Hàn Mộ nhìn chồng ngân phiếu trước mặt.

Năm vạn lượng bạc, theo như lời của Nhiễm Tòng Quân mà nói, hắn có thể sửa sang lại phòng ngủ, còn có thể mua được ngựa tốt Tây Vực hắn muốn.

Hắn do dự một hồi cuối cùng vẫn đẩy ngân phiếu trở về: “Sao ta có thể lấy ngân phiếu của ngươi được, nếu ngươi cảm thấy ngủ không thoải mái, có thể nói An Thuận lấy thêm đệm cho ngươi, như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều, bạc này ta không thể nhận.”

Nhiễm Tòng Quân  nhìn vẻ mặt kiên quyết của Hàn Mộ, yên lặng thu tiền lại, không thể đưa tiền vậy phải nghĩ ra cách để cải thiện cuộc sống một chút.

Hàn Mộ thấy nàng im lặng một hồi vẫn không nói gì, chỉ có thể tiếp tục hỏi: “Thói quen sinh hoạt của ngươi như thế nào? Chúng ta trao đổi.”

 “Mỗi ngày ta sẽ dậy vào giờ Mẹo, luyện kiếm trong sân, sau đó sẽ tới doanh trại luyện binh, sau này ngươi xuyên vào cơ thể ta, có thể trực tiếp nói với Thạch Duệ, cơ thể không khỏe, tạm thời không muốn luyện kiếm chờ đến khi tập được sẽ luyện tập trước mặt mọi người.”

Mấy lời này của Hàn Mộ khiến Nhiễm Tòng Quân nhớ đến võ đài cùng kệ binh khí giữa sân, chán nản hỏi: “Không phải là ta phải học võ với ngươi ngươi nữa chứ.”

Hàn Mộ thản nhiên trả lời: “Đương nhiên, học đường một ngày mới học, ngày nào ngươi được nghỉ cứ ở nhà chờ.” Lại chỉ vào vị trí của Vân Thư Viên trong tranh nói: “Ta sẽ trèo tường vào dạy ngươi, nhớ rõ đừng tự tiện tới đây, nếu không để người khác nhìn thấy sẽ khó giải thích rõ ràng.”

Nhiễm Tòng Quân nghe xong lời này, hai mắt tối sầm lại, ở học đường đã đủ đau đớn rồi, bây giờ còn phải tập võ, còn đau khổ hơn cả chuyện đi học kiếp trước nữa.

Ít nhất đời trước đi học còn có ngày nghỉ.

Ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa.

Nhiễm Tòng Quân oán hận nhắm mắt lại: “Ta học võ, ngươi cũng phải học nữ hồng. Muốn ta dạy ngươi, hay ngươi tự mình thuê phu tử, hoặc là để ta chọn người dạy cho ngươi.”

Hứ, chẳng qua chỉ là nữ hồng mà thôi, ở quân doanh quần áo bị rách cũng do tự tay Hàn Mộ sửa lại, chỉ là nữ hồng mà thôi, tìm mấy cuốn sách học là được.

 “Tự ta có thể làm được.” Hàn Mộ nhìn vẻ mặt hoàn toàn không có chút tin tưởng của Nhiễm Tòng Quân, bất đắc dĩ bổ sung: “Ta bảo đảm, ta nhất định sẽ học nghiêm túc, bảo đảm không cho ngươi đứng hạng bét.”

Hàn Mộ lại nhớ tới hai ngày nữa muội muội hắn là Hàn Yên Hi cũng tới học đường Lý gia học, nghĩ tới trình đồ nữ hồng của muội muội, trong lòng cảm thấy dâng trào, có muội muội ở đây, chắc chắn hắn sẽ không đứng bét.

 “Ngươi thì sao? Ngươi còn chưa nói thói quen của mình đâu.”

 “Không có thói quen gì, xem sổ sách, ra ngoài xem có gì mới mẻ thú vị hay không mua một chút, chỉ là mỗi ngày ta đều bái lạy thần tiên.”

Hàn Mộ nhìn dáng vẻ của Nhiễm Tòng Quân, không cảm thấy nàng là người tín phật.

“Thần Tài. Mỗi ngày ăn sáng xong ta đều sẽ cúi lạy Thần tại, phú hộ cho ta phát tài phát lộc. Ngươi nhớ lúc dùng thân thể ta bái Thần Tài phải nói rõ đang ở đâu, tên họ là gì, nếu không để Thần Tài nhận sai người thì không hay.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Đây là thói quen Nhiễm Tòng Quân  mang theo từ thời hiện đại, các thần tiên khác có thể không bái, nhưng Thần Tài nhất định phải cung kính bái lạy.

Ở thời hiện đại,hình đền điện thoại, hay khung trò chuyện của  nàng đều là Thần Tài.

Hàn Mộ:......

“Trong hồ có một con rùa đen, gọi là Chiêu Tài. Mẫu thân ta nuôi từ lúc còn sống, bây giờ đã hai mươi hai năm, rất thân thiết, nếu ngươi ở trong người ta, nhớ phải thường xuyên tới thăm nó.”

Hàn Mộ  nghe xong nhắm mắt lại, trong lòng tức giận, tiểu cô nương nhà khác đều nuôi chó con, mèo con hay nuôi chim vẹt gì đó giải sầu.

Nhiễm Tòng Quân, nuôi rùa đen còn lấy tên là Chiêu Tài.

 “Còn gì nữa?” Hàn Mộ nghiến răng nghiến lợi.

“Ngoài ra ... Mỗi ngày phải lau sạch mèo chiêu tài và cóc thiềm thừ cho ta, tất cả đều là chiêu tài.” Nhiễm Tòng Quân khua chân múa tay miêu tả mèo chiêu tài nhìn như thế nào.

Mèo chiêu tài?

Hàn Mộ đột nhiên nghĩ tới dưới tầng một Xuân Ngọc Lâu có một bức tượng kỳ lạ làm bằng vàng trông rất giống mèo chiêu tài.

 “Đừng nói Xuân Ngọc Lâu này cũng là của ngươi?”

Hàn Mộ chỉ hy vọng nhìn thấy vẻ mặt “ngươi đang nói cái gì, sao có thể là cửa hàng của ta?” trên mặt Nhiễm Tòng Quân, nhưng đáng tiếc, hắn lại nhìn thấy đến Nhiễm Tòng Quân gật đầu, thừa nhận. 

Hàn Mộ hít sâu một hơi, một ngày Xuân Ngọc Lâu có thể kiếm được mấy ngàn lượng bạc.

Hắn nghe nói đại thọ bảy mươi của lão Vương gia, chỉ mời mình đầu bếp của Xuân Ngọc Lâu đã tốn hết năm trăm lượng.

Hàn Mộ nhìn vòng tay phỉ thúy thượng phẩm trên cổ tay Nhiễm Tòng Quân, chính là bảo bối trong cung, càng tìm hiểu về tài lực của Nhiễm Tòng Quân lại càng có nhận thức mới.

Nhiễm Tòng Quân sửa sang lại đồ trên bàn, chất thành một đống thật cao.

 “Tập viết, quan hệ, thói quen...... Còn chuyện gì chúng ta chưa nghĩ đến không?” Nhiễm Tòng Quân nhìn Hàn Mộ.

“Có lẽ là hết rồi, ngươi muốn về phủ sao?”

“Không, tới Trần Bảo phường mới mở bên kia nhìn xem.”

“Thương nhân Tây Vực mở?”

Nhiễm Tòng Quân kinh ngạc nhìn Hàn Mộ: “Đúng vậy.”

Nàng còn tưởng đầu óc Hàn Mộ chỉ có chuyện luyện binh, không nghĩ tới loại việc nhỏ như phố Đông Hoa mở một cửa hàng mà hắn cũng biết.

 “Ta đi cùng với ngươi, hôm nay ngươi không mang thị vệ, đi một mình không an toàn.” Giọng nói của Hàn Mộ trầm ổn, đáng tin.

Trân Bảo phường cách Xuân Ngọc Lâu không xa, chỉ tốn thời gian nửa chén trà đã đến nơi.

Nhiễm Tòng Quân dẫn hai nha hoàn đi phía trước, Hàn Mộ theo sát phía sau, cách các nàng hai ba bước.

Dọc đường đi Nhiễm Tòng Quân nhìn trái nhìn phải khắp nơi, đã lâu không ra ngoài, thỉnh thoảng đi một lần cũng không tệ.

Quán nhỏ bên đường thay đổi không ít, Nhiễm Tòng Quân không nhìn thấy gian hoành thánh từng hố nàng một lượng bạc. Nàng từng nói qua đắt, hương vị cũng bình thường, chắc chắn không thể ở lại phố Đông Hoa.

Sau giờ ăn trưa, Trân Bảo Phường có thêm nhiều khách tới mua đồ, mới vừa tới gần đã ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ, qua hơn nửa giờ Thân, khách trong cửa hàng ngày càng nhiều.

Nhiễm Tòng Quân  nhìn thấy mấy Hồ Cơ ngồi ở ngoài cửa hàng, tay đỡ hồ cầm đánh đàn, âm thanh du dương xuyên qua xà nhà truyền đến tai nàng.

A Trát từ xa đã nhìn thấy một vị cô nương dung mạo xinh đẹp mang theo hai nhà hoàn, người đi theo sau nàng có lẽ chính là thị vệ.

Ra ngoài dẫn theo hai nha hoàn, bên cạnh còn có thị vệ, thân phận của cô nương này chắc chắn không bình thường.

Đợi Nhiễm Tòng Quân đứng trước cửa tiệm, A Trát nhận ra y phục trên người nàng là váy hoa thêu chỉ vàng quý giá, hắn từng đón nhiều khách như vậy cũng chưa từng thấy cô nương nào mặc y phục nào mặc quần áo bình thường quý giá đến mức này.

A Trát lập tức đi tới tiếp đón, hắn có dự cảm, hôm nay vị nương tử này có thể tiêu rất nhiều tiền trong tiệm.

A Trát cúi đầu thật sâu, nịnh nọt: “Cô nương, ngài có yêu cầu gì? Đồ của chúng ta đều từ Tây Vực xa xôi chuyển tới, hương liệu, vàng bạc thứ gì cần có đều có.”

Nhiễm Tòng Quân không để ý tới A Trát, ánh mắt nàng bị vũ cơ mặc váy dị vực nhảy điệu Hồ Toàn trong cùng thu hút.

Nữ tử đeo khăn che mặt, trang sức trên đầu theo điệu múa phát ra tiếng vang leng keng trong trẻo,  vòng eo thon thả lộ ra, khẽ lắc theo điệu nhạc, vô cùng mê người. ( truyện trên app T Y T )

Nhiễm Tòng Quân nhìn nam nhân si mê nhìn vào cửa hàng, không nhịn được cười nhạo.

Lùi về sau một bước, lại đụng phải một thân thể ấm áp, quay đầu nhìn thấy Hàn Mộ mặc y phục đen.

Sau khi đi vào cửa hàng, Hàn Mộ theo sát Nhiễm Tòng Quân, tách nàng với những người khác, thân hình cao lớn mảnh khảnh che khuất Nhiễm Tòng Quân dưới bóng mình, tay phải luôn đặt trên thanh kiếm mang theo bên hông.

Nhiễm Tòng Quân  nhận ra cửa hàng có quá nhiều nam nhân, có có mấy người không có ý tốt nhìn chằm chằm nàng, lại dựa sát tới gần Hàn Mộ.

Gần đến mức có thể ngửi được mùi bồ kết thoang thoảng của Hàn Mộ trên chóp mũi.

Hàn Mộ không kiên nhẫn bĩu môi, nhướng mi, thúc giục Nhiễm Tòng Quân rời khỏi cửa hàng: "Có thích gì hay không? Không thích thì đi."

A Trát nghe vậy có chút hoảng hốt, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Hàn Mộ, một tên thị vệ mà thôi, chủ tử còn chưa nói gì, hắn đã vội cái gì.

“Cô nương nhìn cái này đi, thứ này đều là từ Ba Tư tới, hồng ngọc, đá xanh đều là hàng thượng phẩm. Ta có thể cam đoan với ngài, toàn bộ Cảnh quốc, cũng chỉ có nhà chúng ta có thứ này.” A Trát nói đến chiếc đèn thần mạ vàng trong tay.

Nhiễm Tòng Quân nhìn đèn thần trước mặt, giống như cây đèn trong trong phim Aladin, ở Cảnh triều đúng là hiếm thấy.

 “Ta mua cái này.”

A Trát nghe đến đây, nụ cười gian trên mặt càng hiện rõ, quét qua đám người trước mặt, khom người dẫn Nhiễm Tòng Quân lên lầu hai.

Khác với lầu một ồn ào náo động, khách nhân trên tầng hai đều thấp giọng nói chuyện với nhau, nhìn cách nói chuyện, ăn mặc có vẻ đều là người phú quý.

A Trát dẫn Nhiễm Tòng Quân đến phòng ngủ, lấy cho nàng một ly trà sữa, còn không ngừng giới thiệu đây là đặc sản Tây Vực, uống rất ngon, mời nàng thưởng thức.

Nhiễm Tòng Quân rót một ly đưa cho Hàn Mộ đứng dựa vào lan can làm thần giữ cửa.

Hàn Mộ nếm một ngụm, cau mày nuốt xuống: “Hướng vị gì vậy, ngọt không ra ngọt.”

 “Trà sữa Tây Vực, rất được ưa chuộng ở Lăng Châu.” Nhiễm Tòng Quân cũng nếm thử một ngụm, hương vị kỳ lạ lan trên đầu lưỡi, trà sữa lại có hương vị như vậy sao?

Nàng chưa từng uống trà sữa chính tông ở Tây Vực, ở thời hiện đại chỉ uống trà sữa ngọt ngào, trà sữa nhà này không hợp với khẩu vị của nàng.

Nàng chán ghét đẩy chén trà ra xa, thừa dịp A Trát còn chưa lên, đánh giá trang trí trong tiệm.

Bình thường, cực kỳ bình thường.

Điêu khắc thô ráp, chỉ có một số món đồ Tây Vực tương đối mới lạ, giá trị thực sự rất cao, một cái đèn mạ vàng nàng hỏi đã mười mấy lượng bạc, nhưng thắng ở kiểu dáng mới mẻ độc đáo, Nhiễm Tòng Quân cũng nguyện ý tốn chút tiền này ra mua vui.

Hàn Mộ từ lầu hai nhìn xuống khung cảnh náo nhiệt ở tầng một, từng người vào tiệm sẽ không có ai tay không trở về, càng nhìn càng giận.

Chậc, tại sao mọi người buôn bán ai cũng có thể kiếm được tiền, chỉ có hắn thì không.

“Hồ cơ kia có lực hấp dẫn với nam nhân các ngươi như vậy sao? Đứng ở lầu hai còn nhìn không chớp mắt.” Nhiễm Tòng Quân im lặng xuất hiện sau lưng Hàn Mộ, nhỏ giọng nói.

Hàn Mộ bực bội liếc nàng một cái, buồn bực: “Hồ cơ có gì đẹp, ngươi nói cửa hàng này có đồ hiếm lạ, nhưng thật ra cũng không đáng cái giá này, mời Hồ cơ là có thể thu hút được nhiều khách như vậy sao?”

 “Hồ cơ không thể dẫn được nhiều khách như vậy, nhưng câu chuyện thì có thể.”

Hàn Mộ còn muốn tiếp tục hỏi là chuyện gì, A Trát đã ôm một đống hộp đi vào phòng.

Mở từng hộp ra.

Hương liệu, vải vóc, đá quý...... Đều là những thứ Nhiễm Tòng Quân quen thuộc, nàng không có chút hứng thú.

A Trát mở hộp cuối cùng ra, Nhiễm Tòng Quân nhìn thấy lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt Hàn Mộ nhìn qua món đồ trong hộp, cũng đi tới bên cạnh A Trát.

Trong tráp là một thanh chủy thủ, vỏ đao khảm đá quý đủ màu sắc, lưỡi đao sắc bén có thể phản chiếu bóng người, ánh sáng lạnh lóe lên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play