Chương 70: Chung kết diễn ra
Mắt thấy, Triệu Hoài xông lên, một thương đánh tới, uy lực vô song. Khoảnh khắc chạm vào cơ thể Chàng Béo, tất cả dường như đều bị hấp thu. Không chút phản ứng, chỉ thấy hắn ta cười khẩy. Phản lực xuất hiện, đem Triệu Hoài hất văng ra xa.
Nhìn về Triệu Hoài lúc này, cẩn thận quan sát đối phương. Nhìn từ trên xuống dưới một lượt, lại không nhìn ra nên tấn công từ đâu mới tốt. Chung quy, tên này quá béo, cả người toàn mỡ, đánh ở đâu thì cũng như nhau.
- Ngươi đấy, mập như vậy không sợ gan nhiễm mỡ hay sao?- Triệu Hoài buông lời khiêu khích.
- Chuyện đó, không liên quan đến ngươi. Mỡ này, đều là công sức mà ta bỏ ra mới có được. Để ta cho ngươi thấy, công dụng thực sự của nó!- Chàng Béo hét lớn.
Chỉ thấy, hắn ta bật nhảy lên cao thi triển kĩ năng: Sức nặng nghìn cân, cả người cuộn tròn, to như quả bóng. Lại lao tới Triệu Hoài, tốc độ đó không thể xem thường, như viên đạn cao su bắn tới.
Triệu Hoài vội tránh, lộn một vòng né sang một bên. Chàng Béo dựa vào năng lực đàn hồi của bản thân, bắn ngược lại chỗ Triệu Hoài. Cứ như thế, Triệu Hoài né tới đâu. Chàng Béo liền tấn công tới đó.
- Có thôi đi không hả?- Triệu Hoài hét lớn.
Sau đó, lấy chân làm trụ, Triệu Hoài một thương đánh mạnh. Người thương va nhau, Triệu Hoài lại không ngừng bị lùi về sau. Tốc độ xoay của Chàng Béo càng tăng, Triệu Hoài càng bị đẩy lùi. Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, tay cầm chặt kim thương.
Mắt thấy, đánh không lại đối phương, Triệu Hoài muốn tìm cơ hội rút lui. Nào ngờ, mới vừa phân tâm một chút, thương đã bị đánh bay. Thế là, lãnh trọn một đòn của Chàng Béo, như đạn pháo bắn trúng vào người. Theo đó, một lỗ to xuất hiện giữa sàn đấu, còn Triệu Hoài thì in sâu hình của bản thân phía dưới.
- Yếu đuối đến mức đáng thương!- Chàng Béo trở về hình dáng ban đầu, một lời cảm thán.
Cả cơ thể Triệu Hoài toàn là thương tích, mơ hồ cảm thấy, xương sườn đã gãy vài chiếc. Hắn từ trong đống đổ nát, lom khom bò dậy. Cả người toàn bụi bẩn hòa lẫn máu tươi của bản thân.
- Yếu đuối sao? Ngươi đây là nói ta?- Triệu Hoài khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc hơn.
- Không nói ngươi, chẳng lẽ nói ta!- Chàng Béo cười tươi mà nói, khuôn mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Triệu Hoài chớp mắt đã không thấy đâu, nhìn sang, một cước đã xuất hiện. Đá thẳng vào đầu chàng béo, như muối bỏ biển, không thấm vào đâu. Tiếp đất, Triệu Hoài lại tung ra Cốt long trảo, đánh mạnh vào phần bụng đối phương. Giống như lần trước, đòn đánh đều bị hoàn toàn hấp thu, không gây ra chút sát thương nào.
- Nói ngươi yếu ớt, thì lại không tin. Nhìn xem, một chút vết thương cũng không có. Ngươi đây, là chưa ăn cơm à?- Chàng Béo nhíu mày, giọng điệu đùa cợt.
- Vậy sao?- Triệu Hoài cười mỉm, lộ ra nét gian tà.
Cuối cùng cũng dùng đến chiêu thức tàn ác nhất, thâm độc nhất của bản thân. Triệu Hoài tung một cước, đá thẳng vào thằng em phía dưới của Chàng Béo. Khuôn mặt hắn ta, dần trở nền méo mó dị thường. Theo đó, cả người đổ gục xuống, ôm lấy th@n dưới đầy đau đớn. Những âm thanh thảm thương, từ hắn mà phát ra.
Nhân cơ hội này, Triệu Hoài túm lấy tóc đối phương, liên tục đập mạnh đầu hắn xuống mặt đất. Vừa đập vừa hét lớn:' Ngươi không phải mạnh lắm sao? Dậy mà gáy tiếp nữa đi. Dậy, lẹ lên!' Mỗi lần đập, đều để lại dư chấn trên sàn đấu.
Một màn hành động này của Triệu Hoài, đổi lại tiếng hò reo cuồng nhiệt của khán giả. Ở đây, họ không chú trọng đến cách đánh, miễn thắng là được. Hành động càng bạo lực, càng đem đến k1ch thích cho người xem.
Đập đến nỗi, khuôn mặt Chàng Béo toàn là vết thương, mặt mũi đều bầm dập, theo đó mà máu cam chảy ra. Triệu Hoài càng đánh thì càng hăng, ra tay càng thêm phần tàn nhẫn.
- Đủ chưa?- Chàng Béo nói nhỏ.
- Hả?- Triệu Hoài ngơ ngác.
- Ta nói là, ngươi đánh đủ chưa?- Vừa dứt lời, Chàng Béo bật dậy, nhìn Triệu Hoài bằng cặp mắt đầy hận thù. Như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta, lại lộ ra nụ cười kì dị.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Hoài vội vàng lùi về phía sau, giữ lấy khoảng cách với đối phương. Lại bày ra khuôn mặt vô tội, nhìn thẳng Chàng Béo. Nhanh tay cầm lấy kim thương, chuẩn bị đối chiến.
- Giỡn một chút, đã giận rồi sao? Thằng mập!- Triệu Hoài cất tiếng, đổi lại lần này là hắn ta chế giễu đối phương.
- Là béo, không phải mập. Ta ghét nhất người khác, gọi ta là thằng mập!- Chàng Béo nghiến răng, lộ ra khuôn mắt bặm trợn.
- Gì, ngươi nói gì ta nghe không rõ… Thằng mập!- Triệu Hoài cố tính, nói to một lần nữa. Hắn đây là muốn nâng sự tức giận đối phương lên mức cao nhất, càng nóng giận thì càng mất khôn.
Đối thủ triệt để tức giận, dùng lại đòn cũ. Nhảy cao lên không trung, cuộn người xoay tròn. Một lần nữa, tấn công Triệu Hoài, tốc độ lần này, còn nhanh hơn lần trước gấp đôi. Uy lực này, trực tiếp đối diện, không khác gì ngàn tấn đè lên. Chỉ cần Triệu Hoài trúng chiêu, e là toàn thân đều bị đè nát.
- Tới đây!- Triệu Hoài tay cầm chặt kim thương, mắt dán chặt vào đối thủ.
Triệu Hoài ngay lập tức, thi triển kĩ năng: Long ngạo liên hoàn kích, đánh liên tiếp ra mười mấy thương. Mỗi thương đánh ra dư chấn đều vang xa, người trên khán đài đều mơ hồ cảm nhận.
Dần dần đẩy lùi đối thủ, nhưng cánh tay của Triệu Hoài cũng theo đó mà trở nên run rẩy. Mắt thấy, tốc độ thương chậm lại, là ngay lập tức bị đẩy lùi. Triệu Hoài chỉ có thể, nghiến răng mà tiếp tục vung thương.
Thương thứ hai mươi, tay hắn đã trở nên đau nhức. Đối phương cũng không khá khẩm hơn là mấy, cả người đều là vết thương do Triệu Hoài gây ra. Thấy thế, hắn ta quyết định tung ra thương cuối, chấm dứt tất cả. Thành hay bại, đều nằm ở thương này.
Triệu Hoài tụ lực, đánh mạnh một thương. Uy lực vô song, đòn đánh mang theo uy áp khó mà chống đỡ. Hai bên va nhau, không ngừng đọ sức. Triệu Hoài hét lớn một tiếng, thêm phần trợ uy. Đem Chàng Béo trực tiếp đánh văng ra xa, học ra máu tươi, rơi vào ngất xỉu.
- Cuối cùng cũng đánh thắng ngươi, thằng mập chết tiệt!- Triệu Hoài vừa thở vừa nói, sức lực không còn được bao nhiêu.
- Xin chúc mừng tuyển thủ Chiến Vô Ngân, thành công bước tiếp, giành lấy tấm vé vào vòng chung kết. Tiếp theo, xin mời hai tuyển thủ: Cố Ngoan và Minh Tịch ra sân!
Với vết thương trên người, Triệu Hoài bước từng bước nặng nề khỏi sàn đấu. Cả người đau nhức, đặc biệt là cánh tay dùng quá nhiều sức. Đây mà không nghỉ ngơi thật tốt, khó mà hồi phục.
- E hèm, xin lỗi quý vị khán giả. Tuyển thủ Minh Tịch vừa từ bỏ quyền thi đấu. Vì vậy, tuyển thủ Cố Ngoan trực tiếp bước vào vòng trong. Vì tính chất công bằng, cũng như không làm mất thời gian của quý vị khán giả thân mến. Xin mời hai tuyển thủ: Chiến Vô Ngân và Cố Ngoan. Diễn ra trận chiến chung kết tại đây!- Tiếng MC cất vang.
Triệu Hoài mới vừa nhắm mắt tịnh dưỡng chưa được bao lâu. Nghe được lời này, chấn kinh mà tỉnh.( Đây là cái mà các ngươi gọi là công bằng đó à? Bảo một thằng sắp chết như ta, ra đánh với người còn trạng thái sung sức. Muốn lấy mạng ta thì cứ nói, cần gì phải kì công thế này. Công bằng cái bíp!) Triệu Hoài chửi thầm, khuôn mặt trở nên khó coi.
- Nhìn về trạng thái của tuyển thủ Chiến Vô Ngân không được tốt lắm. Là chiến hay hàng, xin mời lựa chọn!- MC cất tiếng, lời nói này như con dao chọc vào nổi đau của Triệu Hoài.
( Đừng nói với ta, Cố Ngoan là người nhà của ban tổ chức đấy. Các ngươi còn ưu tiên được cái gì, thì làm hết một lượt đi. Tránh để ta về sau khỏi đỡ ngỡ!) Triệu Hoài mắng thầm, bước chậm từng bước lên sàn đấu.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v