Ngày hôm sau, sau khi thức dậy, Bạch Miêu đã mang đồ rửa mặt đến.
Nàng vốn muốn hầu hạ gia chủ , chẳng qua Khỉ Quả cảm thấy loại việc này có thể tự mình làm được, cho nên cô bảo từ nay về sau không cần hầu hạ những chuyện cá nhân như thế này.Nhiều nhất là có thể giúp chải đầu búi tóc, Khỉ Quả từng rất thích những kiểu tóc búi cổ đại cầu kì xinh đẹp, đáng tiếc chính cô giỏi lắm cũng chỉ biết buộc đuổi ngựa thôi.
Trước đó cô luôn dùng kiểu tóc đuôi ngựa rồi vòng thêm hai vòng làm búi tóc, thật ra cũng chỉ là từ tóc đuôi ngựa vẫn thành hai cái vòng thôiRửa mặt chải đầu xong, cô ngồi trước bàn trang điểm chờ Bạch Miêu chải đầu, bàn trang điểm là do mẫu thân của nguyên chủ chuẩn bị từ khi nàng ấy còn nhỏ, cô thay mặt gương đồng thành gương thủy tinh, còn khiến cho Bạch Miêu nhìn mà ngạc nhiên mất một lúc.“Tiểu thư muốn búi tóc kiểu nào?” Thu lại ánh mắt nhìn gương thủy tinh sáng lấp lánh, Bạch Miêu lấy lược chải mái tóc đen dài óng ả của Khỉ Quả."Làm kiểu nào đẹp mà đơn giản thôi, không quá rườm rà là được.” Mặc dù thích búi tóc nhưng Khỉ Quả không thích cảm giác tóc bị buộc chặt.Trước đây ở nha hành, bởi vì Bạch Miêu khéo tay nên được người chuyên môn dạy chải tóc, nghe vậy thì bới cho Khỉ Quả song bình kế.
Làm xong Khỉ Quả nhìn vào gương, thật ra cũng giống kiểu cô tự làm nhưng mà đẹp hơn nhiều.Link ảnh đây ha: https://tse4.mm.bing.net/th?id=OIP.Y7LDtNRcYwnLRVmPL28qAAHaKf&pid=Api&P=0Phần tóc mái phía trước là cô tự mình cắt, sau tận thế cô đã luyện được skill ấy, phối hợp với kiểu tóc mà Bạch Miêu chải cho cô, hai bên búi tóc buộc bằng dây màu đỏ, rất phù hợp với bộ trang phục màu đỏ của cô, một thân tràn ngập hơi thở thiếu nữ.
Được rồi, hiện tại cô đúng là một thiếu nữ mà.Mà bên kia, Kỳ Hạc được Bạch Sao giúp rửa mặt xong vừa lúc đến đây: “Tỷ tỷ.” Nhìn thấy Khỉ Quả thì chạy ào tới: “Tỷ tỷ, Tiểu Hạc nhanh hơn tỷ rồi.”“Tiểu Hạc giỏi quá.” Khỉ Quả đứng dậy ôm Kỳ Hạc, Bạch Miêu và Bạch Sao đều cúi đầu.
Ở chung gần một ngày, bọn họ cũng đã phát hiện thiếu gia có chỗ không bình thường, chẳng qua đây là chuyện của gia chủ, bọn họ không dám có suy nghĩ linh tinh.Bạch thẩm đã chuẩn bị xong bữa sáng, vì Khỉ Quả không có cái gì đặc biệt muốn ăn nên bà làm rất nhiều, có bánh bao, màn thầu, bánh chẻo, cháo trắng.Khỉ Quả lấy một bát bánh chẻo, hỏi Kỳ Hạc muốn ăn cái gì.
Kỳ Hạc nhìn một lúc rồi cầm một cái bánh bao với một bát bánh chẻo, những cái khác Khỉ Quả cho người hầu cầm đi.Cô vào phòng trong, mở một cái rương lấy ra một lọ sứ đựng giấm gạo, bên ngoài viết giấm thơm Trấn Giang, là loại giấm nổi tiếng.
Một chai tương cay cô tự làm, tương ớt ở quê cô cũng rất ngon, dù không phải loại nổi tiếng thì cô vẫn thích ăn.Ớt rửa sạch, thêm lượng tỏi vừa đủ, rượu gạo nhà làm, thêm muối, giã nát rồi cho vào trong chậu, dùng vải thô bịt kín, phơi nắng hai ngày, chờ nó lên men thì cho vào trong bình là được.
Rất đơn giản lại vừa thơm vừa cay.Tiếc nuối duy nhất là trong không gian tuy có nhiều gia vị nhưng cũng chỉ đủ ăn vài năm, xem ra cô phải nghĩ cách làm ra giấm chua mới được.Thêm ớt vào giấm chua cho mình rồi đẩy cho Kỳ Hạc, Kỳ Hạc cũng dựa theo khẩu vị của mình thêm gia vị.
có thể nói lộ trình một tháng này đã bồi dưỡng khẩu vị cho Kỳ Hạc gần giống với Khỉ Quả.Ăn sáng xong, Bạch Miêu báo cho cô biết Mã Hiểu đã chuẩn bị xong xe lừa, Khỉ Quả gật đầu tỏ ý đã biết, hôm nay cô sẽ đến kiểm tra thôn trang.
Thôn trang của cô không tính là lớn, chỉ tầm trăm mẫu, có cả đất tốt và đất xấu.Bởi vì phải đi vài nơi, không tiện đưa Kỳ Hạc theo, thế nên cô để cho Bạch Sao chơi với Kỳ Hạc, không định dẫn hắn theo.
Tất nhiên Kỳ Hạc không nghe, dẫu sao từ khi hắn sinh bệnh đến nay, tỷ tỷ vẫn luôn ở cùng hắn.Khỉ Quả khuyên can cả buổi, cuối cùng tìm trong không gian được một chiếc xe gỗ mới xem như trấn an được đứa trẻ này.
Cô dẫn theo Bạch Miêu và Bạch thúc rời khỏi."Đi Nhạc gia trang, ngươi biết ở đâu không?" Bình thường thôn trang sẽ thuê một số tá điền, tự thành một thôn nhỏ, mà tên của điền trang cũng do gia chủ đặt, chỗ ấy tên Nhạc gia trang.“Tiểu thư yên tâm đi, ở cái phủ Vĩnh Định này không có chỗ nào mà ta không biết.” Mã Hiểu đắc ý nói, hắn vẫn rất tự tin trên phương diện này.“Ừ, đi thôi.” Khỉ Quả kéo rèm xuống, trong xe chỉ có cô và Bạch Miêu, Bạch thúc và Mã Hiểu ngồi bên ngoài để tránh tị hiềm.Xe lừa vững vàng chạy về hướng cửa Tây, Nhạc gia trang cách cửa Tây trăm dặm, cũng không gần lắm, tuy cả điền trang chỉ có trăm mẫu đất nhưng còn có một ngọn núi nhỏ, cùng với hơn mười mẫu xây nhà ở.Đến khi tới bên ngoài điền trang, Mã Hiểu dừng xe lừa, chỉ vào một mảnh đất trong đó rồi nói: “Tiểu thư, nơi này chính là Nhạc gia trang, bên cạnh là Trầm gia trang.
Trong phủ Vĩnh Định này, Trầm gia cũng xem như là thương gia có chút năng lực.”“Đi xem điền trang trước.” Khỉ Quả vén rèm xe nhìn một cái rồi hạ lệnh.“Được.” Mã Hiểu quất roi, xe lừa lại bắt đầu di chuyển.
Đi trên một con đường nhỏ, tình trạng mặt đường ở đây kém hơn đường lớn nhiều, có hơi xóc nảy.Khỉ Quả nắm lấy song cửa, cố gắng không để cho mình ngã xuống.
Không biết cô có thể lấy lò xo ra làm bộ phận giảm xóc không nhỉ, chứ không thì lần nào ra ngoài cũng không khác gì đi chịu tội mất.Xe lừa cuối cùng cũng dừng lại ở giữa một thôn, đã sớm có người chú ý tới bọn họ, đàn ông chỉ nhìn thoáng qua, phụ nữ thì liền bỏ đồ đạc trong tay xuống chạy về thôn, người khác cũng nhìn sang đây.
Phải biết ở thôn bọn họ ngoại trừ người đến thăm người thân ra thì trên cơ bản sẽ không có người ngoài đến đây.Khỉ Quả xuống xe, một đại nương trông có vẻ nhanh miệng nhìn thấy bọn họ liền hỏi: "Các người tìm ai?"“Xin hỏi trang đầu có ở đây không?” Mã Hiểu hỏi.(trang đầu 庄头 ở đây chỉ người quản lý điền trang thay gia chủ)“Trang đầu à, ở chỗ bọn ta không có trang đầu, các người muốn tìm trưởng thôn à?” Đại nương nhíu mày, trang đầu và trưởng thôn là hai khái niệm khác nhau.Khỉ Quả âm thầm cau mày, xem ra ba năm không ai đến thu địa tô, tá điền nơi này đã tự xem mình là chủ rồi.Hiện tại nông dân nhiều, ruộng đất hạn hẹp, lại còn hạn chế khai hoang, người Hoa lại có ham muốn đặc biệt với đất đai, luôn cảm thấy mình không có một mảnh đất nào là không được.
Bây giờ chủ đất mà họ thuê vẫn chưa đến thu địa tô, có vẻ đã bỏ qua cho bọn họ rồi.“Vậy cũng được, tìm thôn trưởng cũng được.” Bạch thúc ngăn Mã Hiểu đang định nói chuyện, cười nói.“Nhà trưởng thôn ở đầu thôn, là căn nhà tốt nhất ấy.” Mặc dù đại nương cảm thấy bọn họ có chút vấn đề, nhưng vẫn chỉ vào căn nhà ở phía sau núi.Mấy người đi qua nhìn xong đều cau mày, kia rõ ràng là viện của gia chủ, thế mà teenthoon trưởng này lại tự ý vào ở.“Đi thôi, chúng ta đi xem một chút.” Khỉ Quả nói, mấy người gật đầu, trực tiếp đi tới viện lớn nhất.Viện tử trong điền trang bình thường được xây nên dành cho gia chủ đến ở trong lúc đi thị sát hoặc nghỉ phép, xây dựng không tồi, lấy thoải mái là chính.
Dù sao người đến điền trang ở chủ yếu là thả lỏng, hoặc là kẻ bị đuổi ra ngoài..