Ở trong tiếng hoan hô vang dội, nhân viên bảo vệ trung tâm thương mại nhanh chóng chạy tới giữ chặt tên ăn trộm mà Diệp Nhàn Dương đang đè lại.
Diệp Nhàn Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng dậy, vừa tránh sang bên cạnh vừa kiểm tra miệng vết thương trên người.
Dưới tình huống khẩn cấp, Diệp Nhàn Dương không để ý đến vết thương của bản thân. Hiện tại đã thả lỏng, cô lại phát hiện khuỷu tay và hai bên đầu gối đều bị bấm tím với mức độ khác nhau. Cô chỉ cần hơi cử động một chút cũng cảm thấy cơn đau đớn kịch liệt truyền tới.
“Nhàn Dương! Em không sao chứ?” Vẻ mặt Ôn Hiểu lo lắng chạy tới bên cạnh Diệp Nhàn Dương.
Hứa Ấu Lãng nhìn miệng vết thương trên người cô, sắc mặt phức tạp.
“Người tới hỗ trợ, trói hắn đưa đến đồn Cảnh Sát.” Nhân viên bảo vệ kêu lên.
Hứa Ấu Lãng cách tương đối gần nên đi qua giúp đỡ giữ tên ăn trộm rồi trói hắn lại.
“Chảy máu.”
Ôn Hiểu cau mày thật chặt, lấy hai tờ khăn giấy từ trong túi ra, lau máu trên miệng vết thương cho Diệp Nhàn Dương.
“Xuýt!”
Miệng vết thương bị đụng nhẹ lập tức truyền đến một cơn đau đớn. Hơn nữa, cô cảm giác cơn đau càng lúc càng mạnh.
Thấy thế, Ôn Hiểu đỡ Diệp Nhàn Dương ngồi xuống bên cạnh đường.
“Mang hòm thuốc tới đây! Mang hòm thuốc tới đây!”
Nhân viên làm việc trong trung tâm mua sắm cầm theo hòm thuốc y tế màu vàng tới bên cạnh hai người.
Ôn Hiểu nhận lấy hòm thuốc, mở nắp ra, lấy cồn và tăm bông từ bên trong ra.
“Có lẽ có chút đau, em chịu đựng một chút.”
Ôn Hiểu dùng tăm bông chấm cồn rồi cẩn thận chấm tiêu độc lên miệng vết thương cho Diệp Nhàn Dương.
Diệp Nhàn Dương co rúm người lại, khóe mắt nhìn thấy người qua đường xung quanh đang cầm lấy di động quay video lại. Cô nhớ tới bản thân còn là người của công chúng nên cắn răng cũng không kêu ra tiếng.
Đi ra ngoài thì gặp ăn cướp, cái này gọi là chuyện gì.
Cô còn không quan tâm đến hình tượng nghệ sĩ, nhảy nhót lung tung trên đường cái như con khỉ, càng xúc phạm đến fans hâm mộ vốn không nhiều của mình.
Diệp Nhàn Dương quay đầu đi, mái tóc ngắn che gần hết khuôn mặt và vành mắt đỏ hoe.
Đau quá, thật sự rất đau!
Hứa Ấu Lãng không biết quay lại lúc nào, đứng ở bên tay phải Diệp Nhàn Dương, chặn giúp cô hầu hết camera.
Cậu ta cụp mắt xuống, phát hiện Diệp Nhàn Dương đang nhịn đau đỏ cả mắt, khuyên nhủ: “Đau cũng đừng chịu đựng.”
Diệp Nhàn Dương nâng chóp mũi đỏ bừng lên, không nhận lòng tốt của cậu ta chút nào, ra lệnh nói: “Quay người lại.”
Hứa Ấu Lãng “hừ” một tiếng, gỡ mũi lưỡi trai xuống rồi để lên đầu Diệp Nhàn Dương. Sau đó cậu ta quay người lại, đưa lưng về phía Diệp Nhàn Dương.
“Mẹ nó?”
“Hứa Ấu Lãng?”
“Thật sự là cậu ấy à?”
“Chị gái mặc váy vàng chính là Ôn Hiểu đấy!”
“Mẹ nó! Chụp đi, chụp đi!”
……
Xung quanh dần dần có người nhận ra bọn họ. Quần chúng vây xem càng ngày càng nhiều.
Ôn Hiểu chuyên tâm xử lý miệng vết thương cho Diệp Nhàn Dương. Miệng vết thương trên đầu gối của cô nghiêm trọng hơn khuỷu tay rất nhiều, trên cẳng chân cũng có vết trầy da nhỏ. Cơn đau đớn do khử trùng đơn giản làm cô lập tức cứng đờ người. Vành mũ màu đen che một nửa khuôn mặt của cô, chỉ lộ ra chiếc cằm đang căng cứng.
Ôn Hiểu có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói: “Xung quanh đây không có bệnh viện hay phòng khám. Trước tiên để chị xử lý đơn giản cho em đã.”
Diệp Nhàn Dương gật đầu, “Không sao, không đau lắm.”
Ôn Hiểu ngẩng đầu nhìn cô một cái, rõ ràng đau đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra.
Nhân viên bảo vệ đã trả lại chiếc nhẫn cưới cho cô gái bị cướp, đồng thời cũng giúp cô gái lắp chân giả lại như cũ.
Cô gái chậm rãi xuyên qua đám người đi đến trước mặt Diệp Nhàn Dương. Khuôn mặt nhỏ vẫn còn đang khóc lóc, cúi đầu thật sâu cảm ơn Diệp Nhàn Dương.
“Cảm ơn chị! Thực xin lỗi, đã làm hại chị bị thương rồi.”
Khi nói chuyện, nước mắt cô gái lại rơi xuống lần nữa.
Diệp Nhàn Dương hít mũi một cái, kìm nén nước mắt, ngẩng đầu, mỉm cười nhìn đối phương: “Không sao, không đau chút nào. Chị cũng không sợ đau.”
Cô gái lau nước mắt đi, nói: “Thật sự cảm ơn chị, em đưa chị đến bệnh viện trước nhé.”
“Không sao, em cứ đến đồn cảnh sát xử lý chuyện của mình trước đi.”
Cô gái vốn định kiên trì nhưng đồng chí cảnh sát cũng đã tới, chuẩn bị dẫn người đến đồn cảnh sát để lập biên bản. Vốn dĩ Diệp Nhàn Dương cũng phải đi nhưng Ôn Hiểu nói chuyện với đồng chí cảnh sát hai câu. Bọn họ liền hộ tống cô gái và tên ăn trộm, nhân viên bảo vệ trung tâm thương mại rời đi.
Trước khi đi, cô gái trao đổi phương thức liên hệ với Diệp Nhàn Dương.
Sau khi xử lý miệng vết thương đơn giản, nhân viên trung tâm thương mại đã sơ tán đám đông tụ tập ở bên đường.
Ôn Hiểu để bọn họ chờ ở bên đường. Cô ấy đến bãi đỗ xe lái xe tới đây.
Chân trước Ôn Hiểu vừa mới đi. Chân sau Hứa Ấu Lãng đã nhận được một cuộc điện thoại.
Cậu ta và người bên kia điện thoại nói chuyện với nhau hai câu thì ngắt máy.
Tuy rằng năng lực chiến đấu của Diệp Nhàn Dương rất mạnh nhưng cô vô cùng sợ đau, còn chết vì sĩ diện. Ngày thường cô có thể làm bộ làm tịch trước mặt Ôn Hiểu, còn có thể giả bộ rơi vài giọt nước mắt. Nhưng hiện tại khi thật sự bị thương lại không chịu để cho người khác thấy.
Hứa Ấu Lãng cắt điện thoại, quay đầu lại nhìn cô, thấy Diệp Nhàn Dương lén lút lau nước mắt.
Vẻ mặt Hứa Ấu Lãng càng phức tạp hơn. Thời điểm thấy việc nghĩa hăng hái làm thì chạy nhanh như vậy, còn tưởng rằng cái gì cô ta cũng không sợ chứ.
Người phụ nữ này không nghĩ tới vạn nhất trong tay đối phương có vũ khí thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó thì không phải chỉ đau một chút như vậy thôi đâu.
“Cô còn tốt chứ?” Hứa Ấu Lãng chạm vào cánh tay cô.
Diệp Nhàn Dương quay người đi, “Tốt lắm.”
Hứa Ấu Lãng bất đắc dĩ nói: “Cậu nhỏ đang ở gần đây, nghe nói cô bị thương nên cậu ấy muốn đến xem.”
Cơ thể Diệp Nhàn Dương hơi cứng lại, nâng khuôn mặt nhỏ với đôi mắt đang đẫm lệ, nghẹn ngào hỏi: “Hiện tại tôi có xấu lắm không?”
Hứa Ấu Lãng: “……”
Khóe miệng cậu ta co rút.
Diệp Nhàn Dương dùng khăn giấy lau nước mắt, xoa đôi mắt sưng đỏ, vuốt thẳng mái tóc rối bù của mình.
Hứa Ấu Lãng trợn trắng mắt, “Bệnh tâm thần.” ( truyện trên app T Y T )
Diệp Nhàn Dương hừ một tiếng, mang theo giọng mũi nồng đậm: “Cậu thì biết cái gì.”
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Diệp Nhàn Dương quay đầu lại theo bản năng, một bóng đen to lớn che kín người cô.
Thịnh Yến mặc một bộ tây trang màu đen, dáng người thẳng đứng. Khi anh nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của Diệp Nhàn Dương, anh không khỏi cau chặt mày, ngồi xổm xuống ở trước mặt cô.
“Không có việc gì chứ?” Thịnh Yến trầm giọng hỏi, rũ mắt đánh giá miệng vết thương trên người Diệp Nhàn Dương.
Diệp Nhàn Dương vốn dĩ đã kìm nén nước mắt rồi nhưng cô nghe được giọng điệu quan tâm của anh thì hốc mắt không nhịn được lại đỏ lên. Cô vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu.”
Thịnh Yến nhìn thấy miệng vết thương trên đầu gối cô lộ ra máu thịt đỏ tươi, mày hắn càng cau chặt hơn.
“Hứa Ấu Lãng, sao lại thế này?” Sắc mặt Thịnh Yến trầm xuống, giọng nói của thấp hơn mấy độ.
Rõ ràng Thịnh Yến còn chưa nói cái gì nhưng Hứa Ấu Lãng đã sợ tới mức thân thể run rẩy.
Diệp Nhàn Dương kéo cổ tay áo anh, giải thích nói: “Không liên quan tới cậu ta.”
Thịnh Yến mím chặt đôi môi mỏng, hơi thở có chút làm cho người ta sợ hãi.
Hứa Ấu Lãng ở bên cạnh không dám thở mạnh, dùng ánh mắt cầu cứu Diệp Nhàn Dương.
Diệp Nhàn Dương nhỏ giọng nói: “Chú ơi, chú đừng tức giận.”
“Chúng tôi gặp ăn cướp. Hắn ta lại dám giật lấy nhẫn kết hôn của người tôi. Tôi nhất thời xúc động nên đuổi theo. Nhưng tôi đã bắt được hắn! Chỉ là khi thời điểm bắt hắn thì bị thương một chút.”
Chóp mũi Diệp Nhàn Dương đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước.
“Đi bệnh viện trước.” Thịnh Yến không nói thêm gì nữa, “Cô có thể tự mình đứng lên không?”
Diệp Nhàn Dương ậm ừ nói: “Có chút đau……”
“Xin lỗi.”
Thịnh Yến cởi áo vest ra, quấn quanh eo cô rồi cúi đầu bế cô lên. Động tác cực kỳ nhẹ nhàng, tránh làm động đến miệng vết thương trên người cô.
Diệp Nhàn Dương giật mình. Cô không nghĩ tới anh lại trực tiếp bế mình lên.
Diệp Nhàn Dương dựa vào trong ngực anh. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng tiếp xúc gần gũi với người đàn ông nào gần như vậy, trong lúc nhất thời gương mặt nóng bừng lên.
Thịnh Yến ôm cô rất dễ dàng, cánh tay rắn chắc của anh nâng đỡ ở phía sau lưng Diệp Nhàn Dương. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trên làn da dưới lớp áo sơ mi mỏng của đối phương.
“Cảm ơn.” Diệp Nhàn Dương vùi đầu vào trong ngực mình, nhỏ giọng cảm ơn.
Diệp Nhàn Dương không dám dựa vào trong ngực Thịnh Yến, sợ đối phương chú ý tới nhiệt độ nóng bỏng trên gò má cô.
Mặc dù như vậy, Diệp Nhàn Dương vẫn không nhịn được nhìn anh một cái.
Ngay cả từ góc chết này, khuôn mặt của Thịnh Yến vẫn không thể làm người ta có thể bắt bẻ.
“Chú nhỏ!”
Ôn Hiểu dừng xe ở bên kia đường, ngồi vào vị trí lái xe vẫy tay với bọn họ.
Thịnh Yến không ngần ngại, ôm Diệp Nhàn Dương băng qua đường.
Anh đặt Diệp Nhàn Dương ở ghế phụ, sau đó ngồi vào hàng ghế phía sau cùng với Hứa Ấu Lãng.
“Cậu nhỏ, cậu không bận sao ạ?” Hứa Ấu Lãng hỏi.
Thịnh Yến nói: “Xử lý xong rồi.”
Diệp Nhàn Dương ngồi ở ghế phụ. Trên má vẫn còn hơi ấm chưa lui hết. Dọc đường đi, cô vô cùng khác thường không nói một lời nào.