Chương 27: Kinh doanh

Sáng hôm sau, khi mà mọi người đều tất bật cho huấn luyện lần này. Triệu Hoài vẫn còn ngáy ngủ, vẫn chưa có ý định rời đi.

- Tên chết bằm nhà ngươi, giờ này vẫn còn ngủ cho được. Có biết rằng mọi người đều rời đi rồi không?- Tiếng Thanh Đạt trách móc.

Triệu Hoài mới lờ mờ tỉnh dậy, miệng còn lầm bầm phàn nàn:' Gấp cái gì? Để ta ngủ một chút nữa đi!'. Thế là Thanh Đạt đành cưỡng chế, ép buộc hắn ta thức dậy.

- Đi săn thôi, ngươi mà đến trễ. Ngay cả cộng lông cũng không còn!- tiếng Thanh Đạt hối thúc.

- Không! Chúng ta không cần phải đi săn!

- Tại sao?

- Ngươi quên sự kiện hôm qua rồi à, bọn họ đều chú ý đến ta. Ta thì đi săn, bọn họ ngược lại săn ta. Ta mà đi lẻ, thế nào cũng bị bắt. Chuyện làm mồi như thế, nguy hiểm lắm. Vì an toàn, ta đã suy nghĩ ra cách khác, vừa nhẹ nhàng, vừa có điểm.

- Cách gì? Đừng nói với ta, thay vì bị cướp, ngươi lựa chọn đi cướp!

- Xem cái đức hạnh của ngươi kìa, toàn suy nghĩ xấu cho ta. Ngươi biết không, phi thương bất phú. Chúng ta đương nhiên là làm kinh doanh rồi!

- Kinh doanh? Ở đây thì kinh doanh được gì?

- Không cần nhiều lời. Đi theo ta, ta dắt ngươi làm giàu!

Đêm tối, mọi người đều trở về sau một ngày đi săn trở mệt mỏi. Bọn họ ai nấy cũng đều ể oải, xem như là vất vả không ít. Có người vui mừng, cũng có người ủ rũ, xem ra là thu hoạch không giống nhau rồi đây.

Một mùi hương thơm thoang thoảng phát ra, trải dài qua khắp nơi cắm trại. Hương thơm ấy k1ch thích vị giác tột độ, mà đối với người vừa lao động mệt mỏi, bọn họ khó mà cưỡng lại được.

Họ lần theo hương thơm mà tới, liền thấy một xe bán đồ ăn nhanh đơn giản. Bên trên là không ít cánh gà nướng, mùi hương thịt nướng cứ thế mà phản phất.

- Xe này xuất hiện từ lúc nào thế, không phải ban sáng vẫn chưa có sao? Nhưng mà ai lại điên đến nổi bán ở ngoại ô, không người đến thế này?- Một người thắc mắc.


- Nhưng mà phải công nhận, mùi đồ ăn thơm thật. Không biết mùi vị sao đây?

Triệu Hoài, Thanh Đạt xuất hiện. Hai người bọn họ tay chân liên tục, không ngừng đảo đều cánh gà, thêm một chút gia vị. Mùi thơm tăng lên mấy phần.

- Cánh gà nướng đây, vừa thổi vừa ăn. Một phần gà nướng tặng kèm nước ngọt giá chỉ 15 điểm đây!- Tiếng Triệu Hoài rao bán.

- 15 điểm một phần! Một con Chuột Đồng Đen cấp 1 mới chỉ ba điểm. Các ngươi liền mở miệng là 15 điểm một phần, sao không đi ăn cướp đi!- một người phàn nàn.

- Mắc thì có mắc thật, nhưng... Ta ăn, dù sao cũng đói rồi. Không ăn thì quá để bản thân chịu thiệt, mắc thì có sao chứ?- Đây là người mà Triệu Hoài cài vào, mục đích là dẫn dụ đám đông.

- Đúng vậy, cả ngày vất vả. Không tẩm bổ một chút thì quá là có lỗi với chính mình!- Như trên.

Bọn họ đi rèn luyện lần này, đa phần đều là ăn lương khô. Nay lại có món ngon trước mắt, khó mà kiềm lòng. Dưới sự hô ứng của đám đông. Rất nhanh, một hàng dài được thành lập.

- Ta thật sự không ngờ, có một ngày bản thân phải đi bán cánh gà nướng. Đúng là vận đổi sao dời!- tiếng Thanh Đạt than thở.

- Ở đó mà nói ít thôi, nướng cánh gà nhanh lên! Khách hàng hối kia kìa.- Triệu Hoài lớn tiếng thúc giục.

- Ta nhớ không lầm, xe này ta mua, đồ ăn cũng là ta ra tiền. Sao nhìn ngươi thì giống ông chủ, còn ta thì như thằng ở đợ?- Thanh Đạt.

- Chuyện nhỏ ấy à, đừng bận tâm. Bất quá cho ngươi thu tiền, thế nào?

- Nói như vậy còn được, lần này tạm tha cho ngươi!

Lượng người mua tấp nập, hai người bọn họ liên tay liên chân mà bán. Trong đám đông đó, tất nhiên là có cả Nhược Tuyết, nhìn thấy nàng, hắn liền đưa một phần đặc biệt.

- Cầm lấy, đây là ta chuẩn bị riêng cho nàng, không cần trả tiền!- Xoay người sang Bích Hạ- Còn cô, muốn ăn thì trả gấp đôi!

- Ngươi tưởng ta cần à, Nhược Tuyết!- Bích Hạ nhìn sang Nhược Tuyết với ánh mắt trìu mến.


- Được rồi, cho ta thêm một phần!- Nhược Tuyết nhẹ nhàng cất giọng.

Mặc dù không muốn, nhưng Triệu Hoài vẫn phải đưa. Trước khi rời đi, Bích Hạ còn trêu ngươi hắn, Triệu Hoài ngoài nghiến răng tức giận thì không thể làm gì.

Một cô gái xinh đẹp xuất hiện, nhẹ giọng nói:

- Anh trai này, không biết có thể tặng em một phần hay không? Dù sao thì người ta cũng vất vả cả ngày mới được 15 điểm!

- Anh cũng chỉ là người làm công, em xem ông chủ kìa- Chỉ sang Thanh Đạt- Vừa ích kỉ, vừa hẹp hòi không ai ăn được của hắn ta một đồng. Bất quá thì anh giảm cho em một nửa!- Triệu Hoài nói nhỏ.

- Giảm gì chứ, phải tặng. Tặng cho ta, em gái đẹp như thế này, mà người còn muốn lấy tiền. Có lương tâm không...- Lời Thanh Đạt chưa nói hết, đã bị Triệu Hoài đấm ngã.

- Em xem, giảm phân nửa cho người đẹp như em, thế nào?- Triệu Hoài nhỏ giọng nói.

- Anh đẹp trai, có thể nào giảm phân nửa cho em hay không?- một thằng đực rựa, to cao lên tiếng.

- Wa, ngươi không nhìn lại mình, còn muốn ta giảm giá. Có tin ta lấy giá gấp đôi ngươi không?

- Không cho thì thôi, cần gì nặng lời với người ta như vậy, hu hu!

- Wa, cực phẩm gì đây. Thanh Đạt, đốt phong long!

Lớp trưởng xuất hiện, cũng giống như Nhược Tuyết. Triệu Hoài tất nhiên vẫn là chuẩn bị một phần đặc biệt cho nàng, ban đầu Liên Hoa không muốn nhận. Nhưng dưới sự kiên quyết của Triệu Hoài, nàng e dè nhận lấy.

- Bạn học à, không được đâu. Hay là để mình trả tiền!- Liên Hoa.

- Trả tiền gì chứ, đều là người nhà cả. Cứ cầm lấy!- Triệu Hoài.

- Nhưng, như vậy không ổn lắm đâu?


- Cứ coi như lần trước, cậu giúp đỡ mình, lần này mình báo đáp lại!

Liên Hoa nhớ lại cảnh Triệu Hoài trong lều của mình. Khuôn mặt bất giác đỏ ửng lên, không nói lời nào. Nàng cầm lấy mà rời đi, trong miệng nói nhỏ:' Cảm ơn!'

Liên Hoa rời đi, một cô gái xinh đẹp xuất hiện. Mái tóc màu vàng bồng bềnh, đôi mắt ấy, như viên hồng ngọc vừa kiêu sa mà vừa quý phái. Khuôn mặt tựa như búp bê, mang vẻ đẹp trời Tây. Thân hình cân đối, dáng người đúng chuẩn.

- Cho 2 phần!- Cô ta cất giọng.

Triệu Hoài chưa kịp đáp lời, đã bị Thanh Đạt đẩy sang một bên. Hắn nhanh như một cơn gió, lập tức hoàn thành. Chưa kịp đưa thì một tiếng ' boang' phát ra. Triệu Hoài dùng một cây gậy sắt đánh ngất Thanh Đạt.

- Cái đồ chết tiệt này, dám giành gái với ta!- Triệu Hoài nói nhỏ.

- Đây của em, một phần tặng, một phần bán.- Triệu Hoài quay sang cô gái nhẹ nhàng nói- Nhưng tính giá hai phần!

Thanh Đạt lúc này, đã ở phía sau phục kích Triệu Hoài. Thẳng tay một gậy đập xuống thật mạnh, Triệu Hoài trực tiếp gục luôn.

Sau đó thì thân thiện mà quay sang nói với cô gái:' Đừng nghe thằng bạn anh nó nói, hai phần đều là tặng em!' Thấy cô ta cứ nhìn chằm chằm vào cây gậy trong tay, Thanh Đạt liền vội cất đi.

- Vậy thì cảm ơn bạn học, tạm biệt!- Nói rồi, cô ta rời đi.

- Ngươi mà còn nhìn, thì cặp mắt thật sự sẽ rớt ra đó!- Triệu Hoài phía sau lên tiếng.

- Ngươi thì hiểu cái gì? Trần Thị Thu, có một người anh trai song sinh là Trần Văn Thành. Hai người bọn họ có thực lực mạnh nhất lớp A, là đối thủ nặng kí lần này, thực lực cấp 2 sơ cấp. Ta đây là quan sát đối thủ, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, ngươi hiểu không?- Thanh Đạt đắc ý mà nói.

- Cái đó thì ta không biết, nhưng ta biết lúc nãy ngươi đánh ta hơi mạnh tay đấy. Lại đây để ta đánh lại nào!- Triệu Hoài cầm chắc cây gậy trong tay.

- Ê, cái chuyện nhỏ đó, chúng ta bỏ qua không được sao?

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play