Nữ chính Hạ Tuyết Kiến tuy chỉ là quan ngũ phẩm, thứ nữ Hạ gia, tính cách nhút nhát, nhưng lại đơn thuần thiện lương, vĩnh viễn mang dáng vẻ cô vợ nhỏ tủi thân oan ức.

Diệp Khanh Oản nhìn sang Cửu vương gia, hít sâu một hơi cố nén cảm giác ghê tởm, thay bộ mặt hoa si, xách váy hưng phấn chạy tới chỗ hắn.

"Mộ Vân ca ca, huynh tới rồi?"

"Ta đã sớm để lại chỗ cho huynh, ở bên cạnh cha ta."

Diệp Khanh Oản vui sướng ghé vào tai hắn nói, biểu cảm cực kỳ đắc ý.

Dáng vẻ vui mừng nhảy nhót, thiên chân vô tà kia suýt nữa đã lừa được cả cáo già như Liễu Thịnh.

May mà y biết nội tình, nếu không chắc sẽ thật sự bị người ta coi như khỉ mà đùa giỡn.

Diễn được đấy!

Liễu Thịnh đứng phía xa nhìn cô diễn kịch, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa.

Lúc này Cửu vương gia Nam Cung Mộ Vân chắc vẫn tưởng rằng Diệp Khanh Oản một lòng hướng về hắn.

Nhưng rốt cuộc Diệp Khanh Oản này muốn làm gì chứ? Rõ ràng trong lòng không hề thích Nam Cung Mộ Vân, nhưng lại muốn thể hiện rằng không phải hắn thì không gả, còn làm loạn cho tất cả mọi người đều biết.

Lẽ nào đây là cái nàng gọi là nội dung tiểu thuyết?

Hướng đi của tiểu thuyết vốn dĩ là như thế, nàng phải hoàn thành cốt truyện nên mới diễn kịch?

Nghĩ vậy, Liễu Thịnh càng thêm tò mò, rốt cuộc bản thân sống như nào trong một thế giới tiểu thuyết, trong cuốn tiểu thuyết này y sắm vai gì?

Thế lực triều đình cường đại rồi sẽ phát triển thế nào.

Thực sự khiến người ta tò mò đấy.

Hiện tại y chưa muốn vạch trần Diệp Khanh Oản, mà giống như một nhân vật quần chúng, im lặng mong chờ Diệp Khanh Oản đổi mới cốt truyện.

Đối mặt với sự nhiệt tình của Diệp Khanh Oản, Nam Cung Mộ Vân rất đúng lúc kéo dãn khoảng cách với cô.

Tốc độ phản ứng này, vừa nhìn đã biết không phải lần đầu tiên làm như vậy.

"Đa tạ Diệp tiểu thư."

Ngữ khí vừa lạnh nhạt vừa xa cách.

Diệp Khanh Oản thấy biểu cảm như ngọc nữ trinh trắng của hắn, suýt nữa cười ra tiếng.

Nhìn đê, đây mới là nam chính, lạnh lùng cao ngạo, anh tuấn tiêu sái, cực ghét nữ phụ, dị ứng với tất cả các nữ nhân khác trừ nữ chính.

Phải tiếp tục giữ vững trạng thái này.

Trong lòng Diệp Khanh Oản âm thầm cổ vũ hắn.

"Mộ Vân ca ca, vị cô nương này là?"

"Tam tiểu thư Hạ gia Hạ Tuyết Kiến, cũng là thê tử tương lai của ta."

Thê? tử?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, sôi nổi nghiêng đầu nhìn về phía tướng gia.

Hôm nay tới đây, phần lớn đều hiểu rõ trong lòng, hiện giờ điệu bộ của Cửu vương gia thế này, há chẳng phải cố ý làm tướng gia khó xử?

Chỉ có Liễu Thịnh, yên lặng rót rượu, vừa uống vừa nhai đậu phộng.

Từ hôn?

Một tên vương gia không quyền không thế làm Tể tướng quyền khuynh triều dã khó xử trước mặt mọi người?

Thú vị.

Đúng như dự đoán, khóe miệng tướng gia khẽ run rẩy, vừa buồn cười vừa lạnh nhạt, thậm chí châm chọc nhìn Nam Cung Mộ Vân.

"Cửu vương gia, rất có khí phách."

Nhiệt độ ở hiện trường một phát tụt xuống không độ, Thập gia sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cuống quít tạ lỗi.

"Tướng gia, Diệp tiểu thư, chớ nên tức giận, trong này ắt có hiểu lầm."

Diệp Khanh Oản nhanh chóng vọt về phía cha, nhào vào trong ngực ông thấp giọng nức nở.

Tướng gia đau lòng trấn an cô: "Oản nhi đừng sợ, cha làm chủ cho con."

Chợt hung ác quay đầu nhìn chằm chằm Thập gia: "Hiểu lầm? Vậy Thập gia thử nói xem, có hiểu lầm gì đây?"

Thập gia há mồm muốn giải thích, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, hắn cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể đưa mắt ra hiệu với Cửu ca, thấp giọng nói.

"Cửu ca, thất thần cái gì, mau giải thích đi."

Nhưng Nam Cung Mộ Vân chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, vẫn lạnh lùng đứng đó, không thèm mở miệng.

Trái lại Hạ Tuyết Kiến tiến lên, không nói hai lời, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất: "Tướng gia thứ tội, tướng gia thứ tội, việc này không liên quan tới Cửu vương gia, đều là tiểu nữ sai."

Vừa nói vừa nức nở, nước mắt rơi lã chã.

Khóc đến đáng thương vô cùng, ai không biết còn tưởng nàng mới là người vừa bị từ hôn đấy.

Nhìn nàng, tướng gia như bị đẩy lên trên, tiến thoái lưỡng nan.

Nếu còn muốn tra hỏi, ai biết nàng có đâm đầu một phát chết tươi ở tướng phủ hay không, đến lúc đó truyền ra, chẳng phải sẽ thành tướng phủ bọn họ ỷ thế hiếp người, khinh nhục một tiểu thứ nữ quan ngũ phẩm sao?

Nếu không tra hỏi, nữ nhi bảo bối của ông làm sao nuốt trôi được miếng tủi nhục này?

Bên ngoài ồn ào huyên náo loạn xạ, Diệp Khanh Oản ngồi trong lòng cha xem náo nhiệt.

Chờ bọn họ náo loạn vừa tầm, lúc này mới nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, một giây thu lại vẻ cà lơ phất phơ của mình, nhảy từ trong ngực cha ra, chỉ vào Hạ Tuyết Kiến chửi ầm lên.

"Hạ Tuyết Kiến, ngươi ít giả bộ đáng thương đi, chỉ là một tiểu thứ nữ quan ngũ phẩm hèn kém cũng dám lỗ mãng ở tướng phủ ta? Ta thấy Hạ gia các ngươi không muốn sống nữa rồi."

Nói xong lại túm lấy ống tay áo Cửu vương gia chất vấn: "Mộ Vân ca ca, khoảng thời gian này huynh đối xử với ta lạnh nhạt như băng là vì Hạ Tuyết Kiến đúng không?"

"Ta đường đường là đích xuất thiên kim tướng phủ, luận về gia thế, tướng mạo, có chỗ nào thua kém một tiểu thứ nữ quan ngũ phẩm như nàng ta?"

Thấy Nam Cung Mộ Vân không dao động, cô lại bắt đầu giả vờ yếu đuối đáng thương: "Mộ Vân ca ca, từ nhỏ ta đã ái mộ huynh, bao nhiêu nhung nhớ mong chờ đều là vì huynh, có phải huynh chê ta còn chỗ nào chưa đủ tốt không? Huynh nói ra, ta sửa, Mộ Vân ca ca..."

Vừa nói vừa nhéo một cái thật mạnh vào bụng mình, đau đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc quá đỗi thương tâm, đau muốn chết.

Tướng gia nhìn nữ nhi của mình cứ thế tự hạ thấp giá trị con người, dậm dậm chân, hơi tức mình rèn sắt không thành thép.

Nhưng lại đau lòng biết bao.

Nữ nhi bảo bối của ông, từ khi còn bé, ngay cả ông cũng không cầm lòng được khi thấy nữ nhi rơi một giọt nước mắt.

Nam Cung Mộ Vân...

Buồn cười, chỉ là do một cung nữ sinh ra, nếu không nhờ nữ nhi của mình cứ khăng khăng một mực với hắn, đến cổng lớn tướng phủ hắn cũng không bước vào được, bản thân mình lại càng không muốn nâng đỡ hắn lên vị trí thái tử.

Nam Cung Mộ Vân cúi đầu nhìn Diệp Khanh Oản đang túm chặt tay áo của mình khóc rống, ánh mắt phức tạp: "Ta không nói ngươi không tốt."

"Vậy huynh thích ta sao?"

"Tạm thời... không thích."

Lời còn chưa nói xong, Diệp Khanh Oản đã phóng đại âm lượng rống lên: "Vậy vẫn là do ta không tốt, ta không xứng với Mộ Vân ca ca..."

Thành công khắc họa hình tượng thiểm cẩu (*) vô cùng đặc sắc.

(*) Từ lóng thường được dùng trên mạng. Chủ yếu chỉ trong một mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn cố chấp theo đuổi, không biết giới hạn, không có lòng tự tôn.

Khóe miệng Liễu Thịnh run rẩy, cho dù đã biết trước cốt truyện, nhưng y vẫn suýt bị vẻ thâm tình của cô làm cho cảm động.

Nữ nhân này... diễn được đấy!

Y bắt đầu hoài nghi nhân sinh, các nàng oanh oanh yến yến xung quanh mình biết đâu cũng là diễn?

Diệp Khanh Oản khóc mãi, đang chờ Cửu vương gia vô tình hất mình ra, kéo Hạ Tuyết Kiến đi, sau đó thúc đẩy cốt truyện mới.

Nhưng cô chờ dài cả cổ, tên Cửu vương gia đáng chết kia vẫn không chịu nhúc nhích.

Hay đằng ấy động đậy chút xem.

Diệp Khanh Oản bốc hỏa.

"Diệp tiểu thư, là do ta không tốt, nếu không phải tại ta, ngươi và Cửu vương gia sẽ không cãi nhau, giờ ta sẽ đi." Hạ Tuyết Kiến đột nhiên mở miệng.

Diệp Khanh Oản vừa nghe, nhất thời tỉnh cả hồn.

Hạ tiểu thư không hổ là nữ chính, kịp thời thúc đẩy cốt truyện.

Quả nhiên, nam nhân chẳng đáng tin cậy chút nào.

Diệp Khanh Oản hung tợn trừng mắt liếc nàng: "Hạ Tuyết Kiến, ngươi nói không sai, tất cả là vì ngươi nên Mộ Vân ca ca mới không thích ta, ta giết ngươi."

Dứt lời, rút bội kiếm của Cửu vương gia xông tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play