Giữa tháng chín, thương nhân Tây Vực vẫn chưa thấy bóng dáng.
Mỗi ngày Phương Dung đều phái người đến cổng thành xem có tin tức gì của nhóm thương nhân Tây Vực hay không, nhưng lần nào cũng tay trắng trở về. Khóe miệng cũng vì lo lắng mà mọc thêm mấy bóng nước, ngày nào cũng phải bỏ ngân phiếu trong nhà ra để trả tiền thuê kho.
“Chu chưởng quầy, hàng đã để ở chỗ thái thái lâu như vậy, nhưng người Tây Vực còn chưa thấy bóng dáng, bọn họ có thể không tới hay không?” Mấy chưởng quầy ngồi chung một chỗ, thảo luận.
Nhiều hàng như vậy không phải số tiền nhỏ, vì để lấy được số hàng này, mấy người chưởng quầy bọn họ đều bỏ tiền túi ra thu mua, lại bỏ bớt mối làm ăn nhỏ để trữ hàng. Nhưng hiện tại đã lâu như vậy vẫn không có dấu hiện bán đi, bọn họ bắt đầu đứng ngồi không yên.
“Chu tổng quản, ngài là lão gia, là hồng nhân trước mặt thái thái, đệ đệ ngài là chưởng quầy tiền trang, đích thân dạy thiếu gia buôn bán, ngài đi hỏi thiếu gia và đại thái thái xem sao, chúng ta phải làm sao đây?” Một chưởng quầy nói chuyện, giọng nói không chế được bực bội cùng oán trách.
“Đúng vậy, vì giữ được lô hàng này, ta đã bỏ mất mấy mối làm ăn, tính gộp cả lại đã tổn thất không ít tiền.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT