"Môn Thần, lâu rồi chúng mình không ân ái rồi."

Từ Hoa Kiều kéo dây áo mỏng manh khoe đôi vai trần gợi cảm.

Nam Môn Thần nuốt một ngụm hơi giữa nét mặt lạnh lùng, thật sự trong đầu hắn bây giờ chì có hình ảnh cơ thể quyến rũ của An Ngôn mỗi lần bị hắn ức hiếp.

Hắn không so sánh vẻ đẹp, bởi An Ngôn trong lòng hắn là nét đẹp thuần khiết xen lẫn kiêu kỳ mà không ai sánh được. Từ Hoa Kiều có thể giống vóc dáng lẫn khuôn mặt, nhưng cũng chỉ là phiên bản An Ngôn ngoan ngoãn hầu hạ hắn thôi.

"Thế thì làm đi!" Hắn chống tay ngã sau, nhìn xuống khoá thắt lưng ra lệnh.

Nữ nhân hiểu ý, khụy xuống sàn dùng miệng sủng nịnh vật tượng trưng của đàn ông bằng khoan miệng nhỏ.

"Ưm..."

Tiếng nam nhân thoảng mãn... Cao trào hắn ấn đầu nữa nhân điều đặng.

"Môn Thần... Anh làm em đau." Nữ nhân nũng nịu toả vẻ ngây thơ khi ngồi trên nhúng.

Hắn mất hứng cao mày: "Không làm được thì cút."

Tiếng động hoan ái rất lớn, cửa lại khép hờn.

An Ngôn đi ngang qua nghe âm thanh đáng xấu hổ đó, đẩy nhẹ cửa xem, cô phải bụm miệng, tròng mắt giản to. Cô không thể tin được mấy phút trước cô nói gì Nam Môn Thần điều bỏ ngoài tai, đã thế còn mặt dày làm loại chuyện đó * trong chính căn nhà này.

- "Cạch."

"Xấu xa." An Ngôn đẩy cửa vào nhìn hai người trần như nhộng trên gra giường nhăng nhúng.

Nam Môn Thần ngồi dậy nhếch mép một cái, tựa tap đầu giường kéo chăn phủ lấy Từ Hoa Kiều đang nép trong lòng mình.

An Ngôn không phải lần đầu nhìn chồng ân ái nữ nhân, nhưng lần này quá đáng thật sự. Hoạt động thân dưới nhiều hơn não bộ rồi, còn chở che cho ả tình nhân nữa chứ. Dù người dưng nhìn thấy còn sôi máu, chứ đừng nói người trên giường là chồng của cô.

"An Ngôn, ai cho cô tự tiện vào phòng tôi hả?" Hắn trừng mắt sắt lạnh nhìn vợ.

An Ngôn không nói thêm câu nào, căn bản cô không có lời nào để nói với hắn.

Phía ngoài phòng Nam Môn Thiên cũng trong thấy tình cảnh tay 3 éo le. Anh muốn bước đến nhưng cảm thấy không nên, đành lặng lẽ trở về phòng.

An Ngôn xuống bếp rót cốc nước uống, nghĩ bản thân phải tập quen dần với người chồng lãnh khốc và đầy dục tình này, đến lúc điều tra rõ cái chết oan của cha, mượn thế lực của hắn báo thù cho cha, sau đó sẽ mang em trai rời khỏi thành phố đau thương này.

"Cha... Nhất định con sẽ đòi lại công bằng cho cha."

An Ngôn lẻn ra cổng đón xe taxi, vệ sĩ vừa phát hiện ra thì xe đã chạy mất hút.

Một tên chạy lên phòng báo cáo, hắn nổi diên mặc lại quần áo chạy xuống sân, cầm điện thoại xem định vị điện thoại của An Ngôn vẫn đứng yên một chỗ.

"Nam chủ, điện thoại." Thuộc hạ dân cho hắn chiếc điện thoại của An Ngôn để lại.

Nam Môn Thần đúng là bị chọc điên mà, mới lơ là một chút thì cô vợ xinh đẹp lại rời khỏi tầm mắt của hắn.

"Nam chủ, người có sao không?" Một thuộc hạ lo lắng đỡ chủ nhân, Nam Môn Thần bỗng ôm đầu đau dữ dội.

Hồi ức cô bạn học xinh xắn năm cấp 3 đang mỉm cười với hắn.

"Tử Hiên."

Bỗng cô gái đó lướt qua hắn chạy đến một nam sinh điển trai phía sau hắn, còn gọi cái tên thân thiết. "'Tử Hiên."

Đến khi tỉnh lại thì là bản thân đang được truyền dịch.

"Thiếu gia, bác sỹ nói người bị suy nhược cơ thể."

Thiệu Phong vừa gọt trái cây vừa nói.

Hắn nheo mắt hỏi:

"An Ngôn đã về chưa?"

Thiệu Phong đang gọt dừng tay hướng mắt ra cửa, An Ngôn từ ngoài bước vào, trên tay là tô cháo nóng.

Thiệu Phong tách xong đĩa trái cây, liền đứng lên nhường chỗ cho An Ngôn.

"Anh ăn đi!" An Ngôn dịu dàng thổi nguội muỗng cháu đút cho hắn.

Chẳng những Thiệu Phong kinh ngạc, mà Nam Môn Thần cũng đơ ra.

"Cô lo cho tôi sao?"

An Ngôn thở dài: " Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hoà... Anh là chồng tôi, chứ không phải là kẻ thù."

Nam Môn Thần vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng, nhưng phía ngoài cửa sổ Từ Hoa Kiều nghiến ra trèo trẹo, ả nghĩ đây rõ ràng là chiêu lạc mềm buột chặt. Ả nghĩ An Ngôn này đúng là không đơn thuần như thời phổ thông.

"Mẹ kiếp, An Ngôn rốt cuộc mày mất trí nhớ thật hay giả?"

"Mất trí...?" Giọng của Nam Môn Thiên phía sau vọng tới, ả quay lại ánh mắt bối rối.

"Nhị thiếu... Anh..." Từ Hoa Kiều hy vọng Nam Môn Thiên không nghi ngờ gì, không thì sự đánh đổi năm đó của ả sẽ đổ sông đổ biển hết.

Nam Môn Thiên nhìn vào trong thấy anh trai và An Ngôn vẫn ổn, nên cũng nhanh chóng rời đi. Từ Hoa Kiều nhìn bóng lưng nam nhân khuất khỏi hành lang, liền vuốt ngực thở phào nhẹ nhỏm.

Dưới cầu thang bộ Nam Môn Thiên nở một nụ cười thâm thúy, ngẩng lên tầng cao, nhớ lại câu chữ mà Từ Hoa Kiều vừa nói khi nãy.

Thiệu Phong đứng trên nhìn xuống thấy Nam Môn Thiên có vẻ bất ổn, tâm tình không như lúc mới du học về.

"Mình phải theo sát anh ta mới được."

Thiệu Phong chậm rãi theo dõi Nam Môn Thiên xuống hầm đổ xe, nhưng nhanh thế mà người đã biến đâu mất, chợt thấy lành lạnh sống lưng, ngoảnh lại thấy một nam nhân lịch thiệt mỉm cười với mình.

"Anh đâu phải trợ lý của tôi..." Nam Môn Thiên ép đối phương ngã lên mui xe.

- "Ầm."

Khoảng cách quá gần, nhịp tim đập nghe rõ mồn một.

Thực tế Nam Môn Thiên mang nét đẹp vừa lãng tử vừa pha lẫn kiêu ngạo, mang cặp mắt ướt hút hồn. Ai lần đầu gặp chắc chắn phải mất hồn vài giây.

"Tôi... Tôi..." Thiệu Phong ái ngại rồi bị kẹp quá chặt thân dưới, nơi đó của nam nhân chạm nhau rồi.

Thấy mặt đối phương đỏ kỳ cục, Nam Môn Thiên nhìn xuống dưới, bèn giật bấn người, thả tay ra, phủi phủi vài cái chuyện vừa rồi đúng là gớm ghiếc mà.

"Tôi cấm anh theo tôi. Trợ lý của người nào thì theo người đấy!" Dứt lời Nam Môn Thiên bước lên xe đóng cửa dằn mặt.

- "Rầm."

Xe lao nhanh lên đường, Thiệu Phong đứng ngẩn ra ít giây. Anh nghi ngờ Nam Môn Thiên đang có toan tính gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play