Bóc phốt xong, hệ thống lại không có bất cứ phần thưởng gì.

Vậy xem ra không phải lần nào bóc phốt cũng sẽ nhận được phần thưởng, mỗi ngày chỉ được một lần.

Diệp Khanh Oản đóng giao diện bóc phốt, suy nghĩ về cốt truyện kế tiếp.

Đang nằm trên giường suy nghĩ, bỗng nhiên cô ngồi bật dậy, hình như cô đã phát hiện ra một cái bug.

Làm nữ phụ bia đỡ đạn như này, đất diễn của cô cũng không nhiều, vậy ngoài những lúc phải đi theo cốt truyện, tiểu thuyết cũng không có luật lệ, cô nên làm gì?

Có phải cô có thể làm tất cả mọi thứ, chỉ cần không ảnh hưởng đến cốt truyện chính của tiểu thuyết là được?

Diệp Khanh Oản nhanh chóng thay trang phục nam, lấy hoàng kim hôm nay cô vừa nhận được, lẻn ra ngoài từ cổng sau.

Sau một lúc lâu, cô đã ngồi nhàn nhã trên ghế thái sư ở Di Hồng Lâu, bên người toàn là oanh oanh yến yến.

Bóp chân, bóp vai, ca hát khiêu vũ, phục vụ trọn bộ.

"Công tử, ăn nho nào."

"A~" Diệp Khanh Oản há mồm nuốt quả nho kia, còn véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nương hầu hạ một cái: "Tiểu bảo bối, ngoan lắm."

Diệp Khanh Oản đang ăn uống vui vẻ, hoàn toàn không biết lúc này Nam Cung Mộ Vân đứng trên cầu Xuân Húc, hung tợn phun ra mấy chữ từ trong kẽ răng.

"Diệp Khanh Oản, ngươi mắng bản vương thực sự cao hứng."

Nhìn dòng phụ đề mờ dần đi trước mắt, Nam Cung Mộ Vân tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Từ trước khi đến thư thục, cái phụ đề kỳ quái này đã xuất hiện.

Ngay từ đầu hắn cũng không để trong lòng, còn tưởng là trò đùa dai của ai đó, nhưng đêm nay nội dung trong phụ đề lại đang được xác minh từng cái một, hắn không thể không hoài nghi, lẽ nào mình thật sự như Diệp Khanh Oản nói, chỉ là một nhân vật trong sách.

Đặc biệt là những lúc tiếp xúc với Diệp Khanh Oản, rõ ràng hắn có thể cảm nhận được Diệp Khanh Oản đang diễn kịch.

Tuy rằng diễn rất thật, nhưng chỉ cần quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện ra hết thảy đều có vẻ hời hợt, hoàn toàn không để tâm.

Tất cả sự ái mộ nàng dành cho mình đều là giả.

Nữ nhân này thật đáng ghét!

Nam Cung Mộ Vân đang suy nghĩ, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, ngẩng đầu nhìn, một con ngựa hoang chấn kinh không biết chạy từ đâu tới, đâm thẳng về phía Hạ Tuyết Kiến.

"Tiểu thư cẩn thận."

Nha hoàn của nàng hoảng sợ kêu to, lúc này rõ ràng con ngựa vẫn đang cách Hạ Tuyết Kiến rất xa, nhưng nàng cứ đứng im không nhúc nhích, trơ mắt nhìn con ngựa chạy tới ngày càng gần, không tránh ra.

Hắn theo bản năng muốn cứu, nhưng nhớ tới lời Diệp Khanh Oản nói, nháy mắt đã ngừng lại.

Ngược lại hắn muốn xem thử, nếu mình không cứu, nàng ta có tránh được không.

"Tiểu thư..."

Nha hoàn bên kia gân cổ lên gào rống, cũng không hề nhúc nhích, không hề có ý định cứu người.

Hắn càng thêm nhận định lời nói của Diệp Khanh Oản là sự thật, thế là dứt khoát khoanh tay đứng nhìn.

Ngay khi con ngựa điên kia sắp đâm vào nàng, Hạ Tuyết Kiến vọt sang bên cạnh, nháy mắt đã tránh được.

Nam Cung Mộ Vân thấy thế, khóe miệng vô thức giật giật.

Quả nhiên... nàng ta tránh được!

Lúc này Hạ Tuyết Kiến ngã sõng soài dưới đất, cả người trầy xước, nha hoàn và người qua đường vội vây quanh nàng hỏi han, mà nàng cũng thể hiện ra vẻ đau đớn nhưng vẫn rất kiên cường.

Hắn thờ ơ nhìn Hạ Tuyết Kiến yếu ớt đáng thương ngồi dưới đất, có đau lòng không thì không biết, nhưng hiện tại rất muốn vạch trần nữ nhân này: "Hạ tiểu thư, đừng diễn nữa, chúng ta đều chỉ là nhân vật dưới ngòi bút của người ta mà thôi."

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại biến thành: "Hạ tiểu thư, nàng không sao chứ?"

Nam Cung Mộ Vân:???

Lời nói ra khỏi miệng bỗng nhiên thay đổi, ánh mắt Nam Cung Mộ Vân rất phức tạp, xem ra tám chín phần mười nơi này thật sự là thế giới tiểu thuyết, cũng bởi vì là sự thật, nên mới được thiết lập sao cho không để lộ ra ngoài.

Hắn khe khẽ thở dài một tiếng, phụ đề lại hiện ra trước mắt.

"Cửu vương gia, có phải ta rất vô dụng không? Ngay cả bản thân mình cũng không tự bảo vệ được, chỉ biết khóc, chẳng trách mọi người không thích ta, đến cha ta cũng cảm thấy ta là gánh nặng."

"Từ nhỏ đến lớn, mọi người luôn chê ta vô dụng, không ai nguyện ý làm bằng hữu với ta, chỉ có Cửu vương gia không chê ta..."

"Ọe~"

"Buồn nôn quá, Hồng Di mau rót cho ta ly rượu."

Hồng Di?!

Nam Cung Mộ Vân nhíu mày, Hồng Di nào cơ?

Hơn nữa cái này có liên quan gì đến Hồng Di?

Không đợi hắn suy nghĩ, thế mà Hạ Tuyết Kiến thuật lại toàn bộ lời nói trong phụ đề vừa rồi...

Nam Cung Mộ Vân nhìn vẻ thâm tình khẩn thiết của nàng, cũng không biết có phải do bị mấy lời bóc phốt của Diệp Khanh Oản ảnh hưởng hay không, trong phút chốc lại cảm thấy buồn nôn~

Lẽ nào trong tiểu thuyết, hắn thật sự sẽ thích một nữ tử yếu đuối vô dụng, chỉ biết khóc như này?

Tưởng tượng đến dáng vẻ nàng lệ rơi đầy mặt nhào vào lồng ngực mình bộc bạch, Nam Cung Mộ Vân không nhịn được run lập cập.

Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, bản vương đường đường là Cửu vương tử Đại Vũ, mang danh ăn thịt người không nhả xương tranh đấu trong hoàng cung mười mấy năm, giẫm lên xương trắng chồng chất mà sống sót, cũng không phải để hàng ngày trấn an một nữ tử chỉ biết khóc sướt mướt.

Cho dù đây là tiểu thuyết, cho dù hắn là nhân vật đã được thiết lập sẵn, hắn cũng tuyệt đối không chịu bất cứ sự thao túng nào, hắn muốn dựa theo chính tâm ý của mình để tồn tại.

"Hữu Vi, đưa Hạ tiểu thư về."

Hạ Tuyết Kiến choáng váng, quên luôn cả khóc.

"Cửu vương gia, ta..."

"Có việc?" Nam Cung Mộ Vân quay đầu nhìn nàng, thậm chí còn không thèm xoay người, ngay cả sợi tóc cũng viết rõ hai chữ lạnh nhạt.

Hạ Tuyết Kiến há miệng thở dốc, không biết nên nói gì.

Rõ ràng trước đó một giây, Cửu vương gia vẫn đang quan tâm săn sóc nàng, sao có thể nói trở mặt là trở măt được.

"Không có việc gì thì ta đi trước."

Nói xong bước đi, không quay đầu lại.

Này... này... cái này... hắn...

"Quả nhiên Cửu vương gia ghét bỏ ta, hức..." Hạ Tuyết Kiến khóc òa lên.

Trên gác mái cạnh cây cầu, Liễu Thịnh đang xem kịch bị giọng nói của nàng rống lên đến mức phun ra một ngụm trà.

"Ha ha ha, hóa ra thế giới này lại thú vị như vậy, trước kia sao ta không phát hiện ra chứ?"

"Công tử, người đang nói gì vậy?" Thuộc hạ bên cạnh Liễu Thịnh không rõ nguyên do hỏi.

"Không có gì, chỉ là phát hiện ra vài chuyện rất thú vị." Liễu Thịnh cười gian, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: "Còn có một người... cũng rất thú vị."

"A?" Thuộc hạ nghe y nói ngốc luôn: "Công tử có cô nương mình ái mộ rồi?"

"Ái mộ?" Liễu Thịnh suy nghĩ, dường như không thể nghĩ ra được, chỉ cảm thấy nàng rất thú vị.

Nàng biết kết cục của tất cả mọi người, biết hướng phát triển của mọi chuyện, tựa như thần tiên, nhưng lại không phải vai chính, còn phải hi sinh bản thân mình thành toàn cho vai chính, nàng thật sự cam tâm sao?

Hiện tại y đang rất tò mò, nếu cốt truyện tiếp tục tiến triển, liệu nàng có thể vui vẻ chịu đựng tiếp tục sắm vai nhân vật bia đỡ đạn hay không.

"Thạch Hộc, hồi phủ chọn chút trang sức tinh xảo, vải vóc đưa qua cho Diệp tiểu thư."

Đặc biệt là sau khi được hưởng thụ đãi ngộ mà chỉ vai chính mới có, nàng còn có thể tiếp tục đóng vai phụ không.

Liễu Thịnh bỗng nhiên hưng phấn, giống như con sói bị bỏ đói nhiều ngày, nhìn chằm chằm vào con mồi béo bở từng bước một đi vào bẫy rập của y.

Nam Cung Mộ Vân rời khỏi cầu Xuân Húc, cứ luôn do dự, cuối cùng vẫn đi về phía Di Hồng Lâu.

Diệp Khanh Oản!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play