Chương 50: Vây bắt thành công
Nhìn về người quen trước mắt, Triệu Hoài có chút ngỡ ngàng. Sau đó, liền lấy lại bình tĩnh, nhìn về xung quanh một lượt. Khẳng khái mà nói:
- Ha Ha Ha, muốn bắt được ta, dựa vào một mình cô, là hoàn toàn không thể nào?- Kèm theo đó, là một màn cười lớn.
- Ai nói với ngươi, là ta đến đây một mình. Nhìn kĩ xung quanh, một lượt trước đi!- cô ta cười còn lớn hơn Triệu Hoài, giọng cười của kẻ chiến thắng.
Từ trong màn đêm bước ra, một đám người tạo thành vòng tròn bao lấy Triệu Hoài, Thanh Đạt. Dẫn đầu đoàn người này là Văn Thành, Thị Thu, theo sau bọn họ là thành viên các lớp.
Nhìn về cảnh tượng xung quanh, Triệu Hoài nở ra nụ cười bất lực. Dự là đêm nay, lành ít dữ nhiều. Không biết từ bao giờ, Thanh Đạt đã đứng kề bên hắn.
- Giờ, chúng ta làm sao đây?- Thanh Đạt nói nhỏ.
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?- nói nhỏ với Thanh Đạt, sau đó hét lớn- Không biết, chúng ta đầu hàng, có được khoan hồng hay không?
- Ngươi có biết, vì một ngày hôm nay, chúng ta đã bỏ ra những gì không? Thậm chí cuộc thi săn lần này, ta cũng mặc kệ. Chỉ vì hai người các ngươi, các ngươi nói xem, ta nên xử lí các ngươi thế nào?- Thanh Hằng bức xúc.
- Cảnh cáo nhẹ vài lời là được, sau đó thì thả đi. Không biết ý kiến này, cô có hài lòng hay không?- Triệu Hoài đáp lời.
- Phải đó, phải đó. Ta cảm thấy hình phạt đó rất thích đáng!- Thanh Đạt vội tiếp lời.
- Các ngươi... Nếu muốn nằm mơ đến thế. Vậy được, ta sẽ đánh các ngươi đến mức sống dỡ chết dỡ, để các ngươi nằm mơ cho thỏa thích!
- Wow, nhìn cô đẹp đẽ như vậy, không ngờ lại độc ác đến thế!- Thanh Đạt đáp trả.
- Ác độc, là ta hay các ngươi? Nhìn lén người khác tắm, ra tay hãm hại đồng học. Đã vậy thì thôi đi, lại còn cướp điểm của người khác. Các ngươi có biết, đây là cơ hội đối với rất nhiều người. Các ngươi làm như vậy, có cảm thấy hổ thẹn hay không?- Thanh Hằng một lời chất vấn, nàng đem nổi niềm của mình nói ra.
- Cơ hội... Haha, là cơ hội tìm đến cái chết phải không? Thực lực yếu kém, đối mặt với người khác lại không có năng lực chống trả. Để bọn họ phát triển sớm một chút, sau đó đi nộp mạng cho yêu ma hả gì? Đây chỉ là một khảo nghiệm nhỏ, các người lại không vượt qua, lấy tư cách gì mà đối chiến yêu ma, bảo vệ nhân loại!- Triệu Hoài đanh thép đáp trả.
- Ngươi... Ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý!- Thị Thu lên tiếng.
- Nói nhiều với bọn chúng làm gì, đem họ đánh một trận là được!- Văn Thành hạ lệnh.
Theo sau lời nói đó, năm người thực lực cấp 2 trung cấp tấn công. Bọn họ vây đánh hai người Triệu Hoài, Thanh Đạt. Có điều mà họ không ngờ tới, thực lực vốn có của hai người bọn họ đều là cấp 2 cao cấp. Liền đem năm người đó, đánh bật trở lại.
- Thực lực yếu đuối, tốt nhất vẫn là trở về nhà, rèn luyện thêm đi!- Triệu Hoài buông lời mỉa mai.
- Lên!
Theo sau lời nói của Văn Thành, lần này mười người tiến lên. Loạn kiếm xuất ra, tấn công liên hồi. Như vũ bão mưa tên, liên tiếp không dứt. Đây là muốn đem sức lực của hai người bọn họ, triệt để vắt kiệt.
Triệu Hoài, Thanh Đạt từ đám người bọn họ, thành công đoạt lấy vũ khí. Đem kiếm trong tay, phát huy hết công lực, đánh lui liên tiếp nhiều người.
Mới vừa đẩy lui đám người này, lại có đám người khác xuất hiện, họ bao vây tấn công. Lần này thì khác, bọn họ phối hợp nhịp nhàng, thuận thế vừa công vừa thủ.
Mặc dù có chút khó đánh, nhưng kết cuộc vẫn là như cũ. Chẳng được bao lâu, liền bị hai người Triệu Hoài, Thanh Đạt đánh bại. Có điều lần này, khí thế của hai người bọn họ, có phần giảm sút.
- Đây là thứ các ngươi dựa vào để bắt bọn ta hay sao? Thật sự là quá tệ!- Triệu Hoài muốn dùng chiêu khích tướng, nhằm tạo cơ hội cho bản thân. Từ đó mà đột phá vòng vây.
- Đúng vậy, đúng vậy. Các ngươi về nhà mà luyện thêm một trăm năm nữa. Sau đó quay lại đây, ta chỉ giáo thêm cho!- Thanh Đạt thêm dầu vào lửa, muốn đem sự tức giận của đối phương làm cho bừng cháy lên.
- Lên!- Đối phương vẫn rất điềm tĩnh, muốn tiêu hao tấn công bọn họ tới chết.
Lần này thì ít hơn lần trước, năm người cùng lên. Nhưng có điều, về thực lực sơ bộ lại mạnh hơn những người ban nãy. Triệu Hoài chống trả đến mức, thanh kiếm trong tay gãy nát làm đôi. Nhưng đổi lại thành công ép lui năm người bọn họ.
Lúc này, Thanh Đạt, Triệu Hoài dựa lưng vào nhau. Cả hai gần như kiệt sức, nhịp thở khó mà khống chế. Cả hai thì thầm, tìm đối sách thoát khỏi nơi đây.
- Làm sao đây? Hắn ta lại không mắc mưu, cứ tiếp tục thế này, không phải là cách hay!- Thanh Đạt mở lời.
- Tình hình này, chúng ta liều vậy. Lát nữa khi ta ra tay, lập tức thoát thân. Đó là cơ hội duy nhất mà ta có thể tạo ra!- Triệu Hoài nói nhỏ.
Nói rồi, Triệu Hoài lập tức xông tới tấn công Thanh Hằng. Hắn dùng lực mạnh, đem tốc độ tăng nhanh trong chốc lát, liền xuất hiện trước mặt cô. Một trảo theo đó được tung ra, uy lực vô song.
Thanh Hằng thấy thế, vội đưa kiếm ra đỡ. Kiếm trảo giao nhau, uy lực không hề kém cạnh. Có điều, Triệu Hoài thể lực tuột dốc, sau đó bị đánh bật lại.
Văn Thành thấy thế, liền vội tấn công, một đấm được hắn tung ra. Thanh Đạt bên này, liền tấn công phản kích. Một lần nữa, kiếm đấm giao nhau, hai bên cùng nhau đọ sức.
Triệu Hoài nhân cơ hội này, ném ra phích lịch hoả pháo. Một màn khói đỏ, xuất hiện giữa trời đêm. Bao trùm lấy tất cả, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt liền tìm cơ hội thoát thân.
Khi mà làn khói kết thúc, chỉ thấy hai người bọn họ đứng yên ở vị trí cũ. Trên người xuất hiện vô số vết gậy. Thì ra vào lúc nãy, bọn họ muốn thoát thân. Nào ngờ đối phương lại có chuẩn bị, họ đeo mặt nạ phòng độc, tay cầm gậy sắt. Liền đem hai người bọn họ đánh về vị trí cũ.
- Không ngờ tới phải không? Ta vì lần này, thật sự bỏ ra không ít công sức. Các ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ!- Văn Thành ngạo mạn mà nói.
- Giờ chúng ta phải làm sao?- Thanh Đạt nói nhỏ với Triệu Hoài.
- Haha haha haha!
Chỉ thấy Triệu Hoài cười lớn, Thanh Đạt thấy thế. Cũng hùa theo hắn, cười lớn một trận. Đối phương thấy vậy, liền nghiêm người phòng thủ, tránh cho bọn họ giở trò.
- Ngươi có cách à? Sao lại cười lớn đến thế?- Thanh Đạt thắc mắc.
- Không! Cười cho vui ấy mà. Còn về chuyện này, ta bó tay!- Triệu Hoài đáp lời.
- Haha, vui lắm. Chút nữa, bọn họ còn vui hơn cả hai người chúng ta!- Thanh Đạt trong tiếng cười bất lực.
Chờ đợi hồi lâu, đám người Văn Thành không có dấu hiệu động thủ. Địch bất động, hắn liền bất động, tránh xảy ra sơ xuất. Hai bên nhìn nhau hồi lâu, không khí rơi vào im lặng.
Biết rằng đối phương chỉ hư trương thanh thế. Văn Thành hét lớn, lệnh mọi người tấn công. Một đám người theo đó mà động thủ, hai người bọn họ bất động đứng nhìn.
Từ trong màn đêm, một thanh âm lạ phát ra. ' Hừa hừa', kéo dài. Trâu Đỏ Sừng Đen xuất hiện, phá tan đội hình của Văn Thành bày ra. Nó gặp người là húc, bất kể là ai đi chăng nữa.
- Yêu thú, tại sao nó lại xuất hiện ở đây?- Văn Thành lên tiếng.
Đám người bọn họ cứ như thế mà loạn hết cả lên. Nó lao nhanh đến chỗ Triệu Hoài, hắn nhanh nhẹn chạy trốn. Thành công trèo lên cành cây cao, Trâu Đỏ liền dùng sức húc mạnh. Đem cả người lẫn cây đáp đất thành công.
Một lần nữa truy đuổi lấy hắn, Triệu Hoài liền chạy loạn vào đám đông. Nhằm phá tan đội hình đối phương, từ đó đổi lại cơ hội cho bản thân.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc