Trước kia Đường Diệc nâng đỡ Diệp Nhàn Dương, tuy rằng có tư bản có ý định vươn bàn tay tội ác về phía Diệp Nhàn Dương nhưng dù sao thì cũng không hiểu rõ thái độ của Đường Diệc với Diệp Nhàn Dương cho nên cuối cùng tất cả đều từ bỏ.

Mà bây giờ Ôn Hiểu đã về nước, lại truyền ra tin tức Diệp Nhàn Dương sắp bị giải ước. Điều này chứng minh Diệp Nhàn Dương không phải là nhân vật đặc biệt gì, bọn họ cũng không kiêng kị gì nữa.

Gương mặt của người phụ nữ trắng bệch, cả người cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Nhàn Dương mang theo vài phần oán hận.

Diệp Nhàn Dương không hiểu, chị gái à, người đẩy cô là ông ta, cô dùng loại ánh mắt này nhìn tôi là có ý gì chứ? Có tật đúng không?

“Không cần, Diệp Nhàn Dương không hiểu quy củ nên chỉ sợ sẽ gây thêm phiền phức cho Hoàng tổng.” Đường Diệc nhẹ nhàng bâng quơ gạt bỏ chủ đề này.

“Không sao hết, hiếm khi gặp mặt được một lần. Người phục vụ, thêm một cái ghế dựa ở bên cạnh tôi.” Hoàng tổng vẫy tay với nhân viên phục vụ ở bên cạnh.

“Hoàng tổng, người ta cũng muốn ngồi cùng với ngài.” Người phụ nữ yếu đuối không xương dựa vào trên người Hoàng tổng, có ý định lôi kéo lực chú ý của ông ta về trên người mình.

Diệp Nhàn Dương hít sâu một hơi, trao đổi ánh mắt với Tống Dực đang đứng cách đó không xa, giống như ra hiệu cho đối phương rằng nếu một lúc thật sự đánh nhau thì nhất định phải giữ chặt Hoàng tổng để cô đá thêm mấy cái nữa.

Vẻ mặt của Tống Dực cạn lời.

Người phục vụ cầm cái ghế dựa lại đây đặt bên cạnh Hoàng tổng.

Đường Diệc nhíu mày lại, hắn không còn cách nào ngăn cản nữa. Dù sao cũng là đối tác nên hắn không thể bởi vì Diệp Nhàn Dương mà trở mặt với ông ta.

Diệp Nhàn Dương biết tình huống bây giờ không thể không đồng ý. Nếu không thì Hoàng tổng bị gạt bỏ mặt mũi nhiều lần ở trước mặt mọi người thì ông ta chắc chắn sẽ ghi hận. Huống chi vừa nhìn con lừa đầu trọc này thì cô biết ông ta chắc chắn không phải là người hào phóng gì cho cam. 

Diệp Nhàn Dương cười như không cười nhìn đối phương, nói: “Hoàng tổng, tôi không hiểu quy củ. Nếu một lúc nữa chọc ngài không vui thì ngài thông cảm một chút nha!”

Ví dụ đưa cho ông một cú đá đoạn tử tuyệt tôn gì đó.

Nói xong, Diệp Nhàn Dương đi về phía Hoàng tổng. Sau khi đi ngang qua Thịnh Yến, hắn đột nhiên đặt ly rượu lên trên bàn phát ra tiếng vang rất lớn.

“Diệp tiểu thư.”

Bước chân của Diệp Nhàn Dương ngừng lại, khó hiểu nhìn về phía hắn.

“Nếu biết bản thân không hiểu quy củ, cần gì phải đi ngại mắt của Hoàng tổng.” Giọng điệu khi nói chuyện của Thịnh Yến rất bình tĩnh, giống như còn mang theo một chút trách mắng.

Diệp Nhàn Dương đứng yên ở hắn phía sau cúi đầu nói: “Ngài Thịnh nói rất đúng.”

Thịnh Yến vừa mở miệng thì trên bàn ăn lập tức yên tĩnh lại.

Hoàng tổng nheo đôi mắt lại, không xác định Thịnh Yến có ý gì, trong một lúc ông ta cũng không mở miệng.

Thịnh Yến làm lơ ánh mắt của mọi người, nói với thiếu niên bên tay trái: “Tiểu Lãng, con nhường chỗ cho Diệp tiểu thư đi. Vừa lúc cậu muốn nói hai câu với Diệp tiểu thư.”

Nói xong, hắn nhìn về phía Hoàng tổng: “Hoàng tổng, ngài không có ý kiến gì đúng không?”

Hoàng tổng rõ ràng không dám đắc tội với Thịnh Yến, mỉm cười xấu hổ gật đầu.

Vẻ mặt của thiếu niên được gọi là Tiểu Lãng cứng lại, tuy rằng hơi khó chịu nhưng vẫn đứng dậy nhường vị trí ra.

Hoàng tổng thuận thế để người tình nhỏ ngồi ở bên cạnh ông ta.

Diệp Nhàn Dương ngồi xuống chiếc ghế trống, chỉ cách Hoàng tổng có một chỗ ngồi.

“Cảm ơn chú.” Diệp Nhàn Dương biết hắn đang giúp đỡ cô, cô nhỏ giọng nói lời cảm ơn với hắn.

Thịnh Yến thay một cái ly khác cho cô nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Diệp Nhàn Dương nói: “Nếu để tôi ngồi đó thì tôi nhất định sẽ đánh ông ta.”

Thịnh Yến nghe vậy thì cảm thấy buồn cười: “Lợi hại như vậy à.”

Diệp Nhàn Dương ngước mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Thịnh Yến, đôi mắt sáng lấp lánh, “Đương nhiên rồi!”

Không biết là Thịnh Yến có tin hay không, hắn mỉm cười ôn hòa gật đầu.

Người phục vụ lần lượt bưng đồ ăn lên, giữa trưa Diệp Nhàn Dương không ăn cái gì nên vừa lúc hơi đói bụng một chút. Nhưng trên bàn không có ai cầm đũa, cô cũng không thể là người đầu tiên bắt đầu ăn.

“Anh Hoàng, để em lột con tôm cho anh.”

Người phụ nữ làm nũng kêu một tiếng, gắp một con tôm hùm đất đặt vào trong chén của mình.

Diệp Nhàn Dương nhẹ nhàng thở ra, cô cũng gắp một con tôm hùm đất cho mình.

Sau khi dùng bữa thì không có chuyện gì xấu xảy ra, Đường Diệc trò chuyện hợp tác với các ông chủ khác. Thịnh Yến ngẫu nhiên mở miệng nói hai câu.

Diệp Nhàn Dương không chỉ lo ăn, cô cũng đang nghe bọn họ nói chuyện công việc.

《 Nhìn xem thế giới 》 đã quay mùa hai. Tuy nói danh tiếng của mùa hai còn không tệ so với các chương trình thực tế khác nhưng trước sau không thể vượt qua danh tiếng và độ hot của mùa đầu tiên. Đến tập cuối cùng của mùa thứ hai thì người xem cũng đã tỏ vẻ chất lượng không bằng mùa đầu tiên.

Cho nên khi quyết định quay mùa thứ ba, rất nhiều nhà đầu tư đã rút vốn. Bên trong thay máu và ngay cả mời khách quý cũng chẳng bằng so với hai mùa trước. Nguyên nhân chính là như vậy nên cái bánh lớn có nhân này mới đập xuống ở trên đầu Diệp Nhàn Dương.

Ngoài ra từ trong cuộc trò chuyện của bọn họ thì có biết được đây là chương trình thực tế đầu tiên mà Thịnh Yến đầu tư.

Sau khi ăn một chút gì đó lót bụng, mọi người trên bàn bắt đầu vui vẻ vừa nói chuyện vừa uống rượu.

Hoàng tổng giống như nhất quyết không bỏ qua cho Diệp Nhàn Dương vậy, ông đột nhiên đưa chủ đề kéo đến trên người cô.

“Nhàn Dương, nghe nói cô và Nguyệt Nhi nhà tôi xảy ra chuyện không thoải mái đúng không? Sao lại thế, sau này hai người cũng phải chung sống hòa bình với nhau nên như vậy thì không thể được. Cô lại đây kính ly rượu với em ấy rồi uống hai ly với tôi đi, sau đó chuyện này coi như bỏ qua.” Hoàng tổng ôm lấy bả vai của người phụ nữ, híp đôi mắt lại nói với Diệp Nhàn Dương.

Người phụ nữ dựa vào trong lòng ngực ông ta, đắc ý dào dạt nhìn Diệp Nhàn Dương.

Diệp Nhàn Dương buông đũa, dùng khăn giấy lau khóe miệng, cười nói: “Hoàng tổng, tôi và chị Nguyệt Nhi chỉ đùa giỡn với nhau thôi. Tại sao ngài có thể coi là thật vậy? Chị Nguyệt Nhi chắc chắn không để ở trong lòng, ngài nói như vậy thì có khi lại làm tôi và chị ấy xa cách với nhau hơn đấy.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Diệp Nhàn Dương vứt chủ đề trở về với vẻ mặt không hề thay đổi.

Cô đã nói đến mức này, Hoàng tổng tiếp tục kiên trì thì có vẻ bọn họ chuyện bé xé ra to.

Đường Diệc có lẽ không ngờ rằng Diệp Nhàn Dương biết ăn nói như vậy, hắn nhướng mày nhìn cô một cái.

Nụ cười Hoàng tổng nhạt dần, “Vậy cô có thể uống hai ly với tôi đúng không?”

Diệp Nhàn Dương bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi không biết uống rượu, lấy trà thay rượu uống hai ly với ngài thì không có vấn đề gì hết.” ( truyện trên app tyt )

“Lời này không được, làm sao có thể không biết uống rượu chứ?” Hoàng tổng trực tiếp đứng dậy cầm lấy ly rượu ở trước mặt cô, giúp cô rót một ly tràn đầy, “Tới, chúng ta uống một ly!”

Nghe giọng điệu của ông ta rất có bộ dáng nếu Diệp Nhàn Dương không uống thì ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua.

Diệp Nhàn Dương chưa nói dối, cô thật sự không biết uống rượu, tửu lượng một ly là say.

Nếu uống ly rượu này thì đêm nay cô cũng không thể đứng dậy đi ra khỏi khách sạn này mất.

Diệp Nhàn Dương không phải là người có kiên nhẫn, Hoàng tổng năm lần bảy lượt khó xử cô đã làm cạn kiệt hết kiên nhẫn của cô.

“Hoàng tổng, tôi thật sự không biết uống rượu.” Diệp Nhàn Dương cố gắng nhẫn nại nói lại lần nữa.

“Ly rượu này cô nhất định phải uống! Nếu không thì chính là không cho tôi mặt mũi.”

Diệp Nhàn Dương thở ra một hơi, cắn răng mỉm cười một chút cầm lấy ly rượu.

Cô đương nhiên sẽ không uống, cô sẽ không thừa một giọt mà hất lên trên mặt của tên lừa đầu trọc này.

Diệp Nhàn Dương đang muốn đứng dậy, bên phải đột nhiên có một bàn tay vươn ra phủ lên mu bàn tay của cô. Lòng bàn tay ấm áp cọ qua làn da của cô, dễ như trở bàn tay cầm lấy ly rượu từ trong tay cô.

“Hoàng tổng, đêm nay A Diệc uống rượu xong còn phải nhờ Diệp tiểu thư lái xe đưa nó về. Ly rượu này miễn đi.”

Thịnh Yến lên tiếng, những người khác lập tức phụ họa.

Sắc mặt của Hoàng tổng khó coi, mắt trừng nhìn Diệp Nhàn Dương nhưng lại không dám nói cái gì với Thịnh Yến.

Diệp Nhàn Dương trực tiếp nhìn lại, không hề sợ hãi chút nào. Đúng là một tên xấu xa hèn nhát!

Có người đứng ra điều giải không khí xấu hổ này, ra mặt hoà giải ổn thỏa chuyện này.

Diệp Nhàn Dương quay đầu lại kéo góc áo của Thịnh Yến, nhỏ giọng nói: “Chú, chú đã cứu quần áo của ông ta đó.”

Vẻ mặt của Thịnh Yến kinh ngạc, “Thế à?”

Diệp Nhàn Dương nói: “Bởi vì tôi sẽ hắt ly rượu này lên trên người của ông ta.”

Thịnh Yến bật cười, “Nói như vậy, ông ta chắc phải cảm ơn tôi rồi.”

Diệp Nhàn Dương nói giống như thật: “Không sai.”

Thịnh Yến mỉm cười nói tiếp lời của cô: “Là tôi xem vào việc của người khác rồi.”

Diệp Nhàn Dương nhìn nụ cười của hắn, đột nhiên nhanh trí hỏi: “Không có nha! Chú, chú là một người tốt. Tôi có thể kết bạn Wechat với chú không?”

Vừa dứt lời, Diệp Nhàn Dương liếc mắt nhận ra được Đường Diệc đang ngồi bên tay phải Thịnh Yến đột nhiên dùng loại ánh mắt nhìn xem xác chết mà nhìn cô.

Người phụ nữ Diệp Nhàn Dương này có phải bị điên rồi không?!

Cô có biết là cô đang nói chuyện với ai không thế?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play