Diệp Nhàn Dương căn bản mặc kệ Đường Diệc, đôi mắt mong đợi nhìn Thịnh Yến.

Nhưng mà không chờ Thịnh Yến mở miệng thì Đường Diệc chặn ngang một chân, đưa di động của hắn qua cười như không cười nói: “Quan hệ của chúng ta cũng không tệ, cô kết bạn với tôi đi.”

Khi nói chuyện giọng điệu của hắn có vẻ rất nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Nhàn Dương tức giận nhìn hắn, nghĩ thầm người này tại sao lại như vậy? Chuyện này có quan hệ gì với hắn? Chắc không phải là nhìn thấy cô xin Wechat của người khác nên trong lòng cảm thấy không cân bằng chứ?

Đồ tồi! Tại sao hắn có thể xứng đôi với chị Ôn Hiểu chứ?

“Tôi lấy WeChat của anh làm gì.” Diệp Nhàn Dương suýt nữa đã trừng mắt nhìn hắn một cái.

Đường Diệc hỏi lại: “Vậy cô lấy Wechat của cậu nhỏ làm gì?”

Diệp Nhàn Dương theo bản năng liếc mắt nhìn Thịnh Yến một cái, nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của hắn thì tai của cô nóng lên. Cô vội vàng nhìn sang chỗ khác nói với Đường Diệc: “Chuyện này liên quan gì đến anh!”

Đường Diệc tức giận đến bật cười: “Diệp Nhàn Dương, có phải là cô đã quên chuyện gì rồi không?”

“Cái gì?”

Đường Diệc nói: “Tôi là ông chủ của cô, cũng là cha, mẹ, tái, sinh, của cô.”

Diệp Nhàn Dương: “……”

“Ngoan ngoãn giữ im lặng, đừng để cho tôi nghe thấy giọng nói của cô.”

Diệp Nhàn Dương nhớ tới hợp đồng giải ước của mình còn đang bị hắn nắm ở trong tay, cô lập tức nhút nhát: “Được rồi, ba ba.”

Thịnh Yến ngồi ở giữa hai người, trên mặt trước sau luôn mỉm cười. Chờ khi bọn họ yên tĩnh lại thì giải thích với Diệp Nhàn Dương: “Tôi không xem Wechat nhiều lắm.”

Trên mặt của Diệp Nhàn Dương lộ ra vẻ nghi ngờ, “Có thật không? Chú sẽ không phải vì muốn cố ý từ chối tôi, cho nên……”

Cô còn chưa nói xong thì lập tức phát hiện đôi mắt hình viên đạn của Đường Diệc đang bay về phía cô. Cô lập tức che miệng lại làm động tác im lặng.

Trên bàn cơm đột nhiên truyền đến một tiếng cười, Diệp Nhàn Dương quay đầu nhìn về phía bên tay trái. Là một chị gái ăn mặc sang trọng.

“Diệp tiểu thư quả nhiên rất khác so với trong lời đồn.” Chị gái kia cong đôi mắt lên, trong mắt mang ý cười.

Diệp Nhàn Dương cảm nhận được sự bình tĩnh và ý tốt từ trên người đối phương, vì vậy cũng không hề keo kiệt biểu đạt ý tốt của mình với chị gái kia. Cô cười nói: “Lời của account marketing có thể tin được sao?”

Chị gái kia vươn một bàn tay về phía cô nói: “Xin chào, tôi là đạo diễn Tạ Uyển của《 Nhìn xem thế giới 》 mùa thứ ba. Tôi rất mong chờ có thể cùng nhau quay chương trình với cô.”

Diệp Nhàn Dương nắm lấy tay cô, “Xin chào chị, tôi là Diệp Nhàn Dương.”

Có lẽ bởi vì thái độ của Thịnh Yến và Tạ Uyển đối với cô nên lực chú ý của những nhà đầu tư khác trên bàn dần dần di chuyển đến trên người Diệp Nhàn Dương.

