kỳ ảo huyền bí cũng có thể xảy ra nha.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc