Chương 79: Thăm dò đối thủ

Bên này, Vũ Phi cùng với Phan Hải. Trên đường trở về, cùng nhau trò chuyện, thăm dò thực lực của đối phương. Nhìn lại, sắc mặt Phan Hải lãnh đạm, còn Vũ Phi khuôn mặt có phần bực tức. Trận này, đánh thua trong lòng hắn không hề phục.

- Thế nào, thua không phục sao?- Phan Hải mở lời.

- Phục, phục cái bíp ấy! Trận đó, vốn dĩ là ta thắng, chỉ vì bất cẩn. Liền để hắn chuyển bại thành thắng!- Trong lời nói của Vũ Phi, lộ rõ sự tức giận.

- Ngươi đấy, tính tình vẫn là nóng nảy. Phải biết kiềm chế một chút, nếu không sau này người chịu thiệt, luôn luôn là ngươi!- Phan Hải nói lời khuyên nhủ.

- Tên khốn đó, nếu còn để ta cùng hắn đấu, nhất định sẽ đánh bại hắn ta!- Vũ Phi vẫn còn cay cú về Triệu Hoài.

- Chuyện đó... vẫn là để qua một bên đi. Ngươi thăm dò, thực lực của bọn họ như thế nào?

- Quá kém cỏi, thực lực bọn họ không bằng một phần của ta. Có đều cái tên cầm thương đó, thực lực không tồi. Đáng tiếc lại bị nội thương, thực lực giảm đi đáng kể!- Vũ Phi một lời kể lại.

- Còn Văn Thành, hắn ta thì sao?- Phan Hải nghiêm mặt mà hỏi.

- Tên đó à, ta không biết được. Vẫn chưa có đánh, nhưng mà thực lực có lẽ bằng hoặc mạnh hơn tên cầm thương kia một chút!- Vũ Phi thản nhiên mà nói.

- Vậy sao, ngươi vất vả rồi. Trở về nghỉ ngơi trước đi, đừng có quá ham đánh nhau. Kẻo lại chịu thiệt trong tay bọn họ!

- Xì, nghe lời ngươi nói, làm như ta thích đánh nhau lắm ấy. Nếu không phải thầy Thắng nhờ tới ta, ta cũng không thèm ra tay đâu!

( Lời này người khác nói ra, ta còn có thể tin. Còn ngươi, trên mặt khắc rõ hai chữ 'hiếu chiến'. Ở đó mà còn ngụy biện!) Phan Hải đưa mắt nhìn tới, mang vẻ ngờ vực.


Còn về Triệu Hoài sau khi rời đi, lại nhìn thấy Thanh Đạt phía trước. Hắn ta, đôi mắt lệ sầu, khuôn mặt buồn bã. Trong lòng chất chứa tâm sự, khi nhìn thấy Triệu Hoài, ưu sầu mà nói:

- Ngươi... không sao chứ?- Nghe được lời này, Triệu Hoài trong lòng không khỏi xúc động. Lại không ngờ tới, còn có người quan tâm đ ến mình. Không tự chủ mà ôm lấy Thanh Đạt. Bầu không khí rơi vào trầm lắng.

Chỉ thấy hai người bọn họ, cho tay vào túi đối phương, không ngừng lục lội. Tay còn lại, thì nắm chặt lấy tay của nhau, không sao cử động. Đến khi phát giác có điều không đúng, dùng ánh mắt trìu mến nhìn nhau. Triệu Hoài nhanh miệng, phun cho Thanh Đạt một ngụm nước bọt, sau đó thì nhảy lùi ra xa.

- Ta biết ngay mà, ngươi thì tốt lành cái quái gì. Thì ra là muốn lấy đá Cảm Tri của ta!- Triệu Hoài buông lời mắng mỏ.

- Ngươi còn có gan mà nói người khác, không phải cũng muốn lấy tiền từ chỗ ta hay sao? Khốn nạn, đã vậy còn chơi dơ hơn ta một bậc!- Thanh Đạt đưa tay vuốt mặt, lớn tiếng mắng chửi.

- Tiền của ngươi, không phải là do ta đánh mà ra hay sao? Chia cho anh em một chút, cũng là việc nên làm!- Triệu Hoài bày ra bộ mặt vô lại.

- Tiền này, ngươi đừng hòng nghĩ tới. Ta còn phải để dành, mua đá Cảm Tri, chuẩn bị cho việc tấn cấp!- Thanh Đạt kiên quyết phản đối.

- Ta e là, không dễ vậy đâu!- Triệu Hoài lời này, có phần mang hàm ý sâu xa.

Phía sau Thanh Đạt, là một đám người đuổi tới. Khuôn mặt ai nấy, đều tối sầm lại, đen như đít nồi. Chớp mắt, đã bao vây lấy hai người bọn họ.

- Thanh Đạt, chung tiền đi, ngươi chơi thua rồi lại muốn bỏ chạy. Chơi vậy mà coi được à?- đám người đó lên tiếng.

- Tiền gì? Các ngươi nói gì, ta nghe không hiểu?- Thanh Đạt bắt đầu giở trò, giả ngây giả dại mà qua ải. Tiền này, hắn ta nuốt là chắc rồi.

- Tiền chúng ta đặt cược, Triệu Hoài đánh thắng. Ngươi có tin, ngươi không đưa, bọn ta sẽ đánh ngươi nôn ra hay không?

- Đặt cược? Ta nhớ không lầm, trong học viện nghiêm cấm đánh bạc. Các ngươi đây là nói, bản thân tự vi phạm nội quy của học viện à?- Thanh Đạt liền đem học viện, làm tấm bùa hộ mệnh cho bản thân.



- Ngươi... ngươi đừng tưởng rằng, đem học viện ra thì có thể trấn áp bọn ta. Ta không sợ đâu, anh em lên!

Một người dẫn đầu bước lên, toả ra khí thế bức người. Nhưng đáng tiếc, những người phía sau đều im lặng không nói gì. Bởi vì bọn họ biết, Học viện Long Cơ trừng phạt những người vi phạm nội quy rất nặng, đặc biệt là cá cược. Nhẹ thì khổ ải, nặng thì đuổi khỏi học viện. Chỉ vì một chút tiền, cũng không cần làm đến mức quá lớn như vậy.

- Các ngươi làm gì thế, tại sao lại không lên?

- Chuyện này, hay là bỏ qua đi. Một chút tiền đó, không đáng đâu!

- Làm sao mà bỏ qua, đó là tiền khó khăn lắm chúng ta mới có được, là mồ hôi là nước mắt. Ngươi lại chủ động từ bỏ, can tâm sao?

- Không can tâm thì sao chứ, bọn họ có quyền có thế. Chúng ta đấu không lại đâu, vẫn là bỏ qua thì hơn!- Ngươi kia mặc dù không muốn, nhưng cuối cùng vẫn là rời đi. Trên mặt đều hiện rõ, cái gọi là tức giận. Đám đông theo đó, tự động giải tán.

- Cờ bạc là bác thằng bần, câu này xem ra quả là không sai mà!- Triệu Hoài cảm thán, nở ra nụ cười có phần châm biếm.

- Đây xem như dạy cho bọn một bài học vậy. Lần sau, không còn tin vào cái gì gọi là cờ bạc nữa!- Thanh Đạt nhìn bóng lưng họ rời đi, ánh mắt lộ ra ý vị xa xăm.

- Còn làm ra dáng vẻ đau buồn, người vui nhất không phải là ngươi sao? Không làm mà vẫn có ăn, ta thấy số tiền này, vẫn nên là chia ra thì hơn. Một mình ngươi, nuốt không trôi đâu!- Triệu Hoài bắt đầu động tay động chân.

- Chia, chia cái quần, ngươi mới là không làm mà muốn có ăn. Đây là công sức ta tốn nước bọt mà có, dựa vào đâu mà chia cho ngươi!- Thanh Đạt đánh mạnh vào tay Triệu Hoài.

- Đưa đây, đưa đây!- tiếng của Triệu Hoài.

- Không là không!- Thanh Đạt phản bác.


Giữa lúc hai người bọn họ đang xà quần với nhau. Không bên nào chịu thua bên nào. Ban đầu từ tư thế đứng, sau đó thì quần nhau té ngã, lăn lộn dưới đất. Nghe đâu một âm thanh, phát ra bên tai.

- Hai người các ngươi, có biết đâu là chỗ nghỉ ngơi của khách hay không?- một giọng điệu chứa đầy sự đanh đá.

Đưa bốn mắt nhìn lên, lại thấy một cô gái xinh đẹp. Nhìn kĩ, đây không phải là cô gái duy nhất của Học viện Phi Phụng hay sao? Hai người bọn họ mặc kệ cô ta, tiếp tục công việc của riêng mình. Thấy vậy, Bảo Ngọc hét lớn:

- Nói hai người các ngươi đấy, có biết đâu là chỗ mà khách nghỉ ngơi hay không?

Triệu Hoài, Thanh Đạt nhìn nhau. Lúc này mới chịu dừng tay. Dù sao có người ngoài ở đây. Cũng không thể làm ra bộ dáng mất mặt được. Vội vàng đứng dậy, chỉnh lại phục trang.

- E hèm, biết thì có biết. Không biết bạn học hỏi nơi đó để làm gì?- Thanh Đạt mở lời.

- Các ngươi hỏi nhiều thế làm gì. Đưa ta đến đó là được, 100 đồng này, các ngươi cứ cầm lấy mà ăn kẹo!- Bảo Ngọc lấy ra tờ tiền, ném thẳng xuống đất, thái độ cực kì cao ngạo.

Nhìn về hành động này, Triệu Hoài lại khom người nhặt lấy. Tiền mà, có ai chê bao giờ. Chỉ thấy, hắn ta niềm nở mỉm cười, nụ cười đó ẩn chứa cảm giác khó đoán.

- Ây, nhìn tiểu thư đúng là khí chất đầy người. Xin để tiểu nhân dẫn đường!- Triệu Hoài lên tiếng.

- Nhìn ngươi xấu xí như vậy, không ngờ lại rất biết nói chuyện. Cầm lấy đi, đây là tiền thưởng của ngươi!- Nói rồi, Bảo Ngọc lại tiếp tục đưa cho hắn tờ một trăm khác.

- Đa tạ tiểu thư, xin mời đi theo ta!- Triệu Hoài vui vẻ nhận lấy, làm ra tư thế hèn mọn.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play