Chương 107: Cạm bẫy
Dưới sự vây công của Vũ Phi, Vũ Văn Không, Nguyễn Khiêm, cùng với Bảo Ngọc. Bốn người bọn họ, thay phiên nhau đánh với Triệu Hoài. Hắn ta giờ đây, chỉ có thể cực lực chống trả. Khó khăn lắm, mới giữ tình hình trong thế căng bằng.
- Ta nói này, các ngươi vẫn chưa ăn cơm sao? Yếu quá rồi đấy!- Triệu Hoài liền ra sức chăm chọc bọn họ. Mục đích là làm cho đối phương, tức giận đến cực điểm.
Nghe được lời đó, mấy người bọn họ ra tay càng thêm phần quyết liệt. Không những tốc độ gia tăng, lực công kích cũng vì thế mà mạnh hơn nhiều so với lúc ban đầu. Việc này, khiến cho Triệu Hoài dần dần rơi vào thế yếu.
- Ta đùa đấy, đánh từ từ lại thôi. Ta sắp chịu không nổi rồi đây này!- Triệu Hoài tiếp tục, buông lời bỡn cợt.
- Ta khốn nhà ngươi, xem bọn ta là gì. Muốn mạnh thì mạnh, muốn yếu thì yếu à? Đâu có dễ như vậy!- Vũ Phi tức giận thét lớn.
Côn trong tay Vũ Phi, mạnh mẽ đánh tới. Hắn ta ngay lập tức thi triển kĩ năng: Loạn vũ truy côn, hướng thẳng vào người đối phương. Tốc độ như xé gió mà đi, chính xác đến độ con muỗi còn có thể đánh trúng, huống chi là con người.
Triệu Hoài xuất ra kim thương, một đòn đánh trả. Thế mà, lại hoàn toàn phá giải chiêu thức của Vũ Phi. Côn trong tay hắn ta, một thương đã đánh bay. Điều này, mọi người ở đó không khỏi bất ngờ.
- Đã nói với ngươi rồi, vẫn còn yếu lắm!- Triệu Hoài khuôn mặt nhẹ mỉm cười, trong đó có chút khinh thường đối thủ.
Lời nói vừa dứt, một rìu từ phía sau đã chém mạnh xuống. Vũ Văn Không nhân cơ hội kẻ địch không chú ý, liền ra đòn chí mạng. Triệu Hoài ngược lại không phòng thủ, mà còn chủ động tấn công.
Chỉ thấy, Triệu Hoài xoay người lại, ánh mắt hung tàn. Một thương đánh tới, giao mạnh với lưỡi rìu. Âm thanh đó, không khỏi vang vọng khắp nơi. Dư chấn nó để lại, lan ra khắp nơi.
Vũ Văn Không cùng với Triệu Hoài so sức, thực lực vậy mà lại cân bằng. Cho dù đã sử dụng tới khí, nhưng Vũ Văn Không lại không chiếm được chút lợi thế nào cả. Mà ngược lại đối thủ, dần dần ép lấy hắn ta.
- Chuyện này, không thể nào!- Vũ Văn Không kinh ngạc mà nói.
- Trên đời này, không có gì là không thể cả!- Triệu Hoài nghiến răng thật chặt, dồn sức ra đòn, thành công đánh lui kẻ địch.
Vừa mới đánh lui người này, người khác lại tới. Ám tiễn cùng với đầu roi đồng thời đánh tới, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Triệu Hoài. Hắn ta vậy mà, lại đưa tay bắt lấy. Thành công tóm gọn cả hai, nhẹ nhàng đem ám tiễn trả lại. Nhân cơ hội Bảo Ngọc còn đang bất ngờ, liền giật mạnh vũ khí trong tay cô ta.
Sẵn có roi trong tay, Triệu Hoài thuận thế mà múa vài đường cơ bản. Có điều, do không quen sử dụng, hắn ta lại tự đánh vào chính mình. Mặc dù rất đau, nhưng vẫn cố toả ra là mình ổn. Đau đớn là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn.
- E hèm, mấy người các ngươi, còn có chiêu thức gì. Thì tung ra hết đi, tránh mất công đến khi bị đánh bại. Lại không cam tâm mà chịu thua!- vì để tránh xấu hổ, Triệu Hoài ngay lập tức chuyển đổi chủ đề.
- Nếu ngươi đã muốn, vậy thì chúng ta xin chiều!- Vũ Văn Không hét lớn, sự tức giận đã đạt đến giới hạn.
Chỉ thấy, xung quanh hắn ta xuất hiện một làn khí tức mạnh mẽ. Cả người bỗng chốc như biến khác, tốc độ cùng với thực lực tăng lên không ít. Trực tiếp xông tới, tấn công Triệu Hoài.
Vũ Phi cũng xuất hiện tình trạng y như vậy, xung quanh có một làn khí tức khác lạ bao lấy. Đây là biểu hiện của khí, những người đạt đến trạng thái cấp 3 tất nhiên sẽ có. Sau nhiều ngày bế quan, hắn ta cũng thành công tấn cấp.
Đối diện với hai chiến giả cấp 3, Triệu Hoài không hề hoảng sợ. Bình tĩnh tiếp chiến, cảm giác mà bọn họ mang lại, còn thua xa áp bức mà mẹ hiền mang tới. Đối với hắn những thứ này, như hạt cát bỏ biển, không đáng quan tâm.
Một rìu chém tới, mười phần mạnh mẽ, uy thế ngút trời. Triệu Hoài dùng thương đáp trả, cùng với đối phương đọ sức một phen. Nào ngờ, Vũ Phi bên cạnh, lại thi triển kĩ năng: Loạn côn truy vũ, đánh tới tấp lên người kẻ địch.
Trước tình hình này, Triệu Hoài liền lùi sâu mà tránh, mai mắn chỉ bị thương nhẹ, vẫn còn đánh được. Lần này đổi lại, hắn ta chủ động tấn công, nhưng mục tiêu thì thay đổi. Nhanh như cắt đã xuất hiện trước mặt Bảo Ngọc.
Nhân lúc đối thủ còn ngơ ngác, Triệu Hoài một thương đã đâm tới. Mai mà Nguyễn Khiêm phản ứng nhanh nhẹn, b ắn ra ám tiễn. Mới làm lệch đi mũi thương, cứu lấy Bảo Ngọc một mạng. Nhưng cũng đủ để đối phương, gây ra vết thương nhẹ trên người cô ta.
- Bảo Ngọc! Cô không sao chứ?- Vũ Văn Không hét to, lộ rõ vẻ quan tâm. Ngay lập tức, đã xuất hiện bên cạnh cô ta.
- Tên khốn đó, ta phải giết được hắn!- Vũ Văn Không đưa mắt nhìn tới Triệu Hoài, trong đó chứa đầy thù hận.
- Chịu chết đi!- Vũ Phi cầm côn lao tới, cường công mà đánh.
- Ngon thì nhào vô kiếm ăn!- Triệu Hoài không kém, hùng hồn đáp trả.
Triệu Hoài đưa thương chặn lấy, nhưng đối phương như hoá điên. Càng đánh càng mạnh cứ như thể hoá cuồng, dần dần ép lui lấy hắn ta. Nhận thấy thời cơ đã tới, Triệu Hoài nhẹ mỉm cười. Bước tiếp theo của kế hoạch, cũng nên thực hiện rồi.
- Không chơi với các ngươi nữa, ta về trước đây!- Vừa dứt lời nói, Triệu Hoài đã xoay người bỏ chạy.
- Muốn chạy, đừng hòng!- Vũ Phi ngay lập tức, truy đuổi theo phía sau.
- Vũ Phi, trở về!- Phan Hải hét lên trong vô vọng. Chưa kịp định hình, Vũ Văn Không đã nối đuôi Vũ Phi, mà chạy theo phía sau. Đây là muốn truy cùng diệt tận.
Không còn cách nào khác, Phan Hải cùng với những người còn lại, đều ra sức đuổi theo. Mặc dù không muốn, nhưng đề phòng bất trắc, bọn họ đành làm như vậy.
Triệu Hoài phía trước, đều duy trì tốc độ ở mức vừa phải. Cố tình để đối phương truy đuổi bản thân. Mục đích là dẫn dụ đối phương, đi vào cạm bẫy của mình. Nếu mai mắn, còn có thể một trận mà thắng.
Rượt nhau một hồi, bóng dáng của Triệu Hoài lại đột nhiên biến mất. Hai người Vũ Phi cùng với Vũ Văn Không không khỏi ngạc nhiên. Rõ ràng là ban nãy, còn ở ngay trước mắt, giờ đây giống như bốc hơi, không rõ tung tích.
- Người đâu? Hắn ta đâu rồi?- Vũ Văn Không nghi hoặc mà hỏi.
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Tên đó có lẽ, đang trốn ở gần đây, chúng ta chia nhau ra tìm đi!- Vũ Phi ngơ ngác đứng nhìn.
Thế là hai người bọn họ, chia ra hai hướng, tìm kiếm Triệu Hoài. Đến khi ba người còn lại tới nơi, lại không thấy bóng dáng ai đâu. Khu rừng rơi vào yên tĩnh, khiến cho bọn họ không khỏi cảnh giác.
- Hai cái tên đó, lại không nghe lời ta. Giờ không biết, đã đi đến nơi nào rồi?- Phan Hải nghiêm mặt mà nói.
Bỗng nhiên, từ xa truyền đến tiếng thét thất thanh:' Aaaaa...' âm thanh đó, vang vọng khắp nơi. Thành công thu hút sự chú ý của Phan Hải, hắn ta theo âm thanh mà tới. Lại thấy hình ảnh Vũ Phi đang bị treo ngược lên, khuôn mặt vẫn là có chút hoảng sợ.
- Cứu ta, mau...- Vũ Phi hét lớn.
Nhìn về một màn này, Phan Hải không khỏi cảnh giác. Liền đưa mắt quan sát khắp nơi, nhìn quanh một lượt. Xem xem còn có cạm bẫy nào hay không. Đến khi xác nhận an toàn, mới ra tay ứng cứu đồng đội.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại bị treo lên thế kia?- Nguyễn Khiêm cất tiếng.
- Bọn ta truy đuổi tên khốn khiếp đó đến đây thì mất dấu. Nên chia nhau ra tìm, nào ngờ lại trúng bẫy của hắn ta!- Vũ Phi tức giận mà nói.
- Ngươi nói, hai người các ngươi chia nhau ra tìm?- Phan Hải nghi hoặc mà hỏi.
- Đúng vậy, chuyện này có sao à?- Vũ Phi thản nhiên mà đáp.
- Không ổn, mau chia ra tìm kiếm Vũ Văn Không. Nói không chừng, chúng ta đã dính bẫy của đối phương!- Phan Hải sắc mặt nghiêm trọng, vội vàng hạ lệnh.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v