Lâm Hạc hối hận muộn màng, hắn đã quá cố chấp, cuối cùng mất tất cả.

Phía bên dưới Nam Môn Thần rơi trên đệm hơi cứu hộ, do Mặc Tử Hiên biết trước sự việc nên đã gọi 120.

Nam Môn Thần bất tỉnh do chấn động, Mặc Tử Hiên rất nhanh đã cõng đối phương vào phòng khách lau mát cơ thể, giúp nam nhân tỉnh lại.

Sau khi khóc cạn nước mắt, An Ngôn gắng bình tĩnh xuống lầu, sốc tâm lý khi thấy xe cứu thương kéo cửa, cô chạy theo kích động đập cửa, dù Nam Môn Thần chết, cô cũng muốn ôm hắn lần cuối thỏa lòng giải bày nhung nhớ, cô đã chờ ngày đoàn tụ này rất lâu rồi, dù là âm dương cách biệt.

Xe cứu thương dừng đột ngột, An Ngôn té nhàu, y bác sỹ xuống đỡ nàng dậy, họ mở miệng chưa kịp nói rõ, thì phía trong biệt thự, Nam Môn Thần nhấc từng bước đau đớn đến chỗ An Ngôn.

An Ngôn xà vào lòng hắn, vòng tay quấn thật chặt hông Nam Môn Thần, bởi hắn cao 1m90, An Ngôn dù có chiều cao 1m68 vẫn chênh lệch vô cùng.

"Anh xin lỗi em!" Nam Môn Thần vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của nàng, hắn mỉm cười hạnh phúc.

"Cha ơi! sao chú ấy ôm mẹ vậy?"

Hạo Nhiên níu tay Mặc Tử Hiên thắc mắc hỏi.

Khiến cả ba người lớn đứng hình vài giây, bầu không khí trở nên gượng gạo.

Nam Môn Thần nhận ra An Ngôn đã có một gia đình hạnh phúc, họ còn có một bé con kháo khỉnh, hắn và nàng quả thật không còn cơ hội quay lại sao?

"Hãy chăm sóc tốt cho cô ấy!" Nam Môn Thần cầm tay nàng giao phó cho Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiên biết Nam Môn Thần có hiểu lầm về đứa bé An Hạo Nhiên, mở miệng tính giải thích thì An Ngôn đã bế đứa bé đặt vào vòng tay Nam Môn Thần.

"Anh phải chịu trách nhiệm!"

Trước câu nói của An Ngôn, hắn không hiểu, rõ ràng sau tại nạn sảy thai năm xưa, hắn đâu có đụng vô nàng lần nào nữa, nhưng đứa bé này có nét rất giống hăn.

"Em yêu anh!" An Ngôn nhìn vào đôi mắt đẹp của Nam Môn Thần, cô tỏ bài lòng mình, sau bao nhiêu trắc trở cô càng nhận ra rõ tình yêu thầm lặng mà nam nhân này dành cho mình.

"Anh đi cùng em đến một nơi, em có quà cho anh!"

An Ngôn đưa Nam Môn Thần đến An Gia, ngôi biệt thự đã khôi phục diện mạo hoàng kim bằng chính số tiền mà Nam Môn Thần nhượng cho cô sau ly hôn.

Mộc Bình trong nhà bước ra mở cổng, nhìn thấy Nam Môn Thần, bà đã rơi nước mắt nhưng không dám bước đến ôm lấy hắn.

Nam Môn Thần rưng rưng nước mắt bước đến ôm chầm lấy bà, nấc nghẹt thốt nên một chữ "Mẹ!"

Rồi hắn khụy xuống ôm lấy đôi chân gầy guột của bà để nhận lỗi, hắn cố chấp không nhận Mộc Bình là Mẹ ruột, vì hắn hận bà bỏ rơi hắn, đó là lý do dù bà là người hầu, nhưng hắn không cho phép ai đụng tới, thậm chí khi hắn lỡ lời nạt nộ bà thì liền dịu giọng xuống.

Nam Môn Thần tính cách hướng nội, rất ít bộc lộ tình cảm ra bên ngoài, nhưng ẩn sâu bên trong là trái tim yêu thương, quý trọng người thân, nhưng biến cố cha bị thế lực ngầm hại chết đã buộc một thư sinh hóa thành một đế vương lãnh khốc, không được phép khóc, chẳng thể bộc lộ cảm xúc trong tim, chính sự im lặng đó đã dần kéo An Ngôn rời xa hắn.

Sau khi người mẹ tên Thẩm Bình chết, hắn điều tra biết được lý do bà ấy chết là vì Từ Hoa Kiều giết người diệt khẩu, bà biết quá nhiều vụ tai nạn hại chết anh trai của Mặc Tử Hiên giá họa cho An Ngôn, và biết được thật chất do Thẩm Bình cướp thân phận của mẹ ruột hắn, nhưng hắn lại không can đảm đối mặt với Mộc Bình, và cũng không muốn bà gặp nguy hiểm khi thân phận hắn là ông trùm kẻ thù không ít.

Nếu không phải do hắn mắc bệnh nan y, hắn sẽ không mượn đám cưới với Từ Hoa Kiều để làm tổn thương An Ngôn.

Mộc Bình sau ngần ấy năm cũng nghe được tiếng gọi "Mẹ" từ chính đứa con trai mà mình quý hơn sinh mệnh.

An Ngôn mình cười nhìn Nam Môn Thần sống đúng với tính cách của mình, cô ôm hắn từ phía sau.

"Hạo Nhiên! gọi cha đi con!"

"Cha!" Đứa bé nhón người ôm lấy đôi chân dài của Nam Môn Thần, nó gọi cha một cách tự nhiên, thật ra dây liên kết huyết thống rất kỳ diệu, cậu bé này rất nhạy bén, nó nhìn Mặc Tử Hiên nét mặc u buồn liền chạy đến đòi bế.

Mặc Tử Hiên ẩm cậu bé trong tay, mỉm môi rồi thơm trán nó một cái:

"Hạo Nhiên... ngoan lắm!"

An Ngôn dìu Nam Môn Thần lên lầu, vài phút sau bác sỹ đã có mặt, người đàn ông bước vào chính là Thiệu Phong.

"Cậu không sao chứ?" Nam Môn Thần bật dậy ôm chầm lấy Thiệu Phong hỏi hang.

Thiệu Phong tằng hắng vài tiếng, vành tai cũng ửng đỏ, thực chất cảm xúc của một người khi gặp bạch nguyệt quang rất khó lý giải.

An Ngôn ngồi ở xa, quan sát hai nam nhân ôm nhau, cứ có cảm giác họ đang dang dang díu díu mập mờ, trước đây chưa yêu Nam Môn Thần trái tim hủ nữ hóng chuyện, chứ bây giờ yêu rồi, nàng cảm thấy Nam Môn Thần không giữ khoảng cách với nam nhân, thì không ổn tý nào, chẳng lẽ 3 năm qua sống thật mật với Niệm Từ, hắn thay đổi tâm tư rồi.

An Ngôn buồn bã rời khỏi phòng, đi dạo trong khuôn viên biệt thự được một lúc thì trở lên phòng, đẩy cửa vào hốt hoảng không thấy Nam Môn Thần đâu, nhìn Thiệu Phong bất tỉnh dưới sàn.

-"Reng Reng."

Bỗng tiêng chuông điện thoại vang lên, An Ngôn giật thóp phản xạ nhìn quanh tìm nơi phát ra âm thanh, thấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đang rung và tiếng chuông.

"Nam Môn Thần!"



An Ngôn nhận ra điện thoại của Nam Môn Thần đang nhận cuộc gọi, lên gạt thanh bắt máy, đầu giây bên kia là âm thanh ma sát của kim loại.

"Đã lâu không gặp!!"

An Ngôn thất kinh, giọng nữ trầm bên kia chính là của Từ Hoa Kiều.

"Nam Môn Thần sẽ không trở về bên mày!"

Kết thúc câu nói là giọng cười quỷ dị của Từ Hoa Kiều, tiếp đến là âm thanh va chạm tạo ra chấn động.

An Ngôn gào lên trong bất lực: "Đừng hại Môn Thần!!" cũng là lúc tính hiệu kết nối bị ngắt.

[...]

20 phút sau... An Ngôn thắng xe BM dừng trước một tòa biệt thự đang cháy, nơi đây chính là biệt thự mà Nam Môn Thần sang tên cho nàng sau ly hôn, Từ Hoa Kiều từng đến đây, nên An Ngôn đoán Nam Môn Thần bị ả mang đến nơi này.

An Ngôn vừa bước xuống xe, thì trong đám lửa nam nhân đầy thương tích, cố gắng nương nhờ vách tường thoát thân.

An Ngôn dùng chìa khóa mình vẫn còn giữ, mở khóa cổng chạy dìu Nam Môn Thần ra ngoài, một tiếng nổ lớn hất văng cả hai.

Nam Môn Thần bất tỉnh, máu ở đầu chảy ra, An Ngôn lay người hắn trong bất lực, nước mắt không rơi nỗi một giọt.

Chợt một bức ảnh rơi ra từ trong người Nam Môn Thần, là ảnh cưới để bàn cô dâu chú rể chính là An Ngôn với Nam Môn Thần.

Thật ra khi bị đám người áo đen đánh thuốc mê mang đến đây, Nam Môn Thần tỉnh lại đã nhìn thấy ảnh cưới trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng gỡ bông hoa hồng trắng che mặt chú rể, hắn đã mỉm cười trong nước mắt hạnh phúc, biết rằng bấy lâu An Ngôn vẫn lưu giữ hồi ức về người chồng này, thật trùng hợp cả hai đều dùng hoa hồng trắng để nuôi dưỡng tình yêu.

Từ Hoa Kiều yêu Nam Môn Thần, bấy lâu ả ngỡ hắn đã chết, nhưng khi hay hắn còn sống và đoàn tụ với An Ngôn, ả quyết định ôm người đàn ông mình yêu sang thế giới bên kia, ả kích nổ bom nổ. Nam Môn Thần chộp lấy ảnh cưới nhảy khỏi ban công tầng hai, đu thang dây thoát khỏi biệt thự đang phát hỏa.

"Anh yêu em!" Nam Môn Thần đưa bàn tay chạm gò má An Ngôn, thốt ra lời tận đáy lòng.

An Ngôn ôm siết lấy hắn, lần này cả hai không để lạc mất nhau nữa.

Sau một tuần nằm viện Nam Môn Thần trở về vị trí tổng tài, khôi phục lại Nam Thị, hắn cũng đến hắc lao thăm Lâm Hạc, họ trao nhau một cái ôm hóa giải duyên phận kiếp này, tình cảm của họ dừng lại ở mức tri kỉ.

An Ngôn cũng giải thích rõ An Hạo Nhiên là kết quả của thụ tinnh trong ống nghiệm. Nam Môn Thần khi biết mình mắc bệnh hiếm, nên đã lưu trữ tinh trùng nếu hắn gặp bất trắc sẽ nhờ người mang thai hộ, nối dõi dòng họ Nam.

An Ngôn khi hay điều đó từ Mộc Bình, cổ đã khóc xin bà cho cô thực hiện mang thai hộ.

Mặc Tử Hiên là người đàn ông thâm tình, anh đã góp lời xin Mộc Bình chập thuận, 4 năm dài anh tận tâm chăm sóc mẹ con An Ngôn và xem An Nhiên như máu mủ của mình.

Sau bao sóng gió Nam Môn Thần đã nhận ra tình yêu của An Ngôn dành cho mình, một lễ cưới trang trọng diễn ra tại biệt thự của Nam Môn Thần, cô dâu đã rất hạnh phúc trao nhẫn cho cú rể.

Mặc Tử Hiên lặng lẽ rời khỏi lễ cưới... Trong cuộc tình tay ba, anh là người ra đi.

- "Ầm!"

Hai chiếc xế hợp đụng nhau... Hai người trên hai xe bước xuống. Mặc Tử Hiên giật mình, cô gái đối diện dung mạo khá giống An Ngôn...

End.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play