Chương 93: Sơ hở

Trận chiến của hai người bọn họ diễn ra, kinh động cả khán đài. Ai ai cũng đưa mắt dõi theo, đây là trận chiến hấp dẫn nhất từ đầu cho tới giờ. Phan Hải hay Văn Thành, đều phô bày tất cả thực lực của bản thân.

Quyền cước giao nhau, phi đao chém tới, găng tay đỡ lấy. Mỗi một hành động, đều vô cùng chuẩn sát, không chỉ nhanh gọn mà uy lực còn kinh người. Chỉ cần một khoảnh khắc, liền có thể phân thắng bại.

Mặc dù Phan Hải thương tích trên mình, nhưng tốc độ lại càng thêm phần gia tăng. Mắt thấy, Văn Thành đã sắp không theo kịp. Dần dần bị đối phương áp đảo, rơi vào thế yếu.

Phan Hải ra đòn, nhịp nhàng uyển chuyển, thành công phá giải chiêu thức lẫn khí của đối thủ. Mạnh mẽ đánh tới, liên hoàn quyền được tung ra. Giáng thẳng lên ngực kẻ địch, khiến cho Văn Thành phải lùi về sau mấy bước.

Khoé miệng bất giác mà chảy máu, cả người vô lực. Có điềm thua tới nơi, nhưng Văn Thành mặc kệ. Chỉ thấy, hắn ta nhảy lên cao, xoay người phóng ra vô số phi đao hướng về đối thủ. Đao ấy, lao đi như tên bắn, uy thế là không hề nhỏ.

- Lại là chơi cái trò này, ngươi thật sự không có trò khác à?- Phan Hải một lời nhạo báng, trong đó có chút khinh bỉ.

- Cố lên Văn Thành, ngươi không cố lên là ta cố quá đấy!- Triệu Hoài ở dưới, thêm phần trợ uy.

- Hiếm thấy thật đấy, ngươi lại đi cổ vũ hắn ta. Đây là uống lộn thuốc rồi à? Đâu phải, ta nhớ không lầm, thuốc ta cho ngươi uống là thuốc hồi phục. Chứ đâu phải là thuốc sảng, khiến ngươi điên thế này!- Thanh Đạt kế bên, nói lời cười nhạo.

- Tên khốn nhà ngươi, không soi mói ta thì chết à?- Thế là Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt, nội bộ đấu đá lẫn nhau.



Phía trên, đối mặt với mưa đao trước mắt. Phan Hải miệng nhếch mép cười, có phần coi thường. Hắn ta dựa vào Găng tay kim ti, không chút tổn hại mà bắt lấy từng phi đao, lại mãnh mẽ ném trả. Giữa võ đài là nơi mà hai người bọn họ đọ xem ai nhanh tay tinh mắt hơn.

Phi đao giao nhau, âm thanh có phần chói tai. Người xem không khỏi hoa mắt chóng mặt trước tình cảnh này. Tốc độ vừa nhanh, độ chuẩn sát lại cao. Hai người bọn họ, ngang tay ngang sức mà so kèo.

Phía dưới, Triệu Hoài sau khi cùng Thanh Đạt giao lưu một tí. Cuối cùng thì dựa vào chơi dơ mà thắng. Thành công nhuộm cho đối phương một con mắt màu nâu, trong rất hợp thời. Bây giờ, lại yên tĩnh quan sát, nhìn về nhất cử nhất động của Phan Hải. Đánh giá tổng thể một lượt, nhằm tìm ra điểm yếu.

- Tên khốn nhà ngươi, lại dám cắn ta!- Thanh Đạt uất ức mà nói, ngửa mặt nhìn lên. Thế là Triệu Hoài thuận thế, nhuộm luôn con mắt còn lại cho hắn.

- Im lặng một chút đi, ta còn phải quan sát. Không hơi đâu mà chơi với ngươi!- Triệu Hoài bình thản trả lời, liền rơi vào trầm tư. Còn Thanh Đạt ôm mặt mà lăn lộn dưới đất.

Nhìn về tổng thể, Phan Hải thực lực mạnh mẽ, tốc độ nhanh nhẹn. Nhưng Văn Thành không kém, khả năng phi đao của hắn, thực sự mà nói là khó lòng phán đoán. Đổi lại một việc mà Triệu Hoài khó hiểu, là làm sao mà Phan Hải lại có thể gần như dự đoán chính xác đòn đánh của Văn Thành?

Triệu Hoài bắt đầu chăm chú mà nhìn, cẩn thận tỉ mỉ quan sát một lượt. Lại nhớ về việc bản thân xém tí thì bị Phan Hải phát hiện ra ở cửa phòng lần trước. Việc này, ắt hẳn là có liên quan.

- DG, ngươi xem thử Phan Hải, có phát hiện ra điểm bất thường hay không?- Triệu Hoài dùng ý thức liên hệ với DG.

- Chuyện này ấy à? Mặc dù ta là chiến giáp nhưng có một số thứ khó mà biết được. Chỉ có thể đảm bảo với ngươi, đôi mắt hắn ta có chút dị thường. E rằng, đó có thể là thiên phú đặc thù của hắn!- DG đáp lời.



- Thiên phú đặc thù? Đó là cái quái gì?- Triệu Hoài hoài nghi mà hỏi.

- Thiên phú đặc thù là một loại năng lực đặc biệt. Nó có thể được hình thành khi ngươi đáp ứng một đều kiện nào đó hoặc là có thể di truyền từ gia đình. Có được nó, bản thân ngươi sẽ sở hữu một khả năng hoàn toàn riêng biệt. Thậm chí, trong lịch sử đã từng ghi nhận có những trường hợp dựa vào đó. Phát triển mạnh mẽ, áp đảo so với phần còn lại!- DG giải thích cặn kẽ.

- Nghe hay thế nhở, vậy cái năng lực đó. Làm sao mới thức tỉnh?- Triệu Hoài khuôn mặt lộ ra biểu tình thích thú.

- Cái đó thì ta không biết! Còn tùy thuộc vào từng người, môi trường hay là khí của bản thân mà cách thức tỉnh là hoàn toàn khác nhau. Mà việc đó, ngươi chỉ có cầu không thể cưỡng. Ngươi có thể đi chết thử xem, biết đâu thức tỉnh thì sao?- DG nói lời chăm chọc.

- Chết rồi mới thức tỉnh, ngươi tưởng ta ngu à? Lúc đó, thì còn cái quái gì nữa mà chơi. Xem ra, ngày mà ta bật hack phá game vẫn còn rất xa!- Triệu Hoài buông lời cảm thán.

( Bây giờ chỉ có thể nhận định, muốn đánh bại Phan Hải. Trước tiên phải biết được thiên phú đặc thù của hắn ta là gì? Từ đó mới có thể tìm ra đối sách giải quyết, trước mắt cũng chỉ có thể, tận tình mà quan sát. Cũng mai người đánh với hắn hiện giờ không phải là ta!) Triệu Hoài nhìn lên, không khỏi cảm thấy bản thân mai mắn. Nếu không, thì người đang bị đánh trên kia, có thể là mình.

Nhưng người khác thì không mai như thế, Văn Thành bây giờ đang khổ sở đối chiến. Mặc dù phi đao là sở trường của hắn, vậy mà lại không chiếm chút ưu thế nào. Thậm chí còn có phần bị đối phương áp đảo.

Nhìn về thể trạng hiện tại, Văn Thành cùng lắm chỉ có thể thi triển kĩ năng: Tán nhật ám phi một lần nữa. Hắn đang nắm bắt thời cơ, chờ đợi cơ hội ra đòn. Từ đó chấm đứt tất cả, thắng hay thua đều sẽ dựa vào một khoảnh khắc.

Đưa mắt nhìn tới, bắt lấy nhịp độ của kẻ địch. Khi mà nắm chắc trong tay, Văn Thành thi triển kĩ năng: Tán nhật ám phi, thanh đầu tiên theo đó đã được phóng ra. Giữa những phi đao làm mồi, nó cô độc mà mạnh mẽ lao tới đối thủ.



Như cơn gió lướt qua, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Phan Hải. Chỉ thấy, hắn ta đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy. Nào ngờ, phi đao lại thay đổi quỹ đạo vào phút cuối. Lắc mình mà thoát khỏi vòng tay kẻ địch.

Nhìn về một màn này, Phan Hải biết rằng, đối phương đây là muốn phân thắng bại với hắn. Đành nghiêm túc ứng chiến, tập trung quan sát với cường độ cao.

Đúng lúc này, phi đao thứ hai đã được Văn Thành ném ra. Kết hợp với thanh đầu tiên, tạo thành hai đường tấn công lấy đối thủ. Tốc độ cực cao, lại cộng thêm uy thế kinh hồn, người bình thường khó mà phán đoán.

Nhưng đối với Phan Hải mà nói, đây không phải là việc khó khăn. Khi mà hai phi đao sắp chạm trúng, hắn ta xoay người tránh né, liếc mắt nhìn tới lại đưa tay bắt lấy, thành công tóm gọn.

Lúc Phan Hải đang đắc ý, nhìn lên thì bốn thanh phi đao đã tới ngay trước mặt. Hắn vội lùi người về sau, đưa tay đón lấy. Nhưng không tránh khỏi bị thương vì sơ ý nhất thời. Hai tay bị phi đao xước qua, máu tươi theo đó mà chảy ra.

Không kịp định thần, hai phi đao còn lại đã tấn công sát người. Vì tay bị thương, nên phản ứng có chút chậm, Phan Hải đành miễn cưỡng đón lấy. Mặc dù có chút khó khăn, nhưng vẫn thành công chặn được.

Chớp mắt, Văn Thành như cơn gió, lướt ngay đến bên cạnh đối thủ. Nhìn về sơ hở của của kẻ địch, tay liền cầm chặt phi đao, một đường chém ngang.' Bên này nè, nhìn đâu thế!' Hắn ta còn không quên, trêu chọc đối phương.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play