Phố Hạnh Vũ

Chương 2


11 tháng

trướctiếp

Chương 2

Mạc Tiểu Vũ không nhúc nhích, cậu đứng tại chỗ giống như một cái cọc gỗ, lúc thì nhìn cái bánh ngọt kia, lúc thì lại nhìn Đoàn Hủ Nghiên, sau đó hơi xoay người muốn đi.

Đoàn Hủ Nghiên thấy thu hồi tầm mắt nhìn cậu, cầm lấy dao nĩa bày ở một bên, nâng lên một quả dâu tây tươi sáng rực rỡ trên đỉnh bánh ngọt ăn vào miệng.

Mạc Tiểu Vũ chuẩn bị đi thì đột nhiên dừng lại.

Đoàn Hủ Nghiên không nhìn hắn nữa, tự mình bắt đầu cắt bánh ngọt, đem bánh ngọt cắt thành miếng nhỏ đặt ở trên đĩa, sau đó đặt ở đối diện, hắn cũng không ăn miếng bánh ngọt đã cắt xong kia, ngược lại đem dâu tây trên bánh ngọt cùng xoài cắt thành miếng nhỏ đem qua.

Khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy đôi chân đi dép lê vẫn đứng không nhúc nhích, đành phải cắt ra hai miếng bánh ngọt, sau đó quay đầu vẫy tay với nhân viên quán cà phê, ý bảo các cô ấy lại đây lấy.

Hai nữ nhân viên cửa hàng vui vẻ chạy tới, nhận bánh ngọt nói lời cảm ơn, sau đó trở lại cửa hàng chia nhau ăn.

Sự việc đều rơi vào trong mắt Mạc Tiểu Vũ, biểu tình trên mặt cậu cũng lộ ra một chút do dự.

Đoàn Hủ Nghiên nhìn bánh ngọt còn hơn phân nửa, tựa hồ cảm thấy bảy phần khó khăn, "Ăn không hết thì phải vứt đi. "

Một lát sau, thiếu niên kia rốt cục có chút động tĩnh.

Cậu chậm rãi đi về phía Đoàn Hủ Nghiên, bảy phần cẩn thận, thật giống như phát hiện có cái gì không ổn sẽ quay đầu bỏ chạy.

Đoàn Hủ Nghiên rất kiên nhẫn chờ cậu chậm rãi dịch tới, thiếu niên đi đến cách hắn còn kém ba bước lại bỗng nhiên dừng lại không đi.

Đoàn Hủ Nghiên đưa tay bưng bánh ngọt, làm bộ muốn đứng lên, "Không còn cách nào khác, chỉ có thể vứt đi. "

Mạc Tiểu Vũ vừa nghe lời này liền nóng nảy, người cũng đi tới trước mặt Đoàn Hủ Nghiên, hai tay dùng sức đong đưa trái phải, thanh âm trong trẻo, "Đừng vứt, không cần vứt, dâu tây, bánh ngọt, không cần vứt..."

Đoàn Hủ Nghiên vừa nhìn thấy biểu tình vội vàng bối rối trên mặt thiếu niên, trong lòng liền hối hận, hắn đem bánh ngọt buông xuống, "Được được được được, tôi không vứt tôi không vứt. "

Mạc Tiểu Vũ ánh mắt còn đang nhìn chằm chằm bánh ngọt, trong miệng lẩm bẩm_: "Đừng vứt không được vứt..."

"Tôi không vứt." Đoàn Hủ Nghiên nhẹ giọng nói, hắn sợ dọa thiếu niên còn dịch về phía sau, giữ một khoảng cách đối với những người đặc biệt* mà nói xem như là an toàn, "Cậu muốn ăn có thể ăn, ngồi xuống ăn, những thứ này cậu đều có thể ăn. "

Ý chỉ những người không bình thường

Mạc Tiểu Vũ do dự nhìn Đoàn Hủ Nghiên, chỉ liếc mắt một cái liền dời mắt ra.

Đoàn Hủ Nghiên chỉ có thể nhẹ giọng, "Không sao, ăn đi. "

Hắn nói bốn năm lần, thiếu niên mới chịu ngồi, mông  chỉ ngồi một nửa ghế.

Đoàn Hủ Nghiên đem bánh ngọt dịch về phía cậu một chút, một bên cẩn thận quan sát biểu cảm của cậu, một bên đem dĩa đưa qua, "Cậu thích dâu tây sao? "

Thiếu niên tiếp nhận cái nĩa, tay cầm dĩa rất dùng sức, cúi đầu không nói gì.

Cảm giác được sự bất an của cậu, Đoàn Hủ Nghiên không nói tiếp nữa, lấy điện thoại di động ra lật xem vòng bạn bè, giống như là không quan tâm chút nào đến người ngồi đối diện.

Điều này làm cho Mạc Tiểu Vũ hơi thở phào nhẹ nhõm, mấy lần cẩn thận nhìn trộm Đoàn Hủ Nghiên, phát hiện hắn đang rất nghiêm túc xem điện thoại di động không chú ý đến mình, mới dám to gan ăn bánh ngọt.

Ngoài bánh ngọt, đĩa trước mặt cậu có đầy đủ dâu tây và xoài.

Mạc Tiểu Vũ ngay từ đầu ăn rất cẩn thận, nhưng không bao lâu sau liền vùi đầu ăn.

Đoàn Hủ Nghiên dùng dư quang khóe mắt ngắm cậu, thấy cậu ăn xong bánh ngọt trên đĩa còn chưa thỏa mãn nhìn vụn bánh ngọt còn sót lại, liền cúi đầu đưa tay nhẹ nhàng dịch phần bánh ngọt còn lại sang bên cạnh tay cậu.

Thiếu niên cũng không lộ ra phản ứng kinh hãi hoặc là không thoải mái, chỉ nhìn chằm chằm bánh ngọt trước mặt, liếc mắt nhìn rồi lại bắt đầu vùi đầu ăn.

Đoàn Hủ Nghiên nghi ngờ cậu có thể là đói bụng, bánh kem trái cây tám tấc ngoại trừ chia cho nhân viên bán hàng hai khối, còn lại toàn bộ vào trong bụng thiếu niên.

Đại khái là nể mặt bánh ngọt, Mạc Tiểu Vũ không còn lộ ra vẻ bất an hoặc cảnh giác với Đoàn Hủ Nghiên nữa, cậu cúi đầu, môi ngập tràn muốn nói cảm ơn, nhưng cậu còn chưa kịp nói gì, Đoàn Hủ Nghiên yên lặng ngồi đối diện cậu mở miệng trước.

"Ngon không?"

Mạc Tiểu Vũ gật đầu.

"Cậu thích dâu tây hay bánh kem ?"

Mạc Tiểu Vũ lộ ra một cái biểu tình suy nghĩ, sau đó trịnh trọng trả lời, "Đều, thích. "

Đoàn Hủ Nghiên cũng trịnh trọng gật đầu, "Tôi tên là Đoàn Hủ Nghiên, cậu tên là gì? "

Mạc Tiểu Vũ hơi nhíu mày, đôi mắt hạnh nhân vừa tròn vừa to vừa sáng, "Mạc Tiểu Vũ. Vũ trong mưa. "

"Ồ." Đoàn Hủ Nghiên lộ ra một biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, "Mưa nhỏ. "

Mạc Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu.

Khóe miệng Đoàn Hủ Nghiên không ngừng nhếch lên, thanh âm cũng không tự chủ được mà trở nên càng ngày càng ôn nhu, "Cậu ở đây sao? "

Ý của hắn là hỏi Mạc Tiểu Vũ có phải ở Hạnh Vũ cổ trấn hay không, nhưng Mạc Tiểu Vũ quay đầu chỉ về phía bóng râm xa xa.

"Với bà nội."

Đoàn Hủ Nghiên nhìn theo phương hướng cậu, gật đầu, "Cậu ở chung với bà nội ?"

Mạc Tiểu Vũ lại nghiêm túc gật đầu.

Diện mạo của cậu thuộc loại nam nhân rất thanh tú, mặt mày có nhu hòa đặc trưng của vùng sông nước, nhưng có thể là bởi vì trong lòng bất an, cho nên luôn cố ý làm ra biểu tình rất nghiêm túc, giống như một loại uy hiếp.

Đoàn Hủ Nghiên đại khái có thể đoán được cậu như vậy hẳn là người trong nhà dạy qua cậu, sợ cậu ở bên ngoài bị người ta khi dễ, vì thế để cho cậu dùng biểu tình hung dữ này hù dọa người khác, nhưng cậu có thể không phân biệt được tình huống nào cần dùng loại biểu tình hung dữ này, vì thế chỉ có thể đại đa số thời gian đều là căng mặt.

Đoàn Hủ Nghiên chỉ chỉ vào túi dệt mà cậu đặt ở bên chân, "Mỗi ngày cậu đều phải ra ngoài nhặt ve chai? "

"Đúng, kiếm tiền."

Đoàn Hủ Nghiên vừa rồi liền chú ý tới ngón tay của cậu có dấu vết màu nước, nhẹ giọng hỏi: "Thích vẽ tranh? "

Đại khái là bởi vì nói đến đề tài yêu thích, Mạc Tiểu Vũ ánh mắt sáng ngời, biểu tình nghiêm túc trên mặt thiếu chút nữa không duy trì được, "Vẽ tranh, thích! "

Đoàn Hủ Nghiên cầm ly cà phê trên bàn uống một ngụm, "Thích vẽ cái gì? "

Mạc Tiểu Vũ nhìn hắn uống cà phê, không trả lời.

Đoàn Hủ Nghiên nghi ngờ có thể cậu đang khát nước, dùng điện thoại quét mã đặt hàng trên bàn, gọi một ly sữa nóng.

Không lâu sau, nhân viên cửa hàng mang ly sữa nóng đi tới.

Khi nhìn thấy Mạc Tiểu Vũ, vẻ mặt nhân viên cửa hàng sửng sốt, sau đó như không có việc gì bưng sữa nóng lên bàn, "Xin hãy dùng từ từ. "

Mạc Tiểu Vũ đối với Hạnh Vũ cổ trấn này mà nói được xem như là một người nổi tiếng, bởi vì từ nhỏ cậu đã ở lại nơi này, rất nhiều người trong phố cổ đều biết cậu, cũng biết về sự đặc biệt của cậu, càng biết rằng cậu không thích người lạ đến quá gần cậu.

Bởi vậy nhìn thấy Mạc Tiểu Vũ cùng Đoàn Hủ Nghiên ngồi ở một bàn, trên mặt nhân viên cửa hàng không lộ ra nhưng trong lòng lại bảy phần kinh ngạc.

Sau khi nhân viên cửa hàng đưa sữa nóng rời đi, Đoàn Hủ Nghiên đẩy ly sữa kia về phía Mạc Tiểu Vũ.

"Tiểu Vũ khát nước sao?"

Mạc Tiểu Vũ bình tĩnh nhìn ly sữa kia, gật đầu, "Khát nước. "

Nhưng mặc dù cậu nói như vậy, tay lại không chạm vào ly sữa nóng kia, mà cúi đầu bắt đầu móc túi.

Đoàn Hủ Nghiên nghe thấy tiếng đồng xu.

Một giây sau, Mạc Tiểu Vũ từ trong túi quần lấy ra một đống đồng xu, thả xuống bàn.

Mạc Tiểu Vũ cẩn thận nghiêm túc đếm ra năm đồng một đồng, đưa lên ngẩng đầu hỏi Đoàn Hủ Nghiên: "Đủ chưa? "

Đoàn Hủ Nghiên lắc đầu, "Thế thì nhiều quá, hai đồng là đủ rồi. "

Mạc Tiểu Vũ lại chậm rãi lấy xuống ba đồng xu, đem hai đồng còn lại đẩy cho Đoàn Hủ Nghiên.

Đoàn Hủ Nghiên cười cầm lấy hai đồng xu kia, "Cám ơn Tiểu Vũ. "

Mạc Tiểu Vũ đưa tay lấy ly sữa nóng kia, còn không quên gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc của Đoàn Hủ Nghiên "Không có gì. "

Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu uống từng ngụm sữa, bỗng nhiên nói: "Kỳ thật hôm nay là sinh nhật tôi. "

Mạc Tiểu Vũ sửng sốt một chút, sau đó giống như có chút khẩn trương lại giống như có chút lo âu xoay người, ánh mắt không dám cùng Đoàn Hủ Nghiên nhìn nhau, cậu nhìn đông nhìn tây: "Ừm, vậy, sinh nhật, sinh nhật, chúc anh..... Chúc mừng sinh nhật. "

Đoàn Hủ Nghiên: "Cảm ơn, cảm ơn Tiểu Vũ. "

Mạc Tiểu Vũ bỗng nhiên an tĩnh lại, sữa cũng không uống, ngón tay sờ ly thủy tinh chơi, "Tôi, tôi cho anh quà, vẽ tranh. "

Đoàn Hủ Nghiên nghe hiểu, "Cậu muốn vẽ tranh cho tôi làm quà sinh nhật? "

Mạc Tiểu Vũ gật đầu, "Ngày mai, cho anh. "


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp