Phố Hạnh Vũ

Chương 3


11 tháng

trướctiếp

Chương 3

Vẽ tranh là đề tài Mạc Tiểu Vũ thích tán gẫu nhất, Đoàn Hủ Nghiên nhàn rỗi đến không có việc gì nên vẫn cùng cậu nói chuyện.

"Cậu có thích vẽ hoa không?"
"Ồ, tôi thích vẽ chim hơn..., tôi cũng thích vẽ những đám mây. Anh có biết vẽ mây không? "

Ngón tay Mạc Tiểu Vũ vẽ một con sóng trên bàn.

Đoàn Hủ Nghiên nhìn rất nghiêm túc, "Mây là đường lượn sóng, vậy biển thì sao? "

Mạc Tiểu Vũ vẽ thêm mấy đường lượn sóng.

Đoàn Hủ Nghiên là một người rất kiên nhẫn, mặc dù Mạc Tiểu Vũ không thể hiểu được ý tứ của hắn, hắn có thể không phàn nàn mà giải thích lại nhiều lần, hoặc là dứt khoát dùng điện thoại di động tìm hình ảnh cho cậu xem.

Sau một hồi ở chung, Đoàn Hủ Nghiên phát hiện kỳ thật Mạc Tiểu Vũ cũng không ngốc, cậu chỉ phản ứng tương đối chậm, phương thức suy nghĩ vấn đề không giống một đứa trẻ, cũng không giống người lớn.

Cậu sẽ tò mò về chiếc đồng hồ của Đoàn Hủ Nghiên, cũng sẽ cảm thấy viên kim cương bên trong rất đẹp, nhưng cậu thích cây kim chỉ  thời gian hơn, bởi vì màu sắc của cây kim kia là màu xanh đầy sao, khi có ánh sáng chiếu lên mặt đồng hồ, màu kim lấp lánh rực rỡ.

Bất tri bất giác hai người ngồi nói chuyện một buổi chiều.

Chờ chân trời bị hoàng hôn nhuộm đỏ, Mạc Tiểu Vũ mới chợt phản ứng lại, cậu cư nhiên ngồi ở chỗ này cả buổi chiều!

Không nhặt ve chai!

Điều này đối với Mạc Tiểu Vũ mà nói quả thực là sét trong mưa.

Nhìn biểu tình khiếp sợ đến trống rỗng trên mặt Mạc Tiểu Vũ, Đoàn Hủ Nghiên vội vàng an ủi cậu, "Không sao, trong khoảng thời gian này trên  trấn cổ cũng không có khách du lịch gì, cho dù cậu đi nhặt cũng không nhặt được bao nhiêu. "

Mạc Tiểu Vũ không có năng lực tư duy của người lớn bình thường, cậu không hiểu được lời nói của Đoàn Hủ Nghiên, cậu chỉ biết hôm nay cậu lười biếng, không đi nhặt chai, không nhặt chai thì không có tiền, không có tiền cậu sẽ không có gì để ăn, cũng không mua được cọ vẽ mà cậu thích, bà nội nếu biết cũng sẽ tức giận.

Vì vậy, không nhặt chai = đói = không thể vẽ = bà sẽ tức giận.

Bất kể là nhắc đến cái nào trong ba hậu quả này, cũng đủ khiến cậu cảm thấy kích động, huống chi là gộp chúng lại với nhau.

Mạc Tiểu Vũ vội vội vàng vàng từ chỗ ngồi đứng lên, xách túi dệt bên chân lên, xoay hai vòng tại chỗ rồi đi về một hướng.

Đoàn Hủ Nghiên vốn tưởng rằng cậu muốn về nhà, nhưng Mạc Tiểu Vũ đi về hướng căn bản không phải là hướng bóng râm cậu vừa mới chỉ vào.

Bởi vì lo lắng cho Mạc Tiểu Vũ, Đoàn Hủ Nghiên cũng đứng lên theo, hắn biết hiện tại tâm tình Mạc Tiểu Vũ không ổn định, cho nên hắn lấy ra toàn bộ ôn nhu cùng kiên nhẫn, đi theo bên cạnh Mạc Tiểu Vũ hỏi, "Tiểu Vũ, cậu làm sao vậy? Cậu đi đâu vậy? "

"Chai, tôi muốn nhặt cái chai... Đói bụng, vẽ, bà nội..." Mạc Tiểu Vũ ánh mắt bối rối liếc xung quanh, thật vất vả mới tìm được một thùng rác vội vội vàng chạy tới, vén nắp thùng rác lên.

Đúng như Đoàn Hủ Nghiên nói, tháng này người dân cả nước đều đi làm, đi học, các điểm du lịch như này căn bản không có khách du lịch gì, cho nên thùng rác đương nhiên là trống rỗng, không có chai lọ để nhặt.

Nhưng Mạc Tiểu Vũ không hiểu được, cái thùng rác này không có cậu liền tìm thùng rác tiếp theo.

Đoàn Hủ Nghiên nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cậu, vô tình hiểu được lúc này phải làm cho Mạc Tiểu Vũ bình tĩnh lại.

Hắn giữ chặt cổ tay Mạc Tiểu Vũ, cũng may hai người nói chuyện vui vẻ cả một buổi chiều nên Mạc Tiểu Vũ không bài xích hắn nữa, Đoàn Hủ Nghiên thuận lợi nắm lấy hai cổ tay Mạc Tiểu Vũ.

"Tiểu Vũ, cậu nghe tôi nói."

Mạc Tiểu Vũ nhíu chặt mày, trong miệng lải nhải nói cái gì đó, nhưng Đoàn Hủ Nghiên một câu cũng không nghe rõ ràng.

Đoàn Hủ Nghiên trước kia chưa từng có kinh nghiệm ở chung với nhóm người đặc biệt, nhưng liên hệ với chuyện xảy ra hôm nay hắn cũng đại khái hiểu rõ Mạc Tiểu Vũ là bởi vì việc vốn phải làm chưa làm xong, cậu không biết nên tiếp tục làm hay nên về nhà, vì thế tâm trạng rối loạn, lúc này nếu muốn cậu bình tĩnh lại cũng chỉ có thể cùng cậu làm xong mọi việc.

"Cậu muốn tìm chai, tôi giúp cậu, chúng ta cùng nhau tìm." Đoàn Hủ Nghiên cố ý nói với thanh âm vừa nhẹ vừa chậm, hắn hy vọng như vậy có thể làm cho Mạc Tiểu Vũ nghe vào hiểu một chút, "Tiểu Vũ không nóng nảy, tôi giúp cậu, chúng ta cùng nhau tìm. "

Mạc Tiểu Vũ bỗng nhiên ngừng lải nhải, mở to đôi mắt tròn nhìn hắn, cậu giống như nghe hiểu lại giống như không hiểu.

Nhưng Đoàn Hủ Nghiên thấy cậu nguyện ý bình tĩnh lại vẫn hơi thở phào nhẹ nhõm, hắn buông tay đang nắm cổ tay Mạc Tiểu Vũ ra, quay đầu xoay người đi vài bước, sau đó quay đầu lại nhìn.

Mạc Tiểu Vũ đứng tại chỗ trong chốc lát, nhưng rồi vẫn đi theo hắn.

Đoàn Hủ Nghiên dẫn cậu đi dạo một vòng, tìm tất cả thùng rác, miễn cưỡng tìm được bảy tám chai nước khoáng.

Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại, Đoàn Hủ Nghiên đưa Mạc Tiểu Vũ đến dưới bóng râm mà khi sáng cậu chỉ, có một bậc thang rất cao, đi lên hẳn là có một khu dân cư.

Mạc Tiểu Vũ cõng túi dệt của mình, chỉ ngón tay vào chỗ cao nhất của bậc thang, "Hạnh Vũ phố, Tiểu Vũ ở đó. "

Đoàn Hủ Nghiên cười gật gật đầu với cậu, "Được, mau về nhà đi. "

Mạc Tiểu Vũ lại không nhúc nhích, cậu lại giống như lần trước đó, mở to hai mắt nhìn Đoàn Hủ Nghiên, không nói lời nào.

Đoàn Hủ Nghiên khó hiểu, hắn đang muốn hỏi Mạc Tiểu Vũ làm sao vậy, Mạc Tiểu Vũ lại dứt khoát xoay người dùng sức giẫm lên bậc thang.

Cũng may trên bậc thang này có hai ngọn đèn đường sáng sủa, chiếu sáng các bậc thang sau khi trời tối.

Đoàn Hủ Nghiên đứng ở dưới bậc thang nhìn cậu bước từng bước một, hắn đang muốn xoay người rời đi, đã thấy người đã đi được một nửa đột nhiên dừng lại quay đầu lại, giơ bàn tay hơi cứng ngắc lên vẫy hai cái.

Đoàn Hủ Nghiên nhìn đến sửng sốt, lập tức cũng giơ tay lên vẫy hai cái.

Mạc Tiểu Vũ lúc này mới hài lòng xoay người tiếp tục đi lên, thân ảnh biến mất ở cuối bậc thang.

Đoàn Hủ Nghiên đứng tại chỗ một hồi mới xoay người rời đi, trên đường đi về phía homestay, không nhịn được cười mà cười, cảm thấy ngày hôm nay của mình còn rất thú vị.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp