Buổi chiều đầu thu, nắng vẫn rất gay gắt, xung quanh bụi đất bay mù mịt làm mọi người không có tâm trạng nào để thưởng thức phong cảnh.
Niếp Duy An ngồi ở ghế cứng nghẹn khuất trong xe hơn ba mươi mấy giờ trên con đường núi gập ghềnh. Cuối cùng vào lúc chạng vạng cô cũng đến doanh trại Quân khu Tây Nam.
Chiếc ba lô rằn ri bị ném ra khỏi xe với một tiếng ‘bang’. Niếp Duy An một tay cắm hộp sơ cứu, một tay chống vào thùng xe, vặn eo phóng xuống xe, tiêu sái vững vàng tiếp đất.
“Cảm ơn!” Niếp Duy An giơ tay lên làm động tác chào kiểu quân đội một cách bâng quơ. Cô quàng chiếc ba lô rằn ri to tướng lên lưng, đi đến cửa doanh trại để đăng ký kiểm tra, sau đó tiến vào bên trong.
Doanh trại này là một khu doanh trại tổng hợp, mặt đường rất bằng phảng và rộng rãi, khác hoàn toàn với con đường sỏi đá gồ ghề bên ngoài núi. Niếp Duy An đi bộ suốt quãng đường thu hút không ít ánh nhìn. Nữ binh ở đây vốn ít, huống chi các doanh trại trọng yếu, càng đóng quân ở xa thì lại càng hiếm phụ nữ.
Mỗi lần đi qua cổng, Niếp Duy An đều thản nhiên giơ tay xuất trình căn cước rồi cứ thể bước đi, không một ai tiến lên ngăn cản.
Niếp Duy An trong lòng biết rõ các nữ quân nhân có vai trò đặc thù trong quân đội. Cho dù là một tiểu binh nhì, phỏng chừng cũng có thể vào khu vực quân khu mà không bị cản trở.
Mùa thu khô ráo và không có gió, Niếp Duy An vác chiếc balo hành lý hơn mười kg, trên tay là một thùng sơ cứu màu trắng, logo chữ thập màu đỏ đã muốn phai màu, đi lâu như vậy mà đôi bốt quân đội cao cổ vẫn vững vàng, không nhanh không chậm đi về phía trước.
Đến khi mặt trời sắp lặn, cuối cùng Niếp Duy An cũng đến nơi - Lữ Đoàn đặc chủng Hoa Nam Lợi Nhận, Qụân khu Tây Nam, Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
Ở cánh cửa cuối cùng, anh lính gác cổng không giống như bù nhìn nữa, sau khi hành lễ, anh ta yêu cầu Niếp Duy An xuắt trình giấy tờ tùy thân. Niếp Duy An giao ra căn cước công dân cho bọn họ kiểm tra, rất nhanh đã được thông qua.
“Đội trưởng!” Niếp Duy An liếc nhìn phù hiệu cấp bậc trên vai anh cảnh vệ, cười nói: “Xin hỏi văn phòng Đại tá Trần ở đâu?”
“Đi thẳng năm trăm mét sau đó rẽ phải, đi đến ngã ba thứ ba thì rẽ trái, ở đó là văn phòng của Đại tá Trần.”
Niếp Duy An nói cảm ơn rồi tiếp tục vác hành lý bước vào cổng đại đội đặc chủng.
Sau khi rẽ phải, đường xe chạy liền biến mắt, hai bên đường thay bằng sân huấn luyện có chướng ngại vật. Tiếng quát tháo trong sân dừng lại, mọi người cũng không hẹn mà cùng dừng lại việc luyện tập.
Niếp Duy An mặt mũi đầy bụi bặm, cởi áo khoác ra vì quá nóng. Cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng cùng với chiếc quần rằn ri được nhét vào đôi bốt quân đội cao cổ, da thịt lộ ra ngoài bị phơi nắng đến phiếm hổng. Khi cô đi ngang qua, mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Niếp Duy An dường như không chú ý đến xung quanh. Cô bước vào văn phòng của Đại đội trưởng Trần, hiển nhiên ông đã được cảnh vệ ở cổng thông báo trước về sự xuất hiện của cô.
Trần đại đội trưởng một thân quân trang thẳng thớm. Mặc dù ông đã qua tuổi bốn mươi nhưng phong thái vẫn như trước. Khi thấy người tiển vào, lập tức thu lại khí thế nghiêm khắc, mỉm cười hiển lành, giống như một trưởng bối uy nghiêm nhưng tốt bụng.
Niếp Duy An buông hành lý xuống, nghiêm người cúi chào: “Niếp Duy An đến báo danh, bác sĩ khoa ngoại Bệnh viện Đa khoa Quân khu.”
Đại đội trưởng Trần hành lễ đáp lại, cười tủm tỉm chỉ chỉ ghế dựa nói: “Mau ngồi đi, một đường tới đây, vất vả cho cháu!”
Niếp Duy An ngồi ở ghế trên, mỉm cười: “Không sao, cháu cũng đi xe đến đây... chú Trần khỏe không ạ?”
“Ai, rất tốt!” Đại đội trưởng Trần cười ha ha hỏi, “Ba cháu thế nào? Lão Niếp gần đây có khỏe không?”
“Rất tốt ạ.” Niếp Duy An mỉm cười yếu ớt, lạnh lùng trả lời, “Bằng không cũng không thể đá cháu đến nơi này!”
“Ha ha ha ha...” Trần đội cười lắc đầu, “Nha đầu này, vài năm không gặp lợi hại hơn!
Lão Niếp cũng là cứng đầu... Quên đi, nếu cháu đã đến đây rồi thì cố gắng công tác tốt, về sau sẽ có tiền đồ. cháu được tiểu Niếp [1] nuôi dưỡng, cũng từng lăn lộn trên chiến trường, cháu cũng là thân nhân của liệt sĩ, sau này bộ đội sẽ chiếu cố cháu.”
Niếp Duy An ánh mắt có chút ảm đạm nói: “Cám ơn chú, nhưng cháu không cần đối đãi khác biệt đâu!”
Trần đội cười đứng dậy, từ trong ngăn tủ ôm ra xấp quần áo: “Cháu nha... Tính tình y chang Tiểu Niếp! Đây là của cháu, ta trước tiên lấy giúp cháu để ở đây! Này một đường cũng vẩt vả, còn nhiều thời gian, cháu cứ vệ sinh cá nhân rồi nghỉ ngơi cho tốt đi!”
“Vâng.”
Niếp Duy An tiếp nhận quần áo, đặt trên cùng là một quân hàm mới tinh, hai vạch một sao rực rỡ ánh vàng làm cho cô hơi sửng sốt.
Niếp Duy An bất an ngẩng đầu, muốn nói lại thôi. Đối diện với ánh mắt mang ý cười kiên định của Đại đội trưởng Trần, cô cảm thán một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa, cô gật đầu và xoay người rời đi.
Cảnh vệ của Đại đội trưởng Trần đưa Niếp Duy An đến Trạm y tế. Có một bác sĩ của Đại đội đặc chủng nghỉ thai sản, nên cô được điều đến đây thay cô ấy.
Niếp Duy An đi đến Trạm y tế báo danh. Điều kiện ở đây gian khổ, Bệnh viện Đa Khoa Quân khu không có ai tình nguyện đến đây cả. Chỉ có ba nhân viên cẩp cứu đóng quân ở đây, bao gồm cả cô.
Niếp Duy An vừa buông hành lý xuống, bên trong có hai người vội vã chạy ra.
Cô gái nhỏ nũng nịu trong bộ quân phục, trông giống như một cây hành lá. Cô gái có mái tóc ngắn ngang tai, đang chớp đôi mắt to đầy kinh ngạc nhìn Niếp Duy An, chiếc băng tay thêu chữ thập màu đỏ.
Niếp Duy An mỉm cười: “Tiểu Tuyết, sao em cũng ở đây thế?”
Ngụy Tuyết bỗng nhiên hô to một tiếng, xông lên ôm lẩy Niếp Duy An như một con gấu ôm cây, âm thanh cười nói: “A a a, chị Duy An! Em cuối cùng/cũng tìm được một người thân ở đây rồi —”
Niếp Duy An không thể nhịn được nữa, tách cô ra khỏi người mình, xấu hổ cười cười với người còn lại đang đứng phía sau.
Người kia mặc quân trang, bên ngoài mặc áo blouse trắng sạch sẽ. Anh ta có thân hình chuẩn đẹp, còn có vẻ trắng trẻo hơn cả Ngụy Tuyết. Nếu không phải nhìn thấy vóc dáng cao lớn này, Niếp Duy An còn suýt nghĩ rằng đây là một nữ quân nhân.
Khuôn mặt người đàn ông bị Niếp Duy An nhìn chằm chằm đến đỏ bừng, xấu hổ một lát, vươn tay trắng noãn ra, nhẹ giọng nói: “Xin chào, tôi là bác sĩ nội trú của khoa chấn thương... Tôi là Tống Đình Ngọc!”
Niếp Duy An: “...”
Niếp Duy An cảm thấy trong lòng như có từng đợt sẩm sét. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, cư nhiên chỉ một cô gái mảnh mai, và một người còn mảnh mai yếu đuối hơn cả con gái... Cô quả nhiên không phải con ruột của Niếp Phụ Phong!
Niếp Duy An khóc không ra nước mắt, khó trách Đại đội trưởng Trần giúp cô xin đến quân hàm thiếu tá... Mẹ nó! Bây giờ quá muộn để bỏ trốn rồi!
Ngụy Tuyết không kiên nhẫn phất tay với Tống Đình Ngọc: “Ai nha Tiểu Ngọc, anh cứ đi làm việc của anh đi, tôi muốn tâm sự với chị tôi một lát.”
Tống Đình Ngọc ngượng ngùng cười, sau đó rời đi như cành liễu yểu ớt bay theo cơn gió.
Ngụy Tuyết cười hì hì giúp Niếp Duy An sắp xếp mọi thứ: “Chị, chúng ta sẽ dọn dẹp sau. Giờ em đưa chị đến căn tin ăn cơm ! chị đói bụng rồi đúng không ? Mặc dù điều kiện nơi này có chút tồi tàn, nhưng trình độ nấu ăn của căn tin ở đây cũng không kém so với đầu bếp bên ngoài a.”
Niếp Duy An cũng cảm thấy đói bụng, trên xe lửa không ăn bao nhiêu, rồi còn phải đi đường núi thời gian dài như vậy, nghe vậy cô liền rửa mặt rồi đi theo Ngụy Tuyết đến căn tin.
Ngụy Tuyết kêu Niếp Duy An cứ ra bàn ngồi trước còn bản thân thì chạy tới cửa sổ lấy cơm. Lúc này bộ đội đặc chủng còn đang huẩn luyện ở sân tập nên căn tin có chút vắng vẻ, chỉ có một người ngồi ở bàn xéo đối diện phía bên trái vừa ăn xong và đang đọc báo.
Ngụy Tuyết miệng ngọt, lại là tiểu cô nương xinh đẹp, rất dễ kết thân với với nhóm binh lính có hormone mạnh mẽ này. Thấy cô gái nhỏ đến, đầu bếp liền xắn tay áo, mở bếp lên, nhanh chóng chuẩn bị suất đồ ăn gồm ba món mặn một món canh.
Ngụy Tuyết bưng tới hai bát cơm to, đưa chiếc đũa cho Niếp Duy An: “Chị, ăn đi!”
Niếp Duy An cũng không khách sáo, bưng bát canh lên uống một nửa rồi bắt đầu ăn nhanh như gió.
Ngụy Tuyết cũng không đói lắm, ăn nửa bát cơm là no rồi, chờ Niếp Duy An ăn gần xong mới bắt đầu buôn chuyện: “Em nghe anh trai nói chị muốn đến quân đội, còn tưởng rằng chị sẽ đi bệnh viện dã chiến ấy, không nghĩ rằng chị sẽ đến Trạm y tế ở đây. Chị, như này không phải là đang lãng phí nhân tài sao?”
Niếp Duy An lau miệng, không đáp hỏi lại: “Vậy còn em, Ngụy Triết như thế nào lại chấp nhận ném em đến đây chịu khổ thế?”
Ngụy Tuyết ha ha cười: “Ở Tổng viện rất nhàm chán, gió êm sóng lặng, một đám người nhàn rỗi không có việc gì làm liền tung hoành bát quái! Hơn nữa... chị, em tới chỗ này cũng là vì muốn tìm một người chồng hai mươi bốn đạo hiếu a, chị xem...”
“Khoan khoan!” Niếp Duy An nghĩ rằng mình nghe lầm, không thể tin hỏi, “Em vừa mới nói tìm cái gì?”
Ngụy Tuyết hai tay ôm mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong mắt tràn đầy mơ mộng: “Chị chưa từng nghe qua sao? Đầu năm nay các chàng trai tốt đều nhập ngũ a! Lữ đoàn bộ đội đặc chủng của chúng ta là tốt nhất, vì vậy các chàng trai ở đây đều là cực phẩm nha! chị mới vừa đi lại đây không thấy sao, nhiều quân nhân như vậy... Thật là oai phong! Thật là nam tính! Vừa thấy khiến cho người ta cảm thấy tin cậy!”
Niếp Duy An không nói nên lời trong giây lát, lại cảm thấy chính mình không phải con người nữa rồi... Cái Trạm y tế này, chẳng có gì ngoài một người ẻo lả và một cô gái ngốc này.
Niếp Duy An đành phải đánh thức cô gái nhỏ khỏi mơ mộng: “Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng nam giới tiết ra một lượng lớn hormone nam khi tính mạng bị đe dọa. Quanh năm đối mặt với nguy hiểm sẽ khiến lượng hormone của họ cao hơn nhiều so với nam giới bình thường cùng tuổi. Đó chính là lý do cho sự quyến rũ của họ.”
Ngụy Tuyết chớp chớp mắt, nghiêng đầu:
“Cho nên?”
“Cho nên em cần gì phải phiền toái như vậy! Trên đường tùy tiện chọn một người đàn ông, sau đó mỗi ngày hù hắn ta chết khiếp, cam đoan hắn sẽ trở nên nam tính khí phách liền.”
“Cái đó làm sao giống nhau được?” Ngụy Tuyết lắc lắc đầu, không dám gật bừa, “Bộ đội ở đây nhập ngũ nhiều năm, được huấn luyện kỹ nhất chính là giặt giũ nấu cơm, tuyệt đối tuân lệnh! Đây mới là người chồng hai mươi bốn đạo hiếu a!”
Niếp Duy An thở dài: “Cô nhóc, em biết người lính thì như thế nào không ? Một người lính dày dạn... không dễ sống chung đâu nhé. Nếu em thích quân nhân, ở Tổng viện cũng có thể gặp được, cần gì phải đến nơi này chịu khổ!”
Ngụy Tuyết không cho là đúng, thần thần bí bí ghé sát tai Niếp Duy An nói: “Hì hì, kỳ thật em tới chỗ này, chủ yếu là vì chiêm ngưỡng Đại Soái [2]!”
“Đại Soái?” Niếp Duy An nhíu mày, “Ở đây có vinh danh cấp bậc Soái sao?”
“Không, không. Không phải người chết, vẫn còn sống a!” Ngụy Tuyết hắc hắc cười nói, “Tên anh ấy là ‘Nguyên Soái’, trung đội trưởng lữ đoàn bộ đội đặc chủng!”
Tiếng nói vừa dứt, bàn án đổi diện truyền đến tiếng động, Niếp Duy An quét mắt, người nọ chỉ lật một trang báo, thay đổi tư thế, dựa vào trên bàn, lỗ tai hướng bên này, tờ báo che khuất hơn phân nửa khuôn mặt anh ta.
“Anh ta thì sao?”
Ngụy Tuyết lập tức thao thao bất tuyệt: “Thiếu tá Nguyên Soái chiến công hiển hách, mới hơn hai mươi tuổi đã lập được chiến công hạng nhất. Cách đây không lâu anh ấy lại giành được vị trí thứ nhất trong cuộc diễn tập quân sự. Bởi vì bị thương trong đợt diễn tập đó nên nằm điều trị tại bệnh viện, em gái em nói là anh ẩy bộ dáng rất đẹp trai, nhưng tiếc là em chưa gặp được nên em quyết định xin đến đây!”
Niếp Duy An cười nhạo: “Chỉ vì chuyện này mà em chạy đến đây à. Tiểu Tuyết, em không biết rằng phàm những người mang tên ‘Soái’ thì trông sẽ không ‘Soái’ sao! chị thấy em vẫn là đừng ôm hi vọng lớn như vậy ! Không tốt đâu ! Biết đâu đối phương có đôi mắt hình tam giác và chiếc mũi tẹt...”
“Chị thật đáng ghét!” Ngụy Tuyết mất hứng mân mê miệng, “Vậy còn chị, vì sao lại đến đây thế?”
Niếp Duy An dùng đũa gắp miếng thịt cuối cùng chậm rãi ăn, sau đó mới không mặn không nhạt đáp: “À, trải nghiệm cuộc sống!”.
Lúc này người đàn ông ở bàn đổi diện cũng buông tờ báo xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh, màu da rám nắng, đôi lông mày rậm như được dùng bút vẽ ra, phi thường sắc bén. Một đôi mắt sáng long lanh như tia chớp trong đêm dài khiến người ta không dám nhìn thẳng vào. sống mũi cao, chiếc cằm cương nghị... Tất cả hợp lại đều khiến cho người ta cảm thấy người đàn ông này ngang nhiên cường thế.
— Hết chương 1 —
Chú thích:
[1] Tiểu Niếp: ở đây ý chỉ Niếp Phụ Nhiêu, là cô út của Niếp Duy An. Do cha mẹ bận rộn công tác nên Niếp Duy An từ nhỏ đã được cô út nuôi dưỡng trong quân đội, về sau sẽ có một phiên ngoại rất cảm động về cô út Niếp.
[2] Đại Soái: giống như tên gọi thân mật của các cô gái như “Tiểu Tuyết”, “Tiểu An” thì “Đại + tên nam nhân” ý chỉ những người đàn ông cao lớn, khí phách.