Khỉ Quả lấy ra một tờ giấy đưa cho hắn, trên đó viết những chuyện do hắn phụ trách cùng với ngày nghỉ, tiền lương tháng… Mặc dù cô đã trả hết tiền thuê trong năm năm, nhưng lương tháng thì vẫn phải có, chỉ là ít hơn thôi, không khác người hầu bình thường bao nhiêu.Khỉ Quả đúng là không coi trọng tiền bạc, không nói đến trong không gian có không ít đồ có thể đổi thành tiền, cho dù không có không gian thì cô cũng tự tin bản thân có thể kiếm ra tiền."Vừa hay, đây là tất cả chi tiêu ngày hôm nay, ngươi sửa sang lại sổ sách đi, chỗ này là ngân phiếu hai trăm lượng, ngươi xem có cái gì cần mua thì đặt mua đi, chỗ nào trong nhà cũng cần phải sửa sang lại, ngày mai ta còn muốn đi xem thôn trang ở ngoài thành, đều giao cho ngươi sắp xếp.”Những khoản chi phí này là Bạch Sao hỗ trợ ghi lại, chủ yếu là giá vật phẩm, số lượng vân vân, các mục có hơi loạn.
Sau đó là thông tin từng người trong nhà cùng với công việc, tiền tháng cần phải ghi riêng sang một quyển khác, đến lúc đó cũng tiện cho việc phân phát tiền tháng."Được." Tiền tú tài nhận lấy mấy thứ kia rồi gật đầu đồng ý.Thấy Tiền tú tài đã trở lại, Khỉ Quả trực tiếp ném hết việc cho hắn, còn bản thân cô thì phủi tay làm bà chủ, dù sao thì đây cũng là ý định của cô lúc mới bắt đầu tìm thuê người làm.Đưa Kỳ Hạc trở về phòng mình, để cho hắn tự mình chơi xếp gỗ, mà cô thì bắt đầu uy tính đến chuyện phương pháp tắm thuốc, trong không gian linh dược gì cũng có.
Theo như trong ghi chép, không gian không chỉ rộng như vậy, ít nhất cũng phải trên vạn khoảnh.(1 khoảnh rộng 100 mẫu TQ, chừng 6,6667 ha)Chỉ là sau khi rơi khỏi thần giới, năng lượng bị xói mòn cho nên mới bị thu nhỏ lại, nếu không không thể giữ được những linh dược kia.
Dẫu vậy thì vẫn có một số tiên dược héo úa vì mất đi hoàn cảnh sinh trưởng lý tưởng, thành ra hơn mười mẫu đất dư ra bị bỏ trống được Chu Nhược Nhược gieo trồng thuốc đông y biến dị cùng với một số loại thực vật biến dị có thể ăn được.Hiện tại, đại bộ phận không gian đều là các loại linh dược cao cấp, cùng với một số ít tiên dược, không có thần dược cao cấp.
Hơn nữa không gian không thể thăng cấp, cho dù năng lượng có khôi phục sung túc như trước thì những dược liệu cao cấp kia cũng không biến trở lại được.Tất nhiên hiện tại cô còn không dùng được linh dược, tốt nhất là dùng dược liệu thông thường hoặc là thuốc đông y biến dị, điều kiện tiên quyết là cô phải hiểu biết rõ ràng về dược hiệu trong phương thuốc mới được.Cũng may cô đã biết rất rõ tác dụng của những dược liệu biến dị kia( cho ai không nhớ thì kiếp trước bả còn biết luyện đan nha), bây giờ chỉ cần biết tác dụng của linh dược trên phương thuốc là có thể thay thế.
Suy nghĩ vừa chuyển, cô lập tức lấy linh dược đồ giám ra.Linh dược đồ giá là một bộ sách trọn vẹn, phân chia theo thuộc tính.
Mỗi một cuốn đều rất dày, tròng đó có thông tin của hơn một ngàn loại linh dược.
Cơ mà sao không chế tác đồ giám thành dạng ngọc giản luôn nhỉ, như vậy tiện lợi biết bao nhiêu.
Đáng tiếc đan quyết và công pháp tu chân ra thì những cái khác đều được ghi lại dưới hình thức sách vở.Mặt trước của mỗi một trang trong cuốn đồ giám đều là là bản vẽ linh dược, rõ ràng là hình ảnh trên mặt phẳng nhưng lại giống như hình chiếu 3D, mà mặt còn lại thì ghi tên linh dược, dược hiệu cùng với phương thuốc thích hợp.Trí nhớ của Khỉ Quả rất tốt, cấp bậc tinh thần lực càng cao thì trí nhớ của cô lại càng tốt, gần như đã đạt đến trình độ đã gặp là không quên.
Cô quyết định buổi tối tiến vào không gian đọc hết đồ giám mới được.Hai tỷ đệ ai làm việc người nấy, hình ảnh hết sức hài hòa.
Sau khi trời nhá nhem tối, Bạch Miêu xách hộp mang đồ ăn đến đặt lên bàn cho hai người: “Tiểu thư, nên ăn cơm.” Còn Bạch thẩm thì bê một chậu nước tới.“Được rồi, Tiểu Hạc, rửa tay ăn cơm thôi.” Khỉ Quả đặt sách xuống rồi nói.“Dạ.” Kỳ Hạc ngẩng đầu, đứng dậy đi rửa tay, sau đó ngồi xuống ghế.“Các ngươi cũng đi xuống ăn cơm đi.” Khỉ Quả thấy hai người còn đứng ở bên cạnh thì nói, cô có thể chấp nhận việc người khác bư trà rót nước cho mình, nhưng việc áo đến nâng tay cơm đến há miệng thì vẫn không chấp nhận được.Thấy Khỉ Quả không phải đang khách sáo thì hai người cung kính lui xuống, ăn cơm chiều xong rồi ra ngoài tản bộ tiêu thực.
Mà những người khác cũng đã bắt đầu dọn dẹp cỏ dại trong sân viện.
Đi vào phòng tiếp khách thì phát hiện bên trong chẳng những được quét tước sạch sẽ, ngay cả bồn hoa chậu cây cũng được trang trí xong rồi.Ngoại viện còn thu dọn xong một gian thư phòng, mấy rương sách ở hậu viện đều được đặt ở đây, trên bàn còn được chuẩn bị sẵn không ít giấy bút mực.Hơn nữa ở các nơi đều được treo đèn lồng đỏ, không sợ phải ra ngoài ban đêm mà ngoài trời tối om.Khỉ Quả tương đối hài lòng về điều này, cô gọi Tiền tú tài đang chỉ huy mọi người làm việc đến: “Tiền quản gia, chỗ ngươi còn đủ tiền dùng không? Không đủ thì cứ đến tìm ta, tóm lại trong nhà còn thiếu cái gì thì cứ bổ sung.”"Tiểu thư, hôm nay mua sắm tổng cộng hết năm trăm ba mươi bốn lượng, còn dư sáu mươi sáu lượng, đại đa số đồ dùng đều đã đặt mua xong rồi, không phát sinh thêm chi phí lớn nữa.”Lúc trước thúc thẩm Bạch gia mua gì cũng ghi hết lại, sau đó hắn lại dựa theo yêu cầu của Khỉ Quả bổ sung thêm một số đồ dùng trong nhà, cuối cùng là thu dọn thỏa đáng mọi chuyện trong nhà.Cũng may tuy Tiền tú tài là một thư sinh nhưng do từ nhỏ đã cùng mẫu thân hắn nương tựa lẫn nhau, ngày thường ngoại trừ đọc sách cũng sẽ giúp đỡ mẫu thân hắn làm một ít công việc chân tay.
Hắn không phải cái loại tú tài chỉ đọc sách thánh hiền mà không phân biệt được ngũ cốc.Nhưng có lẽ cũng bởi vì hắn không phải loại thư sinh vô dụng chỉ biết đọc sách, hắn hiểu rằng chỉ có gần gũi với cuộc sống của người dân thì mới có thể dung nạp tri thức trong sách tốt hơn, cho dù bây giờ làm quản gia cũng không luống cuống.Khỉ Quả cầm lấy sổ sách, xem một chốc rồi tính toán trên người mình còn bao nhiêu bạc, phát hiện bản thân còn lại hơn bốn trăm lượng, ấy là bao gồm cả tiền thuê nhà trên phố Đông Vọng vừa mới thu.Xem ra vẫn phải nhanh chóng mở cửa hàng mới được, cô lấy ra khế nhà và văn khế cho thuê của cửa hàng trên phố Tây Tảo: “Ngày mai ngươi đi thu hồi lại cửa hàng này, đến chỗ quan phủ hủy khế ước, nhớ thu lại tiền thuê hai năm, sau đó kêu bọn họ nhanh chóng dọn đi.”"Vâng." Tiền tú tài nhận lấy hai tờ giấy kia."Được rồi, hôm nay cũng bận rộn cả ngày, thân thể các ngươi cũng không tốt bao nhiêu, mọi người nghỉ sớm một chút đi, còn việc gì thì để mai làm nốt.” Thấy sắc trời càng ngày càng tối, Khỉ Quả nói với bọn họ."Được, ta sẽ phân phó bọn họ." Tiền tú tài đáp.Sau khi dỗ Kỳ Hạc đi ngủ, Khỉ Quả trở về phòng, kêu Bạch Miêu đang định gác đêm cho cô về đi ngủ, bản thân cô không quen ngủ khi có người lạ.Bạch Miêu thấy cô kiên trì như vậy thì cũng không cưỡng ép, trở lại gian phòng được phân cho mình, trong lòng cảm thấy an nhiên.
Gia chủ là người nhân hậu, về sau bọn họ không cần phải tiếp tục cuộc sốngđầu đường xó chợ, cũng không phải lo sẽ gặp phải gia chủ ác độc lòng dạ không tốt, nàng không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm.Khỉ Quả khóa cửa phòng, buông màn giường rồi đi vào không gian, bắt đầu xem đồ giám, sau năm buổi tối trong không gian, cuối cùng cô cũng xem xong đồ giám.
Tuy bởi vì vội vàng nên không xem cẩn thận nhưng cũng tìm được hết tất cả dược liệu trong phương thuốc.So sánh dược hiệu, Khỉ Quả nhanh chóng chuẩn bị xong ba phần dược liệu cho Kỳ Hạc sử dụng, dược hiệu của thuốc đông y biến dị mạnh gấp mười lần dược liệu thông thường, vậy nên một tháng chỉ có thể sử dụng một phần dược liệu.Sau khi suy nghĩ một hồi, Khỉ Quả quyết định cho Kỳ Hạc dùng chu quả trước, cơ mà cũng không dám cho hắn ăn cả quả.
Sau khi hiểu biết về dược hiệu của chu quả, cô quyết định chia làm ba phần cho Kỳ Hạc sử dụng..