Trang thiết bị trong Trung tâm y tế ở đây lạc hậu, ngay cả cái phòng thí nghiệm tiêu chuẩn thấp nhất cũng không có, may mắn là Niếp Duy An có quan hệ rộng nên đã mua một vài thiết bị cũ từ Tổng viện, nếu không thì dự án mà cô đang làm chắc sẽ bị xếp xó.
Tuy rằng Tống Đình Ngọc là bác sĩ nội trú nhưng tâm hồn anh ta thì như một người phụ nữ ríu rít buôn chuyện suốt ngày. Nhưng kiến thức chuyên môn của anh thực làm Niếp Duy An kinh ngạc, đặc biệt là hai bài nghiên cứu của anh đăng trên tạp chí chuyên ngành đã làm cô nghiên cứu rất lâu.
Có một trợ lý như vậy đương nhiên Niếp Duy An sẽ không lãng phí. Cô xin cấp trên một nhóm động vật để thí nghiệm thuốc và nuôi chúng trong sân. Nhưng ai ngờ, mấy cái phương án thí nghiệm còn chưa làm mà những con thỏ đó đã biến mất không thấy bóng dáng chỉ trong một đêm
Tống Đình Ngọc nơm nớp lo sợ soi đèn pin, Niếp Duy An đen mặt quét ánh một vòng, liền cơ hồ có thể biết được kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này.
Trời còn chưa sáng, Tống Đình Ngọc gần đây đã dưỡng thành thói quen thức dậy lúc năm giờ rưỡi. Lúc này không biết là do gió lạnh trên núi thổi tới hay do hàn khí tỏa ra từ Niếp Duy An, vẫn là sợ tới mức khuôn mặt tái nhợt, cố gắng khuyên nhủ: “…Đừng, đừng xúc động! Có lẽ là con thỏ tự chạy lung tung, không nhất định là cậu ta…”
Niếp Duy An cười lạnh: “Con thỏ có thể vác theo cái lồng chạy?”
Tống Đình Ngọc ngậm miệng.
Niếp Duy An sắc mặt lạnh băng, thuận tay khoác áo rằn ri lên người, âm thanh lạnh lùng: “Đi thôi!”
Trong nháy mắt, cô đã đến cửa căn tin, may mà bộ đội đặc chủng vẫn còn đang huấn luyện chưa có trở về, Tống Đình Ngọc vắt hết óc muốn thuyết phục cô trở về.
Tống Đình Ngọc len lén nhìn sắc mặt Niếp Duy An, sợ đến mức không dám thở mạnh, tưởng tượng đến hậu quả, vẫn là kiên trì mở miệng, suýt nữa thì khóc lóc, tận tình khuyên nhủ: “Hay là thôi đi, cùng lắm thì chúng ta đến sau núi bắt thêm. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện… Bác sĩ Niếp, cô mới đến đây nên không hiểu, cậu ta tác quai tác quái ở đây ai cũng biết rõ nhưng có ai dám nói gì đâu. Không ai quản vì căn bản không có cách nào quản a. Quân doanh tràn ngập những tên nhóc trẻ trâu phá phách như vậy, nếu không gây rối thì bọn họ sẽ cảm thấy bị áp bức không giải tỏa được, cấp trên cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, cô vẫn là nên nhịn một chút!”
Niếp Duy An cười lạnh: “Nhịn? Anh càng nhẫn nhịn họ sẽ càng bắt nạt anh. Đứng tránh sang một bên kẻo lát nữa lại bị thương.”
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân huyên náo, một nhóm bộ đội đặc chủng mồ hôi đầm đìa đi tới, dẫn đầu là Thiệu Chính.
Niếp Duy An hùng hổ canh giữ ở cửa căn tin đại, tóc dài tùy ý buộc thành đuôi ngựa, quân phục chỉnh tề sạch sẽ.
Xét về ngũ quan, nếu tách tiêng từng cái thì Niếp Duy An quả thật cũng không có gì đặc biệt, đôi mắt thập phần trầm tĩnh, tràn đầy năng lượng, tỏa ra ánh sáng tự tin. Khi khi kết hợp lại với nhau cộng thêm khí chất trong trẻo và điềm tĩnh, lại có mị lực đến kỳ lạ.
Niếp Duy An chỉ thản nhiên đứng chắn ở cửa, khuôn mặt lộ ra uy quyền khiến Thiệu Chính không khỏi có chút chột dạ, thậm chí mơ hồ còn cảm thấy có chút sợ hãi.
Trên mặt Thiệu Chính lộ ra tia khó chịu, không khỏi phỉ nhổ chính mình không có tiền đồ, chỉ là một người phụ nữ thôi, một ngón tay cũng có thể bóp chết được!
Thiệu Chính cởi mũ huấn luyện ra, tùy ý lau mồ hôi trên trán, khóe mệnh nhếch lên lộ ra nụ cười lưu manh.
Một vài tên ba gai trong nhóm liền huýt sáo la hét, cười đùa xúm lại xem náo nhiệt.
Niếp Duy An không chút sợ hãi, hai mắt như phóng điện, thẳng tắp nhìn về phía Thiệu Chính, bình tĩnh mở miệng: “Tôi vẫn cho rằng những người có thể vào được đây đều có tố chất quân sự, tối thiểu thì cũng phải có nhận thức chính trị cao… Binh nhì, cậu có biết hành động của mình gọi là gì không?”
Thiệu Chính cợt nhả đứng trước mặt cô, còn ra vẻ còn thật sự suy tư một lát, cười xấu xa đáp: “Sao nào?”
Niếp Duy An ánh mắt ngưng trọng: “Người không ngay thẳng! Ai cho cậu làm quân nhân? Ngay cả lễ nghi cơ bản cũng chưa học qua?”
Thiệu Chính vung ngón cái xoa xoa mũi, lười biếng nói: “Thực xin lỗi, tôi còn chưa học qua lễ nghi khi ở cùng với phụ nữ!”
Niếp Duy An nhướng mày nhẹ giọng cảnh cáo: “Tôi vừa đến đây, không muốn làm lớn chuyện. Cậu trả mấy con thỏ về Trạm y tế thì tôi sẽ bỏ qua, coi như không có chuyện gì.”
Thiệu Chính khinh miệt hừ một tiếng: “Cái gì vậy? Các người mất đồ sao lại đổ lên đầu người khác. Người phụ nữ kia, nơi này chỗ để cô khóc lóc làm loạn sao?”
Niếp Duy An cười lạnh: “Ồ? Thế thì sao… Hay như vầy đi, để tôi đấu với cậu như một người đàn ông nhé. Nếu cậu thua, hãy xin lỗi tôi và trả con thỏ về!”
Thiệu Chính hơi sửng sốt, lập tức không thể tin được trừng lớn mắt, bỗng nhiên cười ra tiếng, ôm bụng đứt quãng nói: “Cô, cô đấu với tôi á…?”
Người chung quanh cũng cười thành tiếng, vừa lắc đầu vừa cười.
Tống Đình Ngọc lo lắng đến sắc mặt trắng bệt, vụng trộm kéo tay áo Niếp Duy An, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Bác sĩ Niếp…”
Niếp Duy An thản nhiên liếc anh ta một cái, ánh mắt sắc bén khiến anh ta ngậm miệng.
Niếp Duy An rất am về nguyên tắc lễ nghĩa nhà binh, trên mặt không có biểu cảm gì, chờ Thiệu Chính cười đủ mới mở miệng nói: “Tôi biết quy củ của các cậu, kẻ thua phải nghe lời người thắng… Thi đấu đi, ai thua người đó xin lỗi!”
Thiệu Chính cười lau nước mắt: “Không được, nếu cô thua rồi khóc nhè… Chẳng phải tôi sẽ bị mọi người mắng là ức hiếp phụ nữ hay sao…”
Niếp Duy An nhẹ nhàng cười: “Cậu yên tâm, tôi cam đoan sẽ không làm như thế.”
Không như thế? Là không khóc nhè hay không để bị thua ?
Thiệu Chính không thể tin được cười rộ lên, ngữ khí như đang chiều chuộng một nữ nhân bướng bỉnh, miễn cưỡng nói: “Được rồi, cô muốn đấu cái gì? Nuôi thú cưng? Hay là tắm rửa cho con thỏ nhỏ?”
Nhóm bộ đội đặc chủng ngay cả cơm cũng không thèm ăn, tụ tập ở cửa để xem náo nhiệt, nghe thế liền ồn ào cười ha hả.
Niếp Duy An không lắm để ý cười cười: “Được thôi, muốn đấu cái gì thì tùy cậu!”
Thật không biết xấu hổ…
Thiệu Chính nhíu mày: “Thi bắn súng đi. Mấy cái khác như dao thì không thích hợp với phụ nữ các cô đâu, quơ quào lung tung bị thương rồi lại khóc nhè. ”
Niếp Duy An nghĩ nghĩ một chút lại lắc đầu, thản nhiên nói: “Đừng lãng phí tài nguyên quốc gia, tôi cũng không có thời gian đi cùng cậu ra sân tập bắn, còn phải làm liền người khác báo cáo nữa…”
Thiệu Chính có chút không kiên nhẫn, nhướng hỏi: “Vậy cô muốn đấu cái gì?”
“Đánh võ.”
“…”
Thiệu Chính ha ha cười rộ lên: “Đánh võ á? Được rồi, tôi nhận thua… Tôi cũng không phải là các bà các chị, không thể uốn éo ra bước nhảy của phụ nữ các người…”
Đôi mắt Niếp Duy An trở nên sắc bén, đột nhiên ra quyền. Thiệu Chính không hổ là bộ đội đặc chủng, phản ứng nhanh chóng, linh hoạt lui ra phía sau, nhưng cậu ta không ngờ rằng mình lại không tránh được. Một quyền này lực mạnh bất ngờ đánh thẳng vào mặt cậu ta, ngay cả lui vài bước ra sau cũng không tránh kịp khiến cậu ta chảy máu mũi ngay lập tức.
Đám người vây xem lập tức ồ lên, một người lính đặc chủng ở giữa có quan hệ tốt với Thiệu Chính vội vàng tiến lên hỗ trợ. Niếp Duy An xoay lại đá người đó ra một bên, sau đó vặn eo nhảy lên không trung đá ba phát vào người Thiệu Chính, lúc hạ xuống tiếp đất liền khom người quét chân một cái, quật ngã Thiệu Chính xuống đất.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong mười giây ngắn ngủn, hai bộ đội đặc chủng đã nằm đo ván, còn không có cơ hội ra đòn nào, xung quang thoáng cái lặng ngắt như tờ.
Niếp Duy An chậm rì rì bước lên, dẫm một chân lên ngực Thiệu Chính, di di đến cổ họng câu ta, thản nhiên nói: “Xin lỗi?”
Thiệu Chính sắc mặt đỏ bừng, máu mũi dính nửa khuôn mặt, trong mắt tràn ngập khiếp sợ cùng khuất nhục, gân xanh hằn lên thái dương, hung hăng cắn răng không nói.
Chân Niếp Duy An chậm rãi dùng sức ấn xuống, sắc mặt Thiệu Chính đỏ lên, phát ra thanh âm khàn khàn.
Xung quanh có người muốn đứng ra hoà giải, bị Niếp Duy An liếc qua một cái, cậu ta ngượng ngùng sờ sờ mũi không dám nhiều lời.
Tống Đình Ngọc choáng váng, kinh hãi nhìn Niếp Duy An, nửa ngày sau mới phản ứng lại, yếu ớt vỗ tay cổ vũ. Người lính đặc chủng đứng bên cạnh ném cho anh ta ánh mắt hung ác, Tống Đình Ngọc im bặt thu lại động tác vừa rồi.
Thiệu Chính thua, đâu phải chỉ mất mặt của chính bản thân mình. Niếp Duy An quả thực là đem thể diện của toàn bộ đại đội đặc chủng dẫm nát dưới chân!
Đặc biệt hơn là… Niếp Duy An đã sử dụng quyền anh quân đội [1] mà các tân binh nhập ngũ đã học suốt một năm qua, những đòn cơ bản nhất đã khiến cho hai bộ đội đặc chủng nằm đo đất không đứng dậy nổi!
Niếp Duy An trên cao nhìn xuống, lạnh lùng cười nói: “Cậu đánh không lại người khác cũng không sao, nhưng sao da mặt lại dày như thế! Thua thì thế nào, trở về luyện tập, lần sau vẫn có cơ hội thắng! Chính là cái tên lưu manh như cậu, dám gây chuyện với cấp trên. Thật không hiểu nổi cậu dựa vào cái gì mà vào được quân đội ! Ai dạy cậu cái thói du côn đó, chuyên làm việc lén lút đê hèn!”
“Là tôi!”
Giọng nói thờ ơ đột nhiên từ phía sau đám người truyền đến, ngữ khí bình thản nhưng lại có một loại khí thế không giận mà uy. Âm thanh này vừa phát ra, người xung quanh lập tức run lên, hiển nhiên bọn họ cực kỳ sợ hãi người này.
Đám người tự động tách ra hai bên, một người đàn ông cao lớn oai hùng chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới. Anh ta chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, sắc mặc lạnh lùng: “Sao lại thế này?”
Niếp Duy An dẫm lên Thiệu Chính, liếc nhìn anh ta từ trên xuống dưới, bộ dáng giống như một nữ vương, lãnh đạm hỏi: “Anh là ai?”
Người quân nhân bị một cước đá ngã lăn kia ôm ngực gian nan nói: “Huấn luyện viên…”
Huấn luyện viên hờ hững liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thản nhiên châm chọc nói: “Thua?”
Thiệu Chính nhắm mắt vẻ mặt xấu hổ, hận không thể chết đi cho rồi.
Huấn luyện viên không nói gì thêm nhưng vẻ mặt của anh ta khiến nhóm binh lính tự cao tự đại này thấy xấu hơn hơn bất kỳ lời chế nhạo nào, tất cả đều im lặng cúi đầu một cách thiếu tự nhiên.
Huấn luyện viên đẹp trai nâng cổ tay lên, nhìn thoáng thời gian, cao giọng nói: “Hết giờ ăn sáng rồi! Mọi người đã có mặt tại đây rồi thì đi đến sân huấn luyện tập hợp đi!”
Không ai dám lên tiếng phản đối, cũng không để ý xem một màn này nữa, bọn họ đứng nghiêm đồng thanh hành lễ, nhanh chóng chạy bộ rời đi.
Niếp Duy An nhíu mày, rốt cục nâng bàn chân cao quý lên, Thiệu Chính nhẹ nhàng thở ra. Biết huấn luyện viên sẽ không nói lần thứ hai, lúc này không dám nhiều lời, chật vật đứng lên rời đi.
Niếp Duy An không quên ra lệnh từ phía sau: “Binh nhì! Nhớ trả con thỏ về Trạm y tế đấy!”
Thiệu Chính lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vội vàng bỏ chạy.
Niếp Duy An mày nhíu lại, hai mắt nhìn kỹ, lúc này mới nhận ra huấn luyện viên trước mắt này chính là người cô gặp ở căn tin hôm đầu tiên đến đây.
Niếp Duy An trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Hai người quân hàm giống nhau, Niếp Duy An nghĩ nghĩ một chút, dù sao cô cũng là người mới đến, nên chủ động chào anh ta trước một tiếng.
Huấn luyện viên mặt mũi anh tuấn, nhìn cô một cái thật sâu, sau khi chào đáp lễ liền nhàn nhạt nói: “Bác sĩ Niếp, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!”
Niếp Duy An kinh ngạc nhìn anh một cái, trầm giọng hỏi: “Xin hỏi anh là…?”
Huấn luyện viên ánh mắt chợt lóe, nghiêm túc nói: “Nguyên Soái…”
Ngừng một chút, anh ta tiếp tục nói bằng giọng điệu ám muội: “…Nguyên Soái, mắt tam giác, mũi tẹt!”
“…”
Đồ nhỏ mọn!
Niếp Duy An lập tức dán cái nhãn này cho người đàn ông trước mắt, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: “Ngưỡng mộ đại danh!”. Nguyên Soái hờ hững gật đầu, sau đó không khách sáo xoay người đi về hướng sân huấn luyện.
— Hết chương 3 —
Chú thích:
[1] 军体拳 – Military Boxing: Quyền anh quân đội: Bài quyền được kết hợp giữa các động tác cận chiến như đấm, đá, đập, dùng dao và dùng súng, thường được dạy trong quân ngũ. Video minh họa sưu tầm từ youtube: