Chương 74: Giao lưu
Triệu Hoài trở về học viện, bắt đầu cuộc sống con ngoan trò giỏi. Bày ra tấm gương tốt, hiểu lễ nghĩa, kính trên nhường dưới. Yêu già thương trẻ, tác phong là thanh niên ba tốt của xã hội.
Có điều, tính nhiều chuyện là không thể nào thay đổi. Thấy đám đông đang đứng bàn tán xôn xao, hắn liền chen một chân vào. Tại đây bắt gặp một hình ảnh quen thuộc, Thanh Đạt.
- Chuyện quái gì thế?- Triệu Hoài mở lời.
- Ngươi không biết à, các học viện tổ chức trao đổi học viên với nhau, nhằm mục đích chính là giao lưu học hỏi. Đây là thông lệ hàng năm, các học viện diễn ra với nhau. Năm trong mười người đứng đầu của cuộc thi vừa rồi, đều đã đi đến học viện khác để giao lưu. Đổi lại, các học viên của học viện khác sẽ đến học viện của chúng ta!- Thanh Đạt tỉ mỉ giải thích.
Trong lúc Thanh Đạt từ tốn giải thích, lại có người nhân cơ hội này. Mà cố tình chen chân lên phía trước, đẩy hai người bọn họ về sau. Triệu Hoài, Thanh Đạt, tay cầm gậy gỗ, gõ đầu từng thằng.
- Chen cái gì mà chen, có ý thức chút đi. Xếp hàng cho ngay ngắn vào!- Triệu Hoài hét lớn.
- Bản thân ngươi chen hàng, còn đi nói người khác!- nghe được lời này, Triệu Hoài từ tốn gõ cho đối phương mấy cái. Thế là im ắng ngay, tất cả không còn ai muốn bước lên phía trước nữa. Ngay hàng thẳng lối, bảo đảm an ninh trật tự.
- Vậy, tại sao các ngươi lại chen lấn ở đây?- Triệu Hoài nhìn Thanh Đạt, thắc mắc mà hỏi.
- Ngươi không biết à, lần này đến học viện của chúng ta chính là Học viện Phi Phụng. Nghe đồn ở đó, gái đẹp nhiều lắm. Nên ta từ sớm đã tới đây, xem xem nhan sắc bọn họ như thế nào?- Thanh Đạt hớn hở mà nói, đôi mắt lộ ra vẻ gian tà.
- Nhìn khuôn mặt đồi bại của ngươi kìa, lại suy nghĩ ra chuyện ác gì đây?
- Chuyện ác gì chứ? Ta là công dân tốt, học trò ngoan. Còn có thể làm ra chuyện gì xấu xa cơ chứ?- Thanh Đạt nói ra lời này, không tự chủ mà cười lên mấy tiếng.
- Thôi thôi thôi, điêu thế là đủ rồi. Ngươi đấy, ta còn không hiểu rõ sao?- Hai người bọn họ, lời qua tiếng lại, trò chuyện vui vẻ.
Từ xa bước tới, sáu người phong cách ăn mặc khác lạ. Đồng phục của học viện Long Cơ lấy màu vàng làm chủ đạo, cộng thêm kí hiệu con Rồng trên ngực trái. Còn họ, đồng phục lại lấy màu đỏ làm chủ, kí hiệu là Phụng, có đều đồng phục của họ, so với Long Cơ, có phần kính đáo hơn. Nhìn sơ qua cũng biết, đây là học viên trao đổi mà Thanh Đạt nói tới.
Một già năm trẻ, một nữ năm nam. Nhìn về khung cảnh này, không biết bao nhiêu nam sinh phải thất vọng. Bọn họ vất vả một chuyến, lại thành ra thế này.
Có đều, số lượng tuy ít, nhưng chất lượng không hề kém. Người con gái đó, đi giữa đám đàn ông, càng thêm phần tôn vinh sắc đẹp của bản thân. Ánh mắt nụ cười, khiến cho người khác nhìn đến xao xuyến. Mỗi một cử chỉ, đều mang đến cảm giác lung linh huyền ảo. Nước da trắng như tuyết, mái tóc đen huyền. Thân hình chuẩn mực, dáng người mảnh khảnh. Đây cũng được xem như là một lần mở mang tầm mắt.
- Wow, Học viện Phi Phụng, không hổ danh là thánh địa của gái đẹp!- quần chúng lên tiếng.
- Ta nhớ không lầm, học viện của chúng ta. Gái xinh cũng không thiếu, các ngươi có cần thèm khát đến mức như thế này không? Nhìn kìa, nước dãi chảy ra hết rồi!- Triệu Hoài mở lời.
- Chậc chậc, Triệu Hoài, ngươi đúng là không hiểu thế thái dân tình. Cái gì nhìn nhiều, tất nhiên sẽ đâm ra chán. Lâu lâu phải đổi khẩu vị một chút, mới mang lại cảm giác thích thú!- Thanh Đạt tâm đắc, lộ ra biểu tình khoái ý.
- Chỉ ngắm không sờ, thế có quái gì mà thích thú?- Triệu Hoài khuôn mặt đâm chiêu, nhìn về Thanh Đạt.
Thanh Đạt ngay lập tức, khoác cho mình một chiếc áo trắng dài. Đây là đồ mà hắn, mới vừa chôm được từ chỗ nào đó, tay cầm quạt tre( cũng là đồ chôm nốt) làm ra dáng vẻ đạo mạo. Một cơn gió thổi nhẹ qua, đem tà áo tung bay phấp phới. Một tia sáng theo đó, chiếu lên trên người hắn. Toả ra hào quang của một nhà hiền triết.
- Đó là đồ của ta mà!- Một thanh niên la lên, Thanh Đạt cho hắn một gậy, thế là im lặng. Hắn ta lại tiếp tục làm ra dáng vẻ học cao hiểu rộng. Còn người ở dưới, ánh mắt nhìn lên chất chứa đầy sự khinh thường.
( Thấy gái, là lại làm màu. Tên này, bệnh sĩ không biết chừng nào mới hết. Mười thằng chết chín, ngươi chắc là người thứ chín rưỡi quá!) Triệu Hoài thở một hơi dài, nhìn Thanh Đạt bằng ánh mắt khinh bỉ tột độ.
- Bông hoa đẹp nhất, là bông hoa trên cây, không thuộc về một ai. Một khi hái xuống, đó đã không còn là bông hoa đẹp nhất nữa. Vì vậy, chúng ta phải biết thưởng thức, ngắm nhìn mà tận hưởng cái vẻ đẹp đó. Không nên chiếm lấy nó làm của riêng. Đời người, nguyện làm con ong, giúp bông hoa đó phụ phấn, để nó đơm bông kết trái!- Thanh Đạt hùng hồn diễn thuyết, tựa như đó là chân lý cuộc đời.
- Nói tóm lại, ngươi muốn chơi xong rồi bỏ chứ gì? Tồi đến thế là cùng!- Triệu Hoài liền nhổ cho hắn, một ngụm nước bọt.
Học viên của học viện Phi Phụng, nhìn về bọn họ. Không khác gì ánh nhìn sinh vật cấp thấp, khuôn mặt lộ rõ sự coi thường. Đặc biệt vẫn là cô gái, nhìn Thanh Đạt đang làm màu, cô ta còn tưởng là thằng điên nào trốn trại mà ra.
- Bảo Ngọc, bọn họ hình như đang bàn tán về cô thì phải?- Nguyễn Khiêm, một trong những người con trai bên cạnh lên tiếng. Hắn ta dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai. Đặc biệt là đôi mắt hút hồn người khác, sở trường là công kích từ xa.
- Xì, ai thèm quan tâm tới họ. Chẳng ai trong đó, lọt nổi vào trong mắt xanh ta đâu!- Bảo Ngọc đanh đá đáp lời.
- Làm người, mắt đừng để cao quá. Nếu không lại vấp đá té ngã, lúc đó lại đi trách cục đá ngán đường!- Phan Hải, là đội trưởng của đội. Điểm nhấn trên khuôn mặt của hắn, có lẽ là đôi mắt híp. Dường như là không nhìn rõ bên trong, híp đến nỗi, ai cũng tưởng rằng hắn ta toàn nhắm mắt mà đi.
- Tên mắt híp nhà ngươi còn nói người khác. Ta thật không hiểu, ngươi làm sao mà thấy đường đi vậy?- Vũ Phi, tính tình nóng nảy, được cái là ăn ngay nói thẳng. Hiếu chiến vô cùng, thích nhất vẫn là đánh nhau, vì thế mà nhuộm quả đầu đỏ chót.
- Nhìn về bọn họ, yếu đuối thật đấy. Chỉ có ta, mới xứng với Bảo Ngọc mà thôi!- Vũ Văn Không, tính tình kiêu ngạo, nhất mực chung tình với Bảo Ngọc, nhưng không nhận được hồi đáp. Dáng vẻ cứng cỏi, khuôn mặt thoạt nhiên hung tàn.
- Được rồi, im lặng chút đi. Để người khác nghe thấy, không được hay lắm!- Thầy Thắng, là người giám sát, dáng vẻ thư sinh, mắt đeo kính cận.
Chẳng mấy chốc, thầy Mạnh đã xuất hiện trước mặt họ. Dáng vẻ uy nghiêm, không khác là gì so với tạc tượng. Chỉ thấy, thầy Mạnh nói lớn một tiếng.
- Xin chào, đã lâu không gặp!- Thầy Mạnh chìa bàn tay ra.
- Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!- Thầy Thắng vội nắm lấy. Bề ngoài là hai người hoà nhã nắm tay, thực chất bên trong là không ngừng cọ sức với nhau.
Mắt thấy, thầy Mạnh dùng sức, tay chân hiện rõ lên đường gân. Dần dần áp đảo thầy Thắng, khuôn mặt lão ta trở nên nhăn nhó. Tình hình không ổn, liền điềm đạm mà nói:
- Thầy Mạnh, có cần phải nắm chặt thế không?
- Chặt sao? Ta còn chưa dùng lực mà. Đã lâu không gặp, không ngờ ngươi lại trở nên yếu đuối như thế!- Thầy Mạnh kêu ngạo mà nói, đây là muốn thị uy với đối phương.
- Ta yếu hay không, không quan trọng! Quan trọng là học viên lần này ta mang tới, rất mạnh!
- Vậy sao? Phải thử mới biết được. Nhưng trước tiên, phải sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho các ngươi trước đã. Đi đường vất vả rồi, theo ta!
Thầy Mạnh đi trước dẫn đường, bọn họ theo đó rời đi. Đám đông bên này, không còn chuyện để hóng cũng theo đó mà giải tán. Chỉ còn riêng Thanh Đạt, cứ thích đứng đó làm màu.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v