Tuy rằng Diệp Nhàn Dương không thích sự nịnh nọt a dua trong danh lợi. Nhưng lúc cần thiết thì cô có thể làm được tốt hơn so với phần lớn mọi người, bầu không khí trở nên thân thiết hơn dưới sự lôi kéo của cô.

Tống Dực ngồi cách đó không xa nhìn một cảnh này, trong lòng lập tức cảm thấy kinh ngạc.

Trong khoảng thời gian này hắn đi theo bên cạnh Diệp Nhàn Dương, tuy rằng hắn không thật sự quan tâm đến chuyện của cô nhưng vẫn có một chút hiểu biết về cô. Lúc trước ở trong loại trường hợp này, Diệp Nhàn Dương tuyệt đối là một sự tồn tại gây mất hứng. Bây giờ cô lại ở trước mặt các nhà đầu tư biểu hiện hào phóng tự nhiên như cá gặp nước, thật sự rất khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.

Ngoài ra Diệp Nhàn Dương tự tin vui vẻ ở trước mắt cũng đủ mê người, hấp dẫn vô số ánh mắt ở đây.

“Rốt cuộc Diệp Nhàn Dương bị sao vậy?”

Không biết từ khi nào có một vị thiếu niên đi đến trước mặt Tống Dực.

Tống Dực liếc mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng rũ xuống, “Không biết.”

Hai tay của thiếu niên khoanh lại đặt trước ngực, không hề để ý đến thái độ của hắn tiếp tục nói: “Vậy mà còn giả bộ không quen biết em.”

“Có lẽ cô ấy thật sự không quen biết em thì sao?”

Thiếu niên ngẩn ra, gương mặt lập tức trở nên khó coi, “Cô ấy dám không nhớ rõ em sao?”

Trong bữa tiệc, Diệp Nhàn Dương chọc mấy nhà đầu tư cười to thoải mái, bản thân thì đã sớm miệng khô lưỡi khô nên tìm cớ đi vệ sinh để thả lỏng một chút.

Diệp Nhàn Dương rửa sạch tay, chuẩn bị đi đến lỗ thông gió nghỉ ngơi vài phút rồi lại trở về.

Mới vừa đi ra toilet thì trực tiếp nhìn thấy có một người đang dựa lưng vào bức tường đối diện.

Diệp Nhàn Dương tập trung nhìn, phát hiện là thiếu niên lúc trước gặp ở trên hành lang, hình như hắn có quan hệ tương đối thân thiết với Thịnh Yến và Đường Diệc.

“Diệp Nhàn Dương, cô không nhớ tôi sao?” Sắc mặt của thiếu niên khó coi, ánh mắt lạnh đến mức muốn đóng băng.

Diệp Nhàn Dương im lặng suy nghĩ một lúc, “Tiểu Lãng.”

Cũng không phải là Diệp Nhàn Dương nhớ đối phương, nhưng cô nhớ là Thịnh Yến đã kêu hắn như vậy.

Thiếu niên không thể tin tưởng được mà nói: “Cô dám kêu tôi như vậy sao?”

Diệp Nhàn Dương do dự nói: “Có…… Có chuyện gì sao?”

Thiếu niên mím chặt môi thành một đường, “Cô thật sự không nhớ tôi à.”

Diệp Nhàn Dương gật đầu đơn giản, nói: “Tôi nói thật với cậu nhé, tôi thật sự không nhớ rõ.”

Thiếu niên cười lạnh một tiếng: “Vậy anh trai của tôi thì sao? Cô cũng không nhớ rõ sao?”

Vẻ mặt của Diệp Nhàn Dương khó hiểu hỏi: “Anh trai của cậu là ai?”

Thiếu niên tức giận đến bật cười, “Đầu óc của cô bị kẹt cửa sao?”

Diệp Nhàn Dương: “……”

Cô nhìn đối phương với vẻ mặt chân thành nói: “Cậu là người thứ ba nói đầu óc của tôi là bị kẹt cửa đó.”

Thiếu niên lười nói chuyện vô nghĩa với cô, nhìn xung quanh trái phải sau đó nói: “Cô lại đây với tôi.”

Diệp Nhàn Dương hơi tò mò quan hệ của nguyên thân và hắn nên đi theo phía sau đối phương đi đến lối thoát hiểm.

Thiếu niên hỏi: “Cho nên bây giờ cô thật sự không thích anh trai của tôi nữa à?”

Diệp Nhàn Dương hỏi lại: “Anh trai của cậu là ai?”

Thiếu niên tức giận trừng mắt nhìn cô, “Đường Diệc!”

Dù sao đối phương biết cô không nhớ hắn, Diệp Nhàn Dương cũng lười giả bộ nên kinh ngạc nói: “Đường Diệc là anh trai của cậu hả?”

Thiếu niên híp đôi mắt lại, “Cô thật sự không nhớ à?”

Vẻ mặt của Diệp Nhàn Dương vô tội, “Trời đất chứng giám, là sự thật.”

Thiếu niên miễn cưỡng tin cô, giải thích nói: “Anh ấy là anh họ của tôi.”

“Nói như vậy, Tống Dực cũng là anh họ của cậu?”

Thiếu niên bĩu môi, bộ dáng không hề tình nguyện lắm, “Ừ.”

“Vậy lúc trước gặp phải ở trên hành lang, tại sao hai người các cậu không ai chú ý đến người kia vậy?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Tống Dực còn giả bộ không quen biết hắn với Diệp Nhàn Dương.

Thiếu niên hừ lạnh một tiếng nói: “Tôi và anh ta có quan hệ không tốt.”

“À, cho nên cậu nhỏ của hắn cũng là cậu nhỏ của cậu sao?”

“Ừ.”

“Nói thật đi, cô còn thích anh của tôi không?” Thiếu niên khó chịu khi cô nói sang chuyện khác, hắn nhíu mày hỏi.

Diệp Nhàn Dương thành thật nói: “Không thích.”

Thiếu niên lộ ra một biểu cảm không thể tưởng tượng, “Tại sao cô có thể như vậy chứ?”

Diệp Nhàn Dương nhướng mày, “Tôi như thế nào hả?”

“Vậy cô còn giúp tôi không?”

“Giúp cậu cái gì?” Diệp Nhàn Dương liên tục cảm thấy khó hiểu.

Gương mặt của thiếu niên đỏ bừng, giống như hơi khó có thể mở miệng, giọng nói nhỏ hơn một chút: “Cô đã nói là sẽ giúp tôi theo đuổi Ôn Hiểu.”

Diệp Nhàn Dương: “?”

“Cậu thích Ôn Hiểu à?” Diệp Nhàn Dương nghẹn họng nhìn trân trối nói.

Thiếu niên trừng mắt liếc nhìn cô một cái, “Không được sao?”

“Cậu muốn cướp bạn gái của anh trai cậu hả? Thiếu niên, cậu rất dũng cảm đó!” Diệp Nhàn Dương cảm thấy rất khiếp sợ.

Nhưng Diệp Nhàn Dương nhớ ở trong sách cũng không có nhiều suất diễn về em họ của nam chính, điều đó chứng tỏ hắn không hề tạo ra bất kỳ gợn sóng gì ở trong mối quan hệ giữa nam chính và nữ chính. ( truyện trên app tyt )

Diệp Nhàn Dương nhìn chằm chằm gương mặt của hắn vài giây, chỉ có thể nói gien nhà nam chính rất tốt. Gương mặt của mỗi người đều rất xuất sắc, đặc biệt là cậu nhỏ nhà bọn họ.

Thiếu niên trước mặt trông rất trẻ tuổi, trên gương mặt còn có nét trẻ con. Tuy nói rằng hắn và Tống Dực không kém mấy tuổi nhưng lại có gương mặt trẻ con giống như một học sinh mới vào cấp ba.

Thiếu niên có lẽ biết mình đuối lý, hắn chột dạ cúi đầu nói: “Nhưng Ôn Hiểu và anh họ còn chưa hẹn hò với nhau.”

Diệp Nhàn Dương thở dài một hơi sâu, cô vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Cậu bé ngoan, chúng ta học tập trước được không? Cậu cũng đừng xen vào chuyện của anh họ cậu và Ôn Hiểu được không?”

Cô sợ rằng anh họ của hắn trở nên tàn nhẫn đại nghĩa diệt thân thì hắn chỉ sống sót được hai tập. (Đại nghĩa diệt thân: vì đại nghĩa người thân cũng giết.)

“Đừng có kêu bậy bạ, tôi tên là Hứa Ấu Lãng.” Thiếu niên tức giận nói, “Ngoài ra tôi đã học xong đại học rồi.”

Diệp Nhàn Dương lắc đầu khuyên giải nói: “Thôi bỏ đi, Ôn Hiểu sẽ không thích đứa nhỏ như cậu đâu.”

“Cô!” Hứa Ấu Lãng rất tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn cô một cái, “Anh trai của tôi sẽ không thích loại người phụ nữ có trái tim rắn rết như cô đâu!”

Diệp Nhàn Dương nói với vẻ mặt thờ ơ, “Cậu cảm thấy tôi sẽ để ý à.”

Hứa Ấu Lãng cắn chặt răng, “Cho nên cô không chịu giúp tôi đúng không?”

Diệp Nhàn Dương nói: “Tôi sẽ không làm loại chuyện thiếu đạo đức này, tôi khuyên cậu cũng nên tích lũy một chút công đức cho bản thân đi.”

Thấy sắc mặt của hắn khó coi, Diệp Nhàn Dương thương tiếc thở dài. Thích ai khác không tốt sao, tại sao cố tình cứ phải là nữ chính.

“Ai lúc còn trẻ mà còn không thích vài người chứ, Ôn Hiểu rất thích anh trai của cậu. Cậu cũng đừng mãi xen vào quan hệ của bọn họ, nhân lúc còn sớm từ bỏ đi.”

Hứa Ấu Lãng cố chấp cứng cổ nói: “Ôn Hiểu và cô không giống nhau, tôi không muốn từ bỏ chị ấy.”

Diệp Nhàn Dương nhún vai, cả gia đình này chắc không phải đều là loại não chỉ dùng để yêu đương đâu đúng không? Không biết cậu nhỏ có phải không nữa?

“Cho dù cậu có làm gì thì tôi sẽ không giúp đỡ cậu, cậu cũng đừng tới tìm tôi nữa.”

Diệp Nhàn Dương làm lơ khóe mắt đỏ bừng của hắn rời khỏi lối thoát hiểm.

“Cô không giúp tôi, tôi đảm bảo tập đầu tiên của cô đều sẽ bị cắt hết.” Hứa Ấu Lãng siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm bóng dáng của Diệp Nhàn Dương.

Diệp Nhàn Dương nghe xong thì bước chân cũng không ngừng lại một chút nào, bóng dáng cao gầy được bao vây dưới cái váy dài lộ ra đường cong duyên dáng. Cẳng chân trắng nõn đang từng bước từng bước đi xa trên đôi giày cao gót, mái tóc dài hơi xoăn rối tung trên vai, đột nhiên cánh tay nhỏ dài giơ lên quơ quơ ở trong không trung trông vừa thoải mái vừa tùy ý.

“Cậu muốn làm gì thì làm đi.”

Trên hành lang yên tĩnh quanh quẩn giọng nói nhẹ nhàng của Diệp Nhàn Dương, tiếng bước chân dần dần đi xa.

Hứa Ấu Lãng ngơ ngẩn nhìn bóng dáng của cô cho đến khi biến mất ở cuối ngã rẽ.

===

Tên truyện: SAU KHI VAI ÁC HẮC HÓA, TA THẢM RỒI

Tác giả: Phùng Tinh Hà

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hệ thống, Xuyên thư, Thị giác nữ chủ.

Giới thiệu: 

Thời An tham gia vào một trò chơi công lược.

Nàng chọn lựa, giữa một đống thiết lập nhân vật chọn trúng một người vô cùng hợp ý, đối tượng công lược đoạn trước thì ốm yếu đáng thương, đoạn sau lại là vai ác cố chấp bệnh kiều.

Thời An cẩn thận nghiên cứu cốt truyện, phát hiện mỗi năm vào sinh nhật, trùm phản diện đều phải giết trăm người tế trời, vì thế nàng quyết định dắt đầu ra tay từ sinh nhật của đối phương.

Thời An chỉnh thời gian công lược đến lúc trước khi đối tượng hắc hóa, mỗi một ngày sinh nhật hằng năm đều cố gắng chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho đối phương. 

Mắt thấy giá trị hắc hóa của đối phương hạ thấp từng chút một, vào lúc nhiệm vụ sắp hoàn thành, di động của nàng vỡ.

Mở mắt lần nữa, Thời An trở thành tam tiểu thư hàng năm hôn mê bất tỉnh của tướng phủ. 

5 năm không gặp, giá trị hắc hóa của vai ác lại bị kéo đầy.

Hệ thống: Mời người chơi công lược một lần nữa, sau hoàn thành nhiệm vụ thì được về nhà.

Thời An: Thôi được rồi, nàng mệt mỏi quá.

***

Mục Trì Thanh chìm nổi trong luân hồi không biết mấy đời, mỗi một đời đều bị người ta bắt nạt chèn ép, vô luận hắn phản kháng như thế nào cũng đều không thể tránh thoát

Vào lúc hắn cho rằng vận mệnh đã như vậy lại xuất hiện một người đặc biệt.

Đối phương sẽ chỉ xuất hiện vào ngày sinh thần của hắn, mỗi năm một lần, lại cứu rỗi hắn, hắn nhịn không được mà muốn nhiều hơn.

Mục Trì Thanh liều mạng muốn giữ lấy ánh sáng này, hắn nỗ lực làm bản thân biến thành bộ dáng mà đối phương thích, khiêm tốn thân thiện, lấy lễ đối nhân xử thế.

Khi hắn cho rằng mình đã tốt lắm rồi, có tư cách hỏi đối phương có thể mãi lưu lại hay không, đối phương lại đột nhiên biến mất, mãi cho đến sinh thần năm tiếp theo cũng chưa xuất hiện.

Từ đây, âm u trong lòng hắn càng ngày càng nghiêm trọng, trở thành Nhiếp Chính Vương khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật.

Một lần đi ra ngoài, Nhiếp Chính Vương đụng phải xe ngựa của tam tiểu thư tướng phủ.

Mọi người đều nói thật đáng thương, tam tiểu thư hôn mê nhiều năm, mới vừa tỉnh lại liền đắc tội ma đầu giết người không chớp mắt, cũng không biết mệnh sống có hay không.

Bên ngoài xe ngựa, tam tiểu thư nhẹ giọng nhận lỗi.

Thân hình Mục Trì Thanh chấn động, người cứu rỗi hắn đã trở lại rồi. Lần này, hắn sẽ không hỏi đối phương có thể lưu lại hay không, hắn muốn vây khốn lấy ánh sáng của mình.

Tag: Hệ thống, Ngọt văn, Xuyên thư

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Thời An ┃ vai phụ: Mục Trì Thanh

Một câu tóm tắt: Vai ác: Không sao cả, ta có thể tự mình suy diễn.

===

Chú thích: Khi nữ chính về bối cảnh hiện đại sẽ dùng “cô”, bối cảnh cổ đại sẽ dùng “nàng”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